Tái Giá Cùng Nhiếp Chính Vương Khẩu Thị Tâm Phi - Chương 3
13
Công chúa cùng tám thị nữ đi ngang qua ta.
Rất tự nhiên, nàng ta đưa bàn tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích to đùng ra,
Cướp lấy khay đựng đầy trang sức của ta.
Tay đẹp, nhưng người thì xấu xa.
Nàng ta liếc nhìn chưởng quầy một cái, giọng điệu cao ngạo:
“Kim Ngọc Các không chỉ là tài sản của phủ của Nhiếp chính vương, mà còn là cửa hàng trang sức tốt nhất kinh thành, ở đây bán cho ai, không bán cho ai, cần gì phải ta nói nhiều chứ?”
“Nói thẳng ra, những thương nhân đầy tiền như nàng, không xứng đáng được bước vào đây.”
Chưởng quầy vội vàng lau mồ hôi, nhìn ta chằm chặp.
Mắt nháy liên tục ra hiệu: Phu nhân mau nói gì đi!
Ta cũng đáp lại bằng ánh mắt, ý bảo đã hiểu.
“Thưa công chúa, những thứ này ta đã trả tiền rồi. Nếu ngài cũng muốn…”
“Muốn thì phải trả nhiều hơn ta mới bán.”
“À đúng rồi, năm ngoái ta đứng trong top 5 người nộp thuế nhiều nhất kinh thành, Hoàng thượng còn đích thân viết thư cảm ơn vì những đóng góp của ta cho kinh thành, ngài còn nói, chúng ta, những thương nhân, chính là tương lai của vương triều, bảo chúng ta năm nay tiếp tục cố gắng. Không biết công chúa có cho rằng lời của Hoàng thượng là sai không?”
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của công chúa trừng lớn.
Nhìn thấy vậy, ta cảm thấy rất thích thú.
“Khương Lưu, ngươi nói cái gì? Dựa vào Hoàng thượng để áp ta à? Những thứ này, bổn công chúa muốn lấy hết! Nàng trả bao nhiêu, bổn công chúa trả gấp đôi!”
Ta mỉm cười nhạt: “Ta trả gấp ba…”
Công chúa tức giận: “Ta trả gấp bốn!”
Đây là cơ hội tăng giá hiếm có!
Là một thương nhân, ta sẽ không bỏ lỡ!
“Gấp năm… Thưa công chúa, chúng ta những thương nhân đầy tiền như vậy, thứ không thiếu nhất chính là tiền…”
“Gấp sáu! Hôm nay tất cả mọi thứ trong cửa hàng này, bổn công chúa đều muốn mua hết!”
Ta thở dài, che mặt, tỏ vẻ tiếc nuối: “Công chúa thật giàu có, ta không bằng, không bằng.”
Công chúa đắc ý cong môi: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Kiếm tiền thật dễ dàng.
14
Ta là người như vậy.
Khi kiếm được nhiều tiền, thái độ phục vụ của ta sẽ cực kỳ tốt.
Chăm sóc khách hàng một cách chu đáo.
Lợi dụng lúc chưởng quầy đang bận rộn đóng gói, ta tiến lại gần công chúa: “Nghe nói công chúa sắp thành hôn với Thẩm đại nhân rồi?”
Công chúa cảnh giác nhìn ta:
“Hỏi cái đó làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn quay lại với Thẩm Tu Hoằng?”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi gầy đi nhiều như vậy, chắc hẳn là tương tư thành bệnh rồi.”
“Hừ, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó!”
“Tâm của Thẩm Tu Hoằng rất nhỏ, chỉ chứa được một mình ta.”
Thật oan uổng cho chàng đại thiếu gia nhà họ Thẩm quá.
Ta ngắm Tiêu Cẩn Phong nhiều, đã quên mất Thẩm Tu Hoằng trông như thế nào rồi.
Ai lại đi ăn cỏ trong khi đã có thịt ngon chứ.
Ta nở một nụ cười giả tạo: “Thưa công chúa, cửa hàng vải của ta vừa nhập một loại vải mới, gọi là vải vân mây, màu đỏ tươi, rất thích hợp để may áo cưới. Nếu công chúa có nhu cầu, ta có thể giảm giá 20% và giao hàng tận nhà.”
“Khương Lưu! Ngươi có bị điên không! Chúng ta là đối thủ!”
“Vậy thì sao? Công chúa có muốn mua không? Cần mua thì phải nhanh lên, loại vải này rất đắt hàng.”
Công chúa trợn mắt nhìn ta, không nói nên lời.
