Tái Giá Cùng Nhiếp Chính Vương Khẩu Thị Tâm Phi - Chương 4
18.
“Ăn no chưa?”
Tiêu Cẩn Phong phớt lờ đám đông hỗn loạn, bình tĩnh hỏi ta.
Ta lắc đầu: “Chưa no, không ngon, kém xa đầu bếp trong phủ.”
“Vậy về nhà thôi, trước khi ra ngoài ta đã bảo người làm những món nàng thích.”
Hắn nắm tay ta đi qua trước mặt công chúa và Thẩm Tu Hoành.
Không quay đầu lại, để lại tất cả sự ồn ào phía sau.
Hôm nay Tiêu Cẩn Phong, đẹp trai nhất kinh thành!
Nhưng khi bước ra khỏi cổng phủ công chúa, ta không cười nổi nữa.
Tiêu Cẩn Phong đỡ ta lên ngựa.
Hắn, thực sự, cưỡi ngựa đến!
Thật nhớ cỗ xe ngựa mềm mại và thoải mái quá mà…
Tiêu Cẩn Phong một tay ôm eo ta, tay kia giữ dây cương, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai ta: “Cưỡi ngựa nhanh hơn, có thể để nàng ăn sớm hơn.”
Ta quay đầu lại, nói rất chân thành: “Vậy ngài có thể dùng cả hai tay nắm dây cương không? Lái một tay rất nguy hiểm.”
Tiêu Cẩn Phong im lặng: “…”
“Khi bổn vương hành quân đánh trận, cây thương dài bổn vương dùng, còn nặng hơn nàng nhiều.”
Ồ, vậy ngài cũng khá giỏi đấy chứ.
Ăn xong, ta chống cằm nhìn Tiêu Cẩn Phong phía đối diện.
Một gương mặt không thể chê vào đâu được, cả ngoại hình lẫn cốt cách.
Đang ngắm nhìn, Tiêu Cẩn Phong đặt bát xuống, ngước mắt lên, ánh mắt ta và hắn chạm nhau giữa không trung.
“Nhìn nữa phải trả tiền đấy.”
“Thiếp chỉ đang nghĩ, vương gia, ngài thật sự thích nam sắc sao? Mặc dù ngài nói sau khi gặp thiếp thì không còn nữa, nhưng thực ra cũng không sao đâu, thiếp không phiền, thật sự không phiền, chỉ cần mỗi tháng ngài cho thiếp…”
Ta suy nghĩ một chút, giơ ra năm ngón tay.
“Chỉ cần mỗi tháng ngài cho thiếp năm ngàn lượng bạc, thiếp nhất định sẽ làm bức bình phong cho ngài!”
“Khương Lưu.” Tiêu Cẩn Phong vẫy tay đuổi Tiểu Đào và tiểu thị vệ ra ngoài: “Nàng rất muốn biết sao?”
Ta gật đầu lia lịa, suýt nữa thì gãy cả cổ.
Tiêu Cẩn Phong vẫy vẫy ngón tay với ta.
Ta như bị ma xui quỷ khiến đứng dậy bước về phía hắn.
Vừa đến gần, đã bị hắn kéo vào lòng: “Nàng tự thử xem không phải sẽ biết sao?”
“Thử thì thử.”
Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân lý.
Nhưng cũng không ai nói cho ta biết…
Thử xong thì sẽ chết… Ah!
19.
Trời đã sáng.
Tiêu Cẩn Phong vẫn muốn làm thêm lần nữa.
Hơi quá đáng rồi đấy nhé.
Ta giơ chân lên, đá một cú khiến hắn ngã lăn xuống giường: “Nhiếp chính vương vẫn nên đi tìm nam sắc đi.”
Tiêu Cẩn Phong cười haha bò dạy, ôm chặt ta không chịu buông.
“Trước đây những lão già đó luôn thích giới thiệu các tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành cho ta, nay là cháu gái Thừa tướng, mai lại là con gái Thượng thư, vài ngày sau lại là cháu gái lớn nhà mẹ đẻ Tiên Hoàng hậu, ta thấy phiền phức, nên giả vờ lỡ miệng nói mình thích nam sắc, thế mới được yên ổn.”
“Thế nào, có phải bị trí thông minh của bổn vương chinh phục rồi không?”
Ta muốn đánh hắn một trận quá.
Trời nóng thế này, nhất định phải ôm nhau sao?
Ta đẩy Tiêu Cẩn Phong ra: “Thiếp nhớ Nhiếp chính vương từng nói, cưới thiếp chỉ vì thấy ghét phu quân cũ của thiếp, vậy nên… chúng ta diễn vở kịch này, cũng không cần phải diễn thật đến thế chứ?”
“Ta có hai nhân cách, đó là nhân cách kia của ta nói.”
“Nàng yên tâm, nhân cách đó đã bị ta đánh chết rồi.”
Nếu hắn không gãi đầu một cách lúng túng khi nói những lời này thì ta đã tin rồi.
