Tái Sinh - Chương 2
5
Một bí mật riêng tư như vậy cho dù không đủ để chứng minh được đứa con trong bụng Hạ Như Yên là của Phó Lăng thì cũng đủ để chứng minh hai người họ có tư tình.
Lời này vừa nói ra, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xôn xao.
Trong lúc náo loạn, huynh trưởng cau mày, đem ta bảo vệ ở sau lưng.
“Phó đại nhân, mặc dù phụ mẫu ta đều đã chiến tử với quân Bắc cảnh, nhưng huynh đệ chúng ta vẫn còn sống. Phó gia các ngươi đây là đang ức hiếp Lưu gia chúng ta không có người sao?”
Nhị ca không thèm nói câu gì, đưa tay đấm thẳng vào mặt Phó Lăng.
Còn tam ca thì thầm vào tai ta trấn an:
“Muội đừng sợ, có bọn ta ở đây, chúng ta sẽ lấy lại công bằng cho muội.”
Phó Lăng bị đánh, trong lòng đã không giấu nổi tức giận.
“A Sở, chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó. Hôm nay tất cả quan khách đều ở đây, nếu có chuyện gì thì để sau hãy nói đi…”
Giọng điệu của hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn, cũng không thèm nhìn ba vị huynh trưởng của ta, quay sang nhìn ta chằm chằm như thể tin chắc rằng lần này ta cũng sẽ nhịn nhục, nuốt xuống bất bình vì hắn như trước đây.
Nhưng lúc này đây, ta lại không làm theo ý của hắn.
Chỉ đến khi Phó lão phu nhân nhẹ nhàng khuyên nhủ, ta mới giả vờ che mặt khóc thút thít, yếu ớt mở miệng:
“Hủy hôn đi!”
“Ta nhìn thấy nữ nhân này rõ ràng đang mặc hỷ phục, những lời nàng ấy nói có phải là sự thật hay không, chúng ta chỉ cần kiểm chứng một chút liền biết.”
“Ngày đại hôn của ta lại rước thiếp thất vào phủ, việc vô cùng nhục nhã như vậy, ta chịu không nổi ……”
6
Lời “hủy hôn” vừa thốt ra khỏi miệng ta, xung quanh đều rơi vào im lặng.
Tựa hồ không có ai dám nghĩ, ta có thể thốt ra hai chữ “hủy hôn” dễ dàng như vậy.
Sắc mặt của Phó lão phu nhân hết xanh lại trắng.
Phó Lăng cũng trừng to mắt, biểu lộ kinh ngạc.
“Lưu Như Sở, nàng có biết nàng đang nói cái gì không?”
Vẻ mặt hoài nghi của hắn khiến ta muốn bật cười, nhưng tốt xấu gì ta cũng nhịn được không cười ra tiếng.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, cũng không trách được vì sao hắn kinh ngạc như vậy. Rốt cuộc, trong mắt hắn, việc hôn sự này là ta cầu xin mới có được.
Lưu gia ta là binh nghiệp thế gia.
Chỉ vì Phó Lăng nói: “Là nữ nhân phải hiền lành và đức độ”.
Ta đã từ bỏ không tiếp tục học “Lưu gia thương”, kiềm chế tính tình nóng nảy, ở trong phủ cố gắng học tập quản gia và thêu thùa.
Biết hắn thích uống trà ta liền ngày ngày đi trà phủ học trà đạo, dù tay có bị bỏng, phồng rộp đến chảy máu cũng không một lời kêu than.
Tặng tàng thư cho tổ phụ của hắn, tặng hắn đông châu có giá giá trị liên thành.
Thậm chí không tiếc chống đối huynh trưởng, náo loạn, đòi lấy cái chết bức bách, mới cầu được các huynh trưởng tới cửa nghị thân.
Vì thế mà Phó Lăng luôn cho rằng ta yêu hắn đến tận xương tủy, có thể chịu đựng mọi sự bất bình vì hắn.
Nhưng sống lại một đời, sao ta có thể giẫm lên vết xe đổ cơ chứ?
” Phó Lăng, ta dâng cho chàng cả trái tim, chàng lại chà đạp thành ý của ta như vậy. Nếu không hủy hôn, chẳng lẽ để cho ta phải vào cửa cùng ngày với thai phụ này hay sao?”