Sau đó, nàng ta lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ tươi và ném cho ta:
“Tháng sau, ngày mười, ngươi đến tham dự hôn lễ của ta.”
“Ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến hạnh phúc của ta và Thẩm lang!”
Ta nhìn những mảnh vàng lấp lánh trên thiệp mời, nghĩ thầm sẽ bóc hết chúng ra.
“Có thể dẫn theo người khác không? Ta muốn dẫn phu quân của ta đi cùng để mở rộng tầm mắt.”
Công chúa như nghe được chuyện cười thế kỷ, cười đến mức cong cả lưng:
“Khương Lưu, ngươi có bị điên không? Ngươi có phu quân nào đâu?”
“Ta xem ngươi có thể dẫn ai đến.”
15.
Ta đưa cho chưởng quỹ một thỏi vàng.
Đưa Tiểu Đào một thỏi vàng.
Vừa đếm tiền của công chúa, vừa cười không ngậm được miệng.
Tương lai của mỗi người chúng ta đều thật tươi sáng.
Trên đường về, ta đi ngang qua Bộ Hộ, nơi Tiêu Cẩn Phong làm việc, nhớ ra mấy ngày nay hầu như không gặp hắn.
Ta hỏi Tiểu Đào: “Nhiếp chính vương gần đây rất bận phải không?”
“Chắc là khá bận, đang bận đối phó với ca ca phu quân cũ của người. Nghe nói cả việc Thẩm đại nhân viết sai một chữ trong tấu chương ba năm trước cũng bị Nhiếp chính vương lôi ra, bắt viết lại.”
Đúng là… rất bận rộn.
“Sao em biết rõ thế? Cứ như có mặt ở hiện trường ấy.”
Ta nhìn Tiểu Đào với vẻ nghi ngờ.
Tiểu Đào đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu “suỵt”:
“Tiểu thư đừng hỏi, em có hệ thống tình báo riêng, tất cả nha hoàn trong kinh thành, chính là một tổ chức bí mật.”
Nàng ấy thế mà còn giữ bí mật với cả ta!
Phật nói, chỉ cần niệm tên một người quá ba lần, người đó nhất định sẽ xuất hiện.
Có lẽ vì ta đã nhắc đến hắn quá nhiều lần (kèm cả chửi hắn nữa).
Tiêu Cẩn Phong hôm nay về sớm hơn bình thường.
Hắn cởi áo choàng, nhanh chóng bước về phía ta.
Ánh mắt như một loại nước sốt đặc quánh dính chặt lên người ta: “Nghe nói hôm nay nàng gặp công chúa ở Kim Ngọc Các? Công chúa rất vô lý, nàng ta có bắt nạt nàng không? Ừm, ta không có ý gì đâu, chỉ tiện miệng hỏi thôi, nàng đừng hiểu lầm.”
“Không có, nàng ấy còn mời thiếp đi dự hôn lễ nữa.”
Ngón trỏ thon dài của Tiêu Cẩn Phong gõ nhẹ lên bàn: “Nếu nàng xin ta, ta có thể miễn cưỡng đi cùng nàng tham dự hôn lễ của công chúa và Thẩm Tu Hoành.”
“Nếu vương gia bận thì thiếp có thể tự đi được, không cần phải miễn cưỡng.”
“Ta không bận, ta không phải đi cùng nàng vì muốn đi cùng nàng đâu, ta chỉ thấy ghét cái tên phu quân cũ của nàng, muốn làm hắn ta khó chịu thôi.”
“Đa tạ vương gia.”
“Không có gì.”
16.
Từ lúc xuống xe ngựa đến khi bước vào tiền sảnh phủ công chúa.
Ta đã bán được mười bảy tấm gấm Phù Quang.
Tất cả các tiểu thư quý tộc trong kinh thành đến dự đám cưới công chúa nhìn thấy bộ quần áo ta mặc đều không nhịn được mà hỏi:
“Đây là loại vải gì vậy? Đẹp quá đi mất.”
“Gấm Phù Quang mới về, tiểu thư có muốn một tấm không? Mua liền tay sẽ được giảm 20% kèm giao hàng tận nơi.”
Thật tốt quá.
Lần sau công chúa cưới nữa, ta sẽ lại đến.
Nghi lễ kéo dài đến nửa canh giờ, rất phức tạp, rất dài dòng, rất hoành tráng.
Khi kết thúc, các nữ tỳ xách giỏ hoa đi vòng quanh một lượt, rải toàn bột vàng.
Giá như biết trước ta đã mang theo cái thùng để hứng.
