Tái Giá Cùng Nhiếp Chính Vương Khẩu Thị Tâm Phi - Chương 5
23
Công chúa nghe tiếng cườl liền nhìn sang.
Trừng mắt nhìn ta: “Lại là ngươi à Khương Lưu? Sao, Nhiếp Chính Vương không làm thơ tặng ngươi, ghen tị à?”
“Ừm ừm ừm, ghen tị chết mất.”
“Nhiếp Chính Vương nhà ta đúng là không biết làm thơ, chàng chỉ biết mua đồ cho ta thôi, chán chết đi được.”
Ta giơ cổ tay lắc lắc mấy chiếc vòng ngũ sắc: “Cũng chỉ đáng hai ngàn lượng vàng thôi.”
Công chúa nghẹn lời một lúc.
Rồi nhanh chóng ngẩng cao cằm kiêu hãnh như thiên nga:
“Đã vậy, cho ngươi cơ hội, ngươi hãy chấm điểm bài thơ của phò mã đi.”
Ta trầm ngâm một lúc: “Điểm tối đa là mười, cho tám điểm rưỡi đi.”
“Tại sao?” Công chúa bối rối, công chúa không hiểu, nàng ta thực sự nghĩ thơ của Thẩm Tu Hoành là hay nhất thiên hạ.
“Vì ta có một điểm rưỡi lời.”
(i “一点五” và “余地”. “一点五” đọc là “yīdiǎnwǔ”, có nghĩa là “một điểm năm”, và “余地” đọc là “yúdì”, có nghĩa là “khoảng trống”, ờm ko thấy hài lắm, bà nào biết joke này giải thích tui với nhé)
Khi công chúa phản ứng lại.
Ta đã ngồi bên hồ sen, uống rượu hoa sen, ngắm hoa thích thú rồi.
Tiểu Đào nói với ta: “Công chúa giận lắm, nhổ trâm cài đầu ném xuống đất rồi bỏ đi!”
“Ném ở đâu? Lát nữa đi tìm xem.”
Tiệc ngắm sen chán quá.
Muốn đi mà không đi được.
Chỉ cần ta vừa nhấc cái mông cao quý lên.
Phu nhân Ngự sử ngồi bên trái và ái nữ của Thừa tướng ngồi bên phải sẽ nhiệt tình trò chuyện qua ta về câu chuyện tình ái éo le của Nam Dương Vương và bảy người vợ của ông ta.
Hai canh giờ sau ta mới phát hiện.
Họ đang nói về cuốn tiểu thuyết mới ra lò của Tiên Nữ Đại Lực!
Quả nhiên, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.
24
Cuối cùng, buổi tiệc ngắm sen nhàm chán này cũng được Tiêu Cẩn Phong kết thúc.
Tiêu Cẩn Phong dẫn theo một đám quan lại đang thẫn thờ đến đón các phu nhân về nhà.
Phu nhân Định Quốc Hầu giao ta cho Tiêu Cẩn Phong, nàng ta còn cười cảm thán: “Tình cảm của Nhiếp Chính Vương và vương phi thật tốt đẹp.”
Ta chưa kịp mở miệng.
Đã nghe Tiêu Cẩn Phong thuận miệng nói:
“Là bản vương không thể xa vương phi, chỉ cần vương phi rời xa bản vương quá ba canh giờ, bản vương sẽ tức ngực khó thở đau đầu.”
“Vì vậy lần sau đừng mời nàng đến những buổi tiệc nhàm chán như thế này nữa.”
Ta xúc động nhìn Tiêu Cẩn Phong.
Chỉ có chàng hiểu ta, hu hu hu.
Khoảnh khắc rèm xe ngựa buông xuống, Tiêu Cẩn Phong kéo ta vào lòng.
Mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng vây quanh ta.
Cằm của Tiêu Cẩn Phong gác lên hõm cổ ta, giọng lười biếng kèm hơi thở ấm áp, không ngừng thổi vào tai ta: “Nghe nói công chúa công khai chế giễu nàng, rằng ta không làm thơ tặng nàng?”
“Chàng biết từ đâu vậy? Chàng cũng có tổ chức tình báo bí mật sao?”
Ta quay đầu nhìn chàng.
Không ngờ khoảng cách quá gần, ngược lại bị chàng chiếm tiện nghi.
Tiêu Cẩn Phong mổ nhẹ lên môi ta, tâm trạng rất tốt nói: “Khi công chúa khóc lóc chạy vào ngự thư phòng, ta còn đang phạt Hoàng thượng chép sách luận.”
Ồ, ghê gớm.
Sau đó ta trơ mắt nhìn Tiêu Cẩn Phong lấy ra một tờ giấy phe phẩy trước mặt ta:
“Thơ của bản vương, tặng nàng đấy, người khác có gì nàng cũng phải có.”