Nghe vậy, hơi thở của Phó Lăng trở nên không ổn định, ngực hắn phập phồng dữ dội.
Ánh mắt hắn lạnh xuống, tràn ngập vẻ nham hiểm nhưng vẫn cố dịu giọng lại.
“Lưu Như Sở, gả cưới không phải là trò đùa, sao nàng có thể nói hủy hôn đơn giản như vậy?”
Phó phu nhân thậm chí còn khịt mũi nói thêm vào.
“Nếu như hôm nay Lưu gia các người công khai hủy hôn, chắc chắn cũng sẽ có hại cho thanh danh. Sau này ở thành Kim Lăng này còn ai dám cưới ngươi? Ta thấy không bằng…”
Nhưng lời còn chưa nói xong, đã có một giọng nam vui vẻ cất lên.
“A, thật trùng hợp, ta không chê.”
Người lên tiếng là đại công tử của gia tộc lớn nhất thành Kim Lăng– Ngụy Kiến Tư, thế tử nhà Ngụy Dương Hầu, một mỹ nam nổi tiếng thành Trường An.
Nhìn vào đôi mắt đó, tư nhiên ta cảm thấy nội tâm mình rung động.
Ta như mường tượng nhớ lại hình ảnh vào tám năm sau khi ta qua đời, những bình rượu ngày càng chất cao trước bia mộ của ta.
Trong lúc ta còn đang bàng hoàng, giọng nói của nam nhân ấy vang lên, tràn ngập tiếng cười trào phúng.
“Phó gia các ngươi như vậy nhục mạ Lưu gia, lại còn vô liêm sỉ muốn nàng bỏ qua mọi chuyện?”
“Đừng sợ, Lưu tiểu thư, nếu nàng bằng lòng, vị trí chủ mẫu của Hầu phủ nhất định sẽ dành cho nàng.”
“Hoặc là nếu nàng không ngại, ta cũng có thể gả vào nhà họ Lưu ở rể.”
7
Ngụy Kiến Tư là con trai duy nhất của Ngụy Dương Hầu.
Có tin đồn rằng hắn là một công tử ăn chơi trác táng, không học vấn, không nghề nghiệp, tính tình độc ác.
Gần một nửa số con em thế gia ở Kim Lăng đều từng bị Ngụy Kiến Tư dùng vũ lực dậy dỗ. Những tin đồn này thực sự không hề phóng đại chút nào.
Kiếp trước, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn ở trận đánh mã cầu, hắn chính là đang ra tay đánh người.
Hắn đẩy đích thứ tử của Lễ bộ thị lang trên mặt đất, đánh đến người ta suýt thì bị phế mất một chân.
Vẻ mặt hung dữ, không sợ trời, không sợ đất khi đó của hắn vẫn còn in sâu trong ký ức của ta, mặc dù trên thực tế chúng ta không gọi là quen biết.
Bất quá chỉ là gặp mặt tại vài cái yến hội, từ xa nhìn thấy, nhạt nhạt chào hỏi mà thôi.
Nhưng kiếp trước khi ta bị Phó Lăng ném vào trong ngôi miếu đổ nát và bị sỉ nhục đến chết, linh hồn ta vẫn còn vương vấn, không cách nào siêu thoát.
Ta nhìn thấy Ngụy thế tử cưỡi ngựa đi tới, dùng một kiếm giết chết tên ăn xin đang bò lên người ta rồi ôm chặt xác ta vào lòng. Đó là lần đầu tiên ta được chứng kiến Ngụy thế tử nổi tiếng hung hãn cũng phải rơi nước mắt.
Hắn giúp ta thu xếp tang sự, bất chấp sự phản đối của vợ chồng Ngụy Dương Hầu, bất chấp mọi lời đồn thổi, thêu dệt, chôn cất ta trong lăng mộ tổ tiên Ngụy gia.
Rồi một thời gian dài sau đó, ngày nào hắn cũng uống đến say khướt trước mộ ta. Hắn thật lòng đau buồn, thương tiếc ta hết năm này sang năm khác.
Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn không thể hiểu tình cảm dâng trào hắn dành cho ta xuất phát từ đâu và từ khi nào.