Gãi đầu xong, Tiêu Cẩn Phong bắt đầu vụng về chuyển đề tài:
“Ta đã xin Hoàng thượng phong cho nàng tước vị nhất phẩm Phu nhân, thánh chỉ đang trên đường đến.”
“Nàng muốn đám cưới như thế nào? Cổ điển hay theo phong cách dị vực?”
“Thực ra bổn vương đáng lẽ phải dùng 16 cỗ kiệu lớn, 20 dặm hồng trang, phpng quang rước nàng vào cửa, nhưng ngày nàng ly hôn với Thẩm Tu Hoành, bổn vương sợ đến muộn lại trễ một bước, nên mới vội vàng đón nàng về phủ ký giấy hôn thú trước, chuyện này là lỗi của bổn vương, nàng yên tâm, người khác có gì trong đám cưới nàng đều sẽ có, người khác không có nàng cũng sẽ có.”
Nói đến đây, hắn gượng gạo liếc nhìn ta.
“Thẩm Tu Hoành bây giờ đã là phò mã rồi, đã được ghi vào gia phả hoàng gia, nàng không thể vẫn nghĩ đến hắn nữa chứ?”
“Bổn vương đã ra lệnh chuyển tất cả tài sản dưới tên mình cho nàng rồi.”
“Nàng không thể lấy tiền rồi lại bỏ rơi ta đâu.”
Ta trông giống một kẻ ngốc lắm sao?
Là tiền không tốt hay Tiêu Cẩn Phong không đủ đẹp trai?
“Hay là Nhiếp chính vương nói xem, thế nào gọi là -”
“Lại muộn một bước?”
20.
Tiêu Cẩn Phong ấp úng mãi.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra.
Thì ra ba năm trước, hắn thức trắng mấy đêm, viết một bức thư cầu hôn văn hoa lộng lẫy, chân thành tha thiết.
Khi hớn hở đến nhà ta để cầu hôn…
Lại phát hiện ra ta và Thẩm Tu Hoành sắp kết hôn.
Hắn suy đi tính lại, vẫn không vượt qua được ranh giới đạo đức.
Chỉ đành từ bỏ ý định làm kẻ thứ ba.
Một mình nuốt trọn mối tình đơn phương chết yểu này vào lòng.
“Khoan khoan khoan!”
Ta vội vàng ngắt lời hồi tưởng của Tiêu Cẩn Phong, rất nghiêm túc suy nghĩ: “Lúc đó, hình như ta mới chỉ gặp ngài một lần thôi, hơn nữa còn là ở Bộ Lại, ta đã…”
“Nàng đã mắng ta từ đầu đến chân, mắng rất dữ dội.”
Tiêu Cẩn Phong vừa nói vừa tỏ vẻ nuối tiếc, dường như đang hồi tưởng lại.
Đúng là có chuyện như vậy.
Lúc đó, ta đang bận mở rộng sản nghiệp của gia đình, mua cửa hàng khắp nơi.
Tất cả các cửa hàng mới mua đều bị Bộ Lại giữ lại thủ tục cuối cùng.
Viên quan phụ trách những việc này ở Bộ Lại ngầm ý bảo ta đưa hối lộ.
Ta tức không chịu được, máu nóng từ gót chân dâng thẳng lên đỉnh đầu, xông tới mắng một trận tơi bời.
Ừm, mắng rất sướng miệng.
Mắng xong mới phát hiện…
Ta mắng nhầm người! Người ta mắng là Nhiếp chính vương đương triều Tiêu Cẩn Phong, vừa đến Bộ Lại tuần tra, phụ trách quản lý Bộ Lại.
Ai ngờ Tiêu Cẩn Phong không những không gây khó dễ cho ta, còn nghiêm trị tên quan tham đó, quyết liệt chỉnh đốn Bộ Lại.
Từ đó, công việc kinh doanh của ta như cột tre buộc pháo thăng thiên.
Càng lúc càng lên cao, càng lúc càng lên cao.
“Nàng không biết đâu, lúc nàng chỉ tay mắng ta, trông nàng quyến rũ biết bao.”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Cẩn Phong có thể tóm tắt bằng bốn chữ:
Như ở trên mây.
21.
Khi Tiêu Cẩn Phong khen ta quyến rũ.
Thẩm mỹ của hắn đã thoát khỏi cõi trần tục này.
Đạt đến một tầm cao mới.
“Nói đến đây, ta còn nợ Nhiếp chính vương một lời cảm ơn.”
Nếu không phải vì hắn, những chuyện bẩn thỉu giữa thương nhân kinh thành và Bộ Lại cũng chẳng biết đến bao giờ mới chấm dứt.
Tiêu Cẩn Phong khoát tay: “Đừng hiểu lầm, bổn vương không phải…”
Ta liếc nhìn hắn, hắn lập tức đổi giọng: “Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì dùng chính nàng để cảm ơn ta đi.”
Tâm tư của ngài còn có thể rõ ràng hơn nữa không?
Qua vài ngày, ta bắt đầu nhớ Tiêu Cẩn Phong trước đây.
