Tái Giá Cùng Nhiếp Chính Vương Khẩu Thị Tâm Phi - Chương 1
1
Ta, Khương Lưu.
Trong vòng một ngày, ta đã hoàn thành hai việc lớn là hòa ly và tái giá.
Khi Thẩm Tu Hoằng từ trong cung trở về.
Ta đang cùng với các tiểu thư khác chơi bài lá.
Và đã thắng được ba chiếc vòng tay ngọc, bốn đôi trâm cài vàng, cùng năm tấm lụa mềm.
Nhớ lại vài ngày trước, hắn ta đã sai người gửi thư cho ta.
Trong thư viết: “Có việc quan trọng, tạm trú ở cung, đừng lo lắng.”
Ta cầm lấy một lá bài, tùy ý hỏi một câu: “Việc đã xong xuôi chưa?”
Ai ngờ Thẩm Tu Hoằng sắc mặt đại biến, kéo ta nhanh chóng trở về phòng.
Phía sau là tiếng nói của các tiểu thư, vừa phấn khích vừa dần dần xa dần: “Chúng ta đi trước nhé! Không quấy rầy hai người tâm sự.”
Không được, đồ của các nàng chưa đưa đây này!!!
Này, phủ Kinh Triệu à? Có người nợ tiền đấy!
Thẩm Tu Hoằng ấn ta ngồi xuống ghế, cao ngạo nhìn ta:
“Khương Lưu, ta có hai tin tức muốn nói với ngươi, một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Ta tùy ý đáp: “Nghe tin xấu trước đi.”
Thẩm Tu Hoằng thở dài một hơi, nói: “Tin xấu là, công chúa đã để mắt đến ta và muốn trừ khử ngươi.”
Rầm một tiếng, ta ngã nhào khỏi ghế.
Cái đầu ong ong.
“Vậy… còn tin tốt nào không?”
Thẩm Tu Hoằng mỉm cười nhạt: “Tất nhiên là có, ta đã giúp ngươi xin được một mạng, bây giờ chúng ta chỉ cần hòa ly là xong.”
Cảm ơn nhé, thật tốt quá mà.
2
Ký xong tờ đơn hòa ly, vẻ mặt của Thẩm Tu Hoằng bỗng nhiên trở nên thư thái.
Ta đoán trong lòng hắn ta đang thầm nghĩ:
“Thật là vui sướng, cuối cùng cũng ly hôn được với ả Khương Lưu trong mắt chỉ có tiền này rồi.”
Ba năm chung sống.
Thẩm Tu Hoằng luôn khinh thường ta.
“Khương Lưu, ngoài tiền ra, ngươi còn có gì?”
Ta còn có rất nhiều tiền nha.
Hắn ta luôn miệng lặp lại câu nói đó, nếu không phải vì phụ thân ta cứu mạng hắn và giúp hắn đỗ trạng nguyên.
Một người phụ nữ tầm thường như ta, làm sao có thể bước chân vào nhà họ Thẩm được.
Phải chăng ta đã cầu xin hắn ta cưới ta à?
Ồ, phụ thân ta đã cầu xin, lúc hấp hối đã cầu xin.
Xác nhận không có vấn đề gì nữa, ta đã ký vào tờ đơn ly hôn dài mười trang do Thẩm Tu Hoằng soạn thảo.
Ngồi trong sân, vừa quạt vừa sai bảo người hầu chuyển đồ đạc.
Rất nhanh, phủ của Thẩm gia chỉ còn sót lại đúng một cái cây.
Không còn cách nào khác, số tiền tích lũy của Thẩm Tu Hoằng chỉ đủ mua một căn nhà trống, còn tất cả đồ đạc đều do ta sắm sửa.
“Cây này khá quý, nếu di chuyển sẽ toi mất, coi như ta tặng cho phò mã cùng công chúa làm quà mừng tân hôn, chúc cho tình yêu của hai người đơm hoa kết trái, khỏi cần cảm ơn.”