Lúc này, Ngụy Kiến Tư bước ra khỏi đám đông và tiến đến đứng cạnh các ca ca của ta. Khóe mắt của hắn vô tình hay cố ý đều hướng về phía ta, trên khóe mày hiện lên niềm vui khó giấu.
Tuy nhiên lúc này không ai coi trọng lời nói của hắn, họ chỉ cho rằng hắn đang tìm cách giải vây cho Lưu gia mà thôi.
Hắn luôn là người phóng khoáng, hành động tùy hứng.
Nhưng mẫu thân hắn lại là trưởng công chúa, cùng một mẹ với Thánh thượng.
Cô mẫu của hắn lại đang là hoàng hậu đương triều, phong quang vô hạn.
Vì vậy, lời hắn vừa nói ra, mọi người lập tức hùa theo.
“Hành động này của Phó gia quả thực là thất đức, tại sao không chọn ngày khác để đón ngoại thất vào cửa mà lại cứ phải là chọn ngày hôm nay.”
“Đây không phải là muốn vứt hết mặt mũi Lưu gia xuống đất hay sao?”
“Lưu tướng quân và Lưu phu nhân đều là những người trung nghĩa, hy sinh mạng sống vì đất nước, chúng ta không được để Lưu tiểu thư phải chịu sự uất ức này!”
8
Những vị khách có mặt hôm nay đều là huân quý tại thành Kim Lăng này.
Nhận thấy mọi lời nói ra đều đứng về phía ta, sắc mặt của Phó Lăng dần dần tối sầm lại.
Hắn nghiến răng lên tiếng, giọng khẩn trương.
“Lưu Như Sở, nàng luôn miệng nói tình cảm dành cho ta là chân thành, nhưng lại không hề tin ta một chút nào?”
Ta ngước mắt lên nhìn hắn, cố tình giả vờ nghẹn ngào.
“Chàng muốn ta phải tin gì đây?”
“Chàng có dám cam đoan rằng mình không nuôi dưỡng nàng ta ở biệt viện ngoại thành? Hay là trên thắt lưng chàng không hề có nốt ruồi kia?”
“Hay cam đoan rằng hôm nay chàng không hề có ý định nghênh đón nàng ta vào phủ, ở Phó gia hiện tại cũng không có kiệu mềm đưa nàng ta đến đây?”
Nhìn gương mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, ta dừng một chút.
“Phó Lăng, chàng có thể lừa được ta, nhưng chàng không thể lừa gạt chính mình?”
“Ta……”
Đôi mắt Phó Lăng hơi lóe lên, vẻ mặt không cam lòng, môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì khác.
Nhưng huynh trưởng lại không cho hắn cơ hội mở miệng.
Đại ca sắc mặt âm trầm, quay người đỡ ta lên ngựa, phân phó nhị ca đưa ta về phủ, việc còn lại để huynh ấy và tam ca xử lý.
Người nhà họ Phó còn muốn dây dưa lại bị Ngụy Kiến Tư dẫn người ngăn lại.
“Chậc chậc, chậc, thật là một câu chuyện đặc sắc, Phó đại nhân, ngài nghĩ ta có nên báo lại cho cô mẫu, nhờ người phân xử không đây?”
Huynh trưởng cũng thêm lời.
“Phó đại nhân, hôn sự giữa lệnh lang cùng tiểu muội ta kết thúc tại đây, không cần bàn lại.”
“Thiếp canh của Phó công tử và sính lễ ngày mai đều sẽ được mang trả lại. Xin Phó lão gia cũng chuẩn bị giúp thiếp canh của muội muội ta, ngày mai ta sẽ đến nhận…”
Sau đó, người nhà họ Phó tranh luận như thế nào, ta đã nghe không rõ lắm.
Lúc đến, mười dặm hồng trang, kèn nhạc, tiếng người cười nói ồn ào.
Lúc trở về lại vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chậm rãi quay.
Không có khán giả, ta cũng không cần phải giả vờ đáng thương nữa.
Vứt chiếc quạt trên tay đi, đưa khăn lau những giọt nước mắt còn sót lại, không nhịn được nhẹ giọng cảm thán.
Phó Lăng, cuộc vui vừa mới bắt đầu thôi.