Ta ấn giữ khóe mắt đang giật giật mở tờ giấy ra.
Những nét chữ bay bướm hiện ra trước mắt:
“Độc tọa song tiền nguyệt ảnh cao.”
“Hồng chúc bất ngữ ngộ kim triêu.”
“Uyên ương giao cảnh lăng hoa yểm.”
“Cầm sắt tại ngự liễu ti dao.”
(Tạm dịch:
“Bóng trăng cao vút, ngồi lẻ loi đêm,”
“Nến hồng lặng lẽ, lầm lẫn buổi sáng.”
“Chim đôi tựa cổ, hoa che phủ kín,”
“Âm thanh đàn đưa, liễu rũ bên thềm.”)
Ta cất tờ giấy đi, thành tâm khen ngợi: “Thơ hay! Ta sẽ cất giữ cẩn thận, cảm ơn.”
Tiêu Cẩn Phong áp sát ta, hạ thấp giọng: “Vương phi có biết ý nghĩa của bài thơ này không?”
“Chính là… chính là nghĩa đen thôi.”
“Đêm nay trăng đẹp lắm, vương phi có muốn ngắm trăng không?”
Nếu cho ta chọn lại một lần nữa…
Ta sẽ nói…
Không muốn không muốn không muốn không muốn!
Thay vì phải ngắm trăng lắc lư cả đêm bên cửa sổ.
Lắc đến chóng mặt luôn!
25
Ta cầu Bồ Tát mười ngày liền.
Cuối cùng cũng cầu được cho Tiêu Cẩn Phong một công vụ phải đi công tác.
Phiên vương nổi loạn ở phía Nam chỉ đích danh muốn đàm phán với Nhiếp Chính Vương.
Tiêu Cẩn Phong chửi tên phiên vương đó không lặp lấy một câu suốt một canh giờ.
Ta giả vờ không nỡ, an ủi chàng: “Có lẽ đây chính là số phận của Nhiếp Chính Vương, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nặng, chàng cứ yên tâm đi đi.”
Thực ra, bóng lưng Tiêu Cẩn Phong vừa khuất sau con đường dài trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương, ta đã nhanh chóng dẫn theo Tiểu Đào thẳng tiến đến nhà các tỷ muội.
Suýt quên cách đánh bài lá trà rồi.
Nửa tháng trôi qua, các tỷ muội của ta đột nhiên đồng loạt ngã bệnh nặng.
Nói là muốn đến ở trong chùa ngoại thành một thời gian.
Tiền nợ ta đợi họ về sẽ trả, nếu không về được thì thôi.
Ta chu đáo mua hoa quả cùng giỏ hoa đắt tiền nhất.
Định đi thăm họ.
Không ngờ, vừa ra khỏi kinh thành đã bị hai kẻ bịt mặt bắt cóc.
Bọn họ không giữ đạo đức người luyện võ, thuốc mê dùng lại là loại chuyên dùng cho động vật bán ở tiệm thuốc nhà ta.
Mười hai canh giờ sau, thuốc hết tác dụng.
Ta mở mắt ra, thấy đối diện ngồi một gã to con mặt sẹo và một gã to con một mắt.
Hai người vừa xoay xoay con dao trong tay vừa đánh giá ta.
Ta nhổ miếng vải thô nhét trong miệng ra: “Các ngươi là ai? Lần sau bắt cóc ta có thể đổi miếng vải tốt hơn không? Ít nhất cũng phải dùng gấm Thục chứ, ta dị ứng với vải rẻ tiền!”
“Chúng ta là những người muốn khiến ngươi trở nên xinh đẹp!”
Nói gì vậy, ta chưa đủ đẹp sao?
“Đại ca, công chúa có nói làm thế nào cho nàng ta xinh đẹp không?” Gã một mắt lén hỏi gã mặt sẹo.
Tiếc là giọng hơi to, ta nghe thấy hết.
Gã mặt sẹo lộ vẻ mặt bối rối: “Hình như không có.”
“Vậy làm sao đây?” Gã một mắt cũng bối rối.
Ta hắng giọng: “Này! Hay là các ngươi nói cho ta biết công chúa trả các ngươi bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi, các ngươi thả ta ra.”
Hai người kia quay lại, xì xào nửa ngày, đưa ra một cái giá mà họ nghĩ ta không trả nổi:
“Gấp sáu lần! Không thì thôi!”
Các ngươi có thể nghi ngờ ta không có học thức.
Nhưng không thể nghi ngờ ta không có tiền.
“Gấp mười lần đi, đừng khách sáo với ta.”
26
Tiêu Cẩn Phong xách Hoàng đế.
Hoàng đế xách công chúa.