Thẩm Tu Hoằng cứng cổ nói: “Ta và công chúa là duyên trời định! Ngươi loại người chỉ biết đến tiền làm sao hiểu được!”
Ừ, ta không hiểu, ta đi trước đây.
Nhường đường cho tình yêu vĩ đại của các ngươi nhé.
3
Ta tắm một bồn hoa thơm ngát.
Mặc lên mình bộ xiêm y bằng tơ tằm, mỗi thước vải giá ngàn lượng vàng.
Cuối cùng, ta cũng…
Nằm dài trên chiếc giường dát vàng, chạm trổ tinh xảo, treo màn voan bằng tơ tằm biển.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên thật không hợp thời.
Tiểu Đào hét lớn: “Tiểu thư! Có người tìm người!”
Hầy, cũng tại căn phòng quá lớn nên mới phải gào thét to như vậy.
“Ai vậy?”
“Không biết!”
Ta vội vàng trèo xuống giường, vừa mắng vừa tìm đôi hài.
Mặt trăng đã khuất, tốt nhất là phải có việc gấp.
Người đến là thị vệ của Tiêu Cẩn Phong, vị Nhiếp chính vương gia quyền lực và là huynh đệ kết nghĩa với hoàng đế.
Thị vệ cung kính hành lễ với ta: “Vương gia có lời mời, mong Khương tiểu thư đến phủ một chuyến.”
Ta ngơ ngác nhìn Tiểu Đào: “Hắn vừa nói gì ta không hiểu?”
Tiểu Đào còn ngơ ngác hơn ta: “Nô tì cũng không hiểu.”
Thị vệ rất hiểu chuyện, đợi ta và Tiểu Đào bình tĩnh lại mới nói tiếp:
“Xe ngựa đã đợi sẵn ở ngoài cửa, vương gia còn nói, nếu Khương tiểu thư không muốn đi, vậy thì những thứ mà vương gia chuẩn bị cho Khương tiểu thư…”
Hắn ta rất bình tĩnh lấy ra một tờ giấy: “… mười cửa hàng, mười hòm vàng, mười thuyền hàng, mười công thức nấu ăn đã thất truyền, sẽ tặng cho người khác.”
Ta là người có nguyên tắc.
Chắc chắn không phải vì tiền mà đồng ý.
“Xe ngựa ở đâu?”
“Tiểu Đào! Nhanh lên! Mau đỡ ta lên xe!”
4
Nhớ hồi mới thành thân với Thẩm Tu Hoằng, ta với hắn cũng từng gặp mặt ba lần.
Còn tối nay, đây là lần thứ hai ta gặp Tiêu Cẩn Phong.
Thật là tiến bộ, Lưu tử à!
Vừa đặt chân vào cửa phủ của Nhiếp chính vương, Tiêu Cẩn Phong đã như cơn gió cuốn tới trước mặt ta.
Hắn lạnh lùng nói:
“Tối nay sẽ làm lễ thành hôn, có ý kiến gì không?”
“Có ý kiến thì viết thư bỏ vào hộp trước cửa, ta sẽ đốt đi mỗi ngày.”
Ta nhìn vào gương mặt tuấn tú nổi danh khắp kinh thành của Tiêu Cẩn Phong.
Ngượng ngùng cúi đầu, đồng thời đưa tay ra:
“Hôn thư đâu? Mau đưa đây cho ta ký.”
Ta rất gấp, sợ hắn tỉnh táo lại sẽ không giữ lời.
Ký xong hôn thư, ấn dấu tay.
Tiêu Cẩn Phong hừ lạnh một tiếng, cẩn thận cất đi.
Vô tình chạm phải ánh mắt tò mò của ta.
Hắn ho khan một tiếng: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ là ghét Thẩm Tu Hoằng.”
Ta im lặng một lát: “Ngài ghét Thẩm Tu Hoằng? Vậy cưới công chúa đi! Cưới ta làm gì?”
Nhưng những lời nên nói thì không nói, cưới ai cũng tốt.