Ngồi bên cạnh ta là tiểu thư nhà ai đó, trông rất lạ mặt.
Nhưng nội dung nàng ta nói thì ta lại rất quen.
“Nghe nói phò mã là hàng đã qua sử dụng.”
Ta ghé lại gần, nói nhỏ: “Cô nghe không nhầm đâu.”
Vừa nói xong, công chúa đã khoác tay Thẩm Tu Hoành thong thả lướt đến trước mặt ta.
Cả hai bọn họ cùng nhìn ta chằm chằm.
Sau đó, công chúa mở miệng: “Khương Lưu, không phải nói sẽ dẫn phu quân đến để ta mở mang tầm mắt sao? Sao chỉ có một mình ngươi? Chẳng lẽ ngươi vẫn nhớ nhung phò mã đến phát điên, tự tưởng tượng ra một phu quân cho mình? Hahaha.”
Đều tại tên Tiêu Cẩn Phong kia khi ra cửa cứ nhất định phải bước chân trái trước.
Dẫm phải phân chó ẻ đêm qua, phải về chà giày.
Hắn nói đó là đôi giày mới đặt làm riêng, nhất định phải mang.
“Đừng vội, phu quân ta có việc bận nên đến muộn, lát nữa sẽ tới.”
Thẩm Tu Hoành cười, tiếng cười rất khó chịu.
Hắn ôm công chúa, vẻ mặt đắc ý:
“Khương Lưu, đừng cứng đầu nữa, ta biết nàng không quên được ta, muốn thu hút sự chú ý của ta, nhưng tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu.”
“Ai nói vương phi của bổn vương không quên được Thẩm đại nhân?”
Tiêu Cẩn Phong, tuy muộn nhưng cũng đã đến.
17.
Tiếng ca nhạc nhảy múa “cạch” một cái dừng lại.
Công chúa và Thẩm Tu Hoành sững sờ mất một lúc lâu.
Vẻ mặt sắp nứt ra đến nơi.
Cuối cùng, không dám tin vào mắt mình gian nan phản ứng lại —
Vương phi của Tiêu Cẩn Phong, hình như cmn chính là ta đây.
Ta đọc rõ ràng trong đôi mắt trợn to hơn cả cái bát của họ mấy chữ:
Khương Lưu thật sự đã lừa được Nhiếp chính vương về tay ấy à?
Tiêu Cẩn Phong bước đến nắm tay ta, liếc nhìn hai người họ, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tu Hoành, nói với thị vệ bên cạnh:
“Đi mua một tấm gương về, coi như món quà cưới của bổn vương tặng Thẩm đại nhân.”
Khi cảm thấy lúng túng, con người thường lúc nào cũng tỏ ra bận rộn.
Ví dụ như Thẩm Tu Hoành, chỉnh xong vạt áo lại bắt đầu chỉnh cổ áo, chỉnh xong của mình còn muốn chỉnh của công chúa.
Công chúa bực bội gạt tay hắn ra, cười với Tiêu Cẩn Phong: “Vương gia, có lẽ ngài không biết, Khương Lưu nàng ta…”
“Bổn vương biết, Khương Lưu trước đây mắt mù, bây giờ đã được bổn vương chữa khỏi rồi.”
Công chúa vẫn không chịu thua: “Con gái nhà thương nhân như nàng ta, làm sao xứng với Nhiếp chính vương do tiên đế đích thân sắc phong chứ?”
Tiêu Cẩn Phong im lặng một lúc, vẻ mặt trầm ngâm:
“Ngươi nói đúng, bổn vương quả thật cần phải cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ không xứng với Khương Lưu.”
Đọc… đọc nhầm câu trả lời à?
Công chúa không nhịn được nữa: “Thực ra ngài không phải Nhiếp chính vương phải không? Ngài là giả có phải không?”
Nói xong, nàng ta lại nhìn ta, rất kích động: “Khương Lưu! Làm sao phu quân của ngươi có thể là Nhiếp chính vương chứ! Đồn đại bên ngoài rõ ràng nói Nhiếp chính vương thích nam sắc mà! Ta vẫn luôn ship ngài ấy với hoàng huynh! Là ngươi đạp đổ thuyền của ta! Aaaaa!”
Đây là thứ ta không cần trả tiền cũng được nghe ư?
Ta đang định nhặt lại cái cằm vừa mới rớt xuống đất.
Lại nghe Tiêu Cẩn Phong nói: “Trước đây là vậy, nhưng sau khi gặp Khương Lưu thì không còn nữa.”
Hả? Ta còn có chức năng này nữa sao?