Tiêu Cẩn Phong trước đây tuy bị tâm thần phân liệt, nhưng ít ra còn ăn chay.
Không như bây giờ, bữa nào cũng ăn mặn, cũng không thấy ngán.
Hôm nay lại hỏi ta có muốn trải nghiệm làm bánh nướng không.
Sau đó ta bị lật qua lật lại “nướng” cả đêm.
Ngày mai lại nói, lần trước ta làm bẩn quần áo của hắn, hắn cũng phải làm bẩn quần áo của ta một lần mới công bằng.
Được rồi được rồi, toàn là hỗ.
Cẩu nam nhân xảo quyệt!
“Tiêu Cẩn Phong, ngài là Nhiếp chính vương, ngài có biết trách nhiệm của Nhiếp chính vương là gì không? Đất nước không thể một ngày thiếu ngài! Hoàng thượng chắc cũng nhớ ngài rồi, đi làm việc đi.”
“Nhưng ta càng muốn ở bên cạnh nàng…” Tiêu Cẩn Phong bĩu môi, có vẻ không vui.
Không phải chứ, sao hắn lại tỏ ra ấm ức trước thế này?
“Có nước mới có nhà, quốc sự quan trọng hơn, ta có thể để sau, thật đấy.”
Ta khuyên nhủ mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được hắn ra khỏi cửa.
Tiểu Đào cầm một thiệp mời lấp lánh vàng đến tìm ta: “Tiểu thư, thiệp mời từ phủ Định Quốc Hầu, nói là trong phủ có hoa sen lưỡng sắc nở, mời tiểu thư đến dự tiệc ngắm sen.”
Thiệp mời đặt trong tay ta, nặng trịch.
Lát nữa phải đốt thử xem có phải vàng thật không mới được.
“Coi như đổi chỗ ngủ gật vậy, vẫn phải nể mặt Định Quốc Hầu.”
“Nghe nói công chúa cũng sẽ đến đấy.”
Lẽ nào? Nếu nàng nói vậy thì ta không buồn ngủ nữa rồi.
22.
Phu nhân mới cưới của Định Quốc Hầu rất thích náo nhiệt.
Mùa xuân tổ chức tiệc hoa, mùa hạ tổ chức tiệc ngắm sen, mùa thu tổ chức tiệc trăm loài cúc, mùa đông…
Mùa đông mời mọi người đến ăn lẩu, nặn người tuyết.
Khi ta đến, sân đã chia thành vài nhóm nhỏ.
Dường như không còn chỗ cho ta tham gia.
Nhưng không sao, phu nhân Định Quốc Hầu sẽ tự mình ra đón ta.
Bởi vì Tiêu Cẩn Phong là cấp trên trực tiếp của Định Quốc Hầu.
Ta lén hỏi Tiểu Đào: “Chúng ta có phải đang cậy thế không?”
“Không phải, vì tiểu thư không phải chó, Nhiếp Chính Vương cũng không phải người.” Tiểu Đào nói rất văn vẻ, ta tin nàng ấy.
Phu nhân Định Quốc Hầu nhiệt tình khoác tay dẫn ta vào trong, nói đã để dành cho ta vị trí ngắm cảnh đẹp nhất: “Những bông sen này là giống mới được trồng bởi người làm vườn từ Tây Vực mất năm năm mới nuôi trồng thành công, nếu vương phi thích thì hãy hái vài bông về trồng…”
Vô tình đi ngang qua công chúa.
Ta thật hận mình sao lại có đôi tai.
Ta nghe thấy nàng ta cười khúc khích nói:
“Phò mã gia khác với người khác, các người cũng biết đấy, ta là công chúa mà, Hoàng thượng chỉ có mỗi ta là muội muội, người nâng niu ta, người khác cũng nâng niu ta, chỉ có phò mã dám nói thật, nhìn chiếc khăn tay này xem, ai cũng bảo trên đó thêu phượng hoàng, nhưng phò mã chỉ liếc mắt đã nhận ra đó là con gà, bởi vì từ nhỏ ta đã thích ăn gà.”
Công chúa vừa dứt lời, lập tức có người thốt lên: “Ngọt quá đi mất!”
Ăn ngọt thế cẩn thận bị tiểu đường đấy.
Công chúa vừa che miệng nói “Ôi nào có, nào có”.
Vừa cố tình nâng cao giọng:
“Mấy hôm trước chàng còn làm một bài thơ tặng ta.”
“Phò mã chính là trạng nguyên do Hoàng thượng chỉ định! Thơ làm chắc chắn phi phàm! Công chúa nương nương mau đọc cho chúng thần nghe với.”
Công chúa hắng giọng, bắt đầu đọc thơ:
Nàng công chúa ơi, nàng thật tuyệt vời,
Như làn nước hồ Tây êm ả trôi.
Giá được theo đuổi nàng suốt đời,
Xin nguyện kiếp này không hối tiếc lời.
Ta là người ít cười, thường sẽ không cười.
Trừ khi thật sự buồn cười.