Khi ba người bọn họ vội vã, ta và Tiểu Đào đang ăn lẩu cua đồng.
Mùi thơm của thịt bay ra từ khe cửa.
Ta nghe thấy tiếng “Á” kinh thiên động địa khóc quỷ khóc thần.
Hoàng đế hoảng sợ hét lên: “Tẩu tẩu không phải bị nấu rồi chứ!”
“Nếu vương phi chết, bản vương cũng không sống nữa.”
Tiếng nói này quen quá, chính là của Tiêu Cẩn Phong.
Tên này vẫn còn chơi trò tự tử vì tình sao?
Bệ hạ tức giận, đá cửa bước vào rồi quay đầu mắng nàng công chúa:
“Trẫm đã nói rồi, bảo ngươi đừng khiêu khích nhiếp chính vương, đừng chọc giận phu nhân của hắn! Đừng khiêu khích, đừng khiêu khích! Ngươi khiến hắn nổi giận lên thì ai giúp trẫm duyệt chiếu thư, ai giúp trẫm giải quyết chính sự! Trẫm làm sao có thể nhàn hạ, vui vẻ! À không, ý của trẫm là, trẫm làm sao có thể học hỏi được từ nhiếp chính vương!”
Công chúa khóc lóc nức nở: “Ta… ta chỉ muốn dạy nàng ta một bài học mà thôi.”
“Muốn cùng nhau ăn lẩu không?” Ta chảo hỏi từ phía sau nồi lẩu.
Tiêu Cẩn Phong ăn miếng thịt ta vừa nhúng chín, mặt đỏ bừng.
Giọng nghẹn ngào, có lẽ là bị nóng: “Nàng còn sống thật tốt quá, thịt này ngon lắm.”
“Nhiếp chính vương mong ta chết lắm sao?” Ta cười nhìn Tiêu Cẩn Phong.
“Ta mong ngươi năm năm tháng tháng đều bình an, mãi mãi ở bên ta.”
Nồi lẩu sôi, không khí cũng trở nên nóng bỏng.
Bệ hạ ôm nàng công chúa, vội vàng chạy đi: “Tẩu tử đã không sao thì trẫm sẽ dẫn tiểu muội vô dụng đi trước, trẫm nhất định sẽ nghiêm túc xử lý sự việc này, hai người cứ tiếp tục tâm sự, à không, hai người cứ tiếp tục ăn.”
Thực ra có thể bỏ chữ ‘hai’ đi.
Vì phần thịt còn lại đã bị Tiêu Cẩn Phong ăn hết.
Hắn nói đã đi một ngày đêm, nếu không ăn sẽ chết đói.
Thôi, tạm thời ta cũng không muốn làm góa phụ.
27. Kết thúc
Ta nghe được chuyện về công chúa từ Tiểu Đào.
Bệ hạ thực sự đã xử lý nghiêm khắc nàng ta.
Ngài ấy đã sai công chúa đến Đông Châu, bắt nàng ấy đi trồng đậu.
Vì Tiêu Cẩn Phong nói với ngài ấy.
Ta thích ăn đậu Đông Châu.
Tiểu Đào cũng cho ta biết kết cục của Thẩm Tu Hồng.
Thẩm Tu Hồng ban đầu đi tìm Tiêu Cẩn Phong để tranh luận về công chúa.
Nếu công chúa không ở kinh thành, hắn sẽ trở thành kẻ cô đơn không nơi nương tựa.
Kết quả tranh luận, Thẩm Tu Hồng nói Tiêu Cẩn Phong là con chó của ta.
Tiêu Cẩn Phong bình tĩnh đáp lại:
“Phải, đúng vậy, cuối cùng ngươi cũng nhận ra à?”
“Có kẻ còn không xứng làm con chó, chỉ biết sủa bậy bạ ở đây.”
“Ngươi cũng đi trồng đậu đi.”
Vậy là, Thẩm Tu Hoành cũng được gửi đi Đông Châu.
Gia nhập công cuộc trồng đậu.
Ba năm lại ba năm, yến tiệc đậu của phủ nhiếp chính vương nổi tiếng khắp kinh thành.
Ta thực sự không muốn ăn đậu nữa.
Ta sắp phải chịu chứng rối loạn stress sau chấn thương với những vật thể màu xanh dài.
Nghe nói Tây Sa nghiên cứu ra một loại dưa, vỏ mỏng nước nhiều.
Nếu mùa hè có thể uống một ly nước ép dưa hấu lạnh…
“Tiêu Cẩn Phong, hay là chàng nói một tiếng với hoàng thượng, cho công chúa và phò mã đi Tây Sa đi, ta muốn ăn dưa Tây Sa.”
“Được, còn muốn ăn gì nữa không? Để ta bảo bọn họ trồng luôn.”
(kết thúc)