“Nàng không hiểu.”Tiêu Cẩn Phong lạnh lùng đáp, vẻ mặt đầy bí ẩn: “Ta ghét Thẩm Tu Hoằng, mà nàng lại là người Thẩm Tu Hoằng ghét nhất, ta cưới nàng, vậy là ghét cộng với ghét, sẽ càng ghét hơn.”
“Hắn ta thấy người hắn ta ghét và người ghét hắn ta ở bên nhau, chắc chắn sẽ rất khó chịu.”
“Cho nên, ta đây là đang làm hắn tức giận.”
Được rồi.
5
“Ngủ ngon nhé, Nhiếp chính vương.” Ta vừa ngáp dài vừa đi về phía cửa.
Đi mãi mà vẫn thấy mình đang đứng tại chỗ.
Quay đầu lại, thấy Tiêu Cẩn Phong đang cắn răng, túm chặt lấy tay ta: “Khương Lưu!”
“Trước hết, chúng ta đã thành thân rồi, nàng có biết thành thân có ý nghĩa gì không?”
“Theo luật pháp của triều đình, nàng phải ở cùng chồng, tức là ta, nếu không có điều luật này thì ngày mai ta sẽ xin thêm với bệ hạ. Nếu nàng không quen ở phủ, ta cũng có thể đến nhà nàng.”
“Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì với nàng, chỉ sợ nàng bỏ trốn thôi.”
“Tự mình trông chừng mới yên tâm.”
Vậy là ta ôm chăn cuộn tròn trong giường.
Đầy hứng thú nhìn Tiêu Cẩn Phong cởi áo ngoài, ngồi lên mép giường, rồi đột ngột đứng dậy –
Và lại mặc áo vào.
“Ta còn có chút việc triều chính chưa xong, đi một lát rồi quay lại.”
Đi cả nửa đêm mà Tiêu Cẩn Phong vẫn chưa về.
Ta cũng không ngủ được nữa, liền mặc quần áo đi dạo quanh phủ.
Đi ngang qua nhà thờ tổ, thấy bên trong vẫn còn ánh đèn.
Tò mò lại gần nhìn, ôi chao! Tiêu Cẩn Phong đang quỳ trước bài vị tổ tiên, lẩm bẩm:
“Đúng rồi, con đã thành thân với Khương Lưu rồi.”
“Liệu con có kém cỏi hơn tên kia chút nào không nhỉ? Thật sự lo lắng quá.”
“Thật phiền phức, ai ủng hộ con xử lý tên phu quân cũ của nàng ấy thì hãy giữ im lặng nhé.”
Gặp tình huống này đừng hoảng hốt.
Trước tiên vẽ lại cảnh tượng này vào giấy.
6
Giữa đêm, giấc mơ của ta thật là hỗn loạn.
Một Tiêu Cẩn Phong biến thành hai.
Hai lại biến thành bốn.
Vừa đếm được một nghìn không trăm hai mươi bốn Tiêu Cẩn Phong.
… thì tỉnh giấc.
Tỉnh dậy thì không thấy bóng dáng Tiêu Cẩn Phong nào cả.
Ta ngồi trong phòng ăn, nhìn quanh: “Sao không thấy Tiêu Cẩn Phong đâu?”
Tiểu Đào cũng nhìn quanh:
“Hôm nay không phải ngày nghỉ, giờ này chắc ngài ấy đang ở triều đình rồi. Nô tì vừa gặp thị vệ của Nhiếp chính vương, họ vừa quay lại lấy đồ rồi vội vã đi luôn, bảo rằng vương gia bận rộn việc triều chính lắm.”
Ban đêm cũng bận, bận rộn phân thân.
Không biết đầu bếp của phủ này tìm ở đâu ra mà tài giỏi thế.
Cua đồng đậu hũ, bánh bao nhân trứng muối, thịt heo hầm nấm, lươn xào sả ớt…
Một bàn đầy ắp món ta thích ăn.
Hồi ở Thẩm phủ,Thẩm Tu Hoằng thích uống cháo thì bắt ta uống chung.
Hắn ta nói cháo loãng sẽ giúp ta hết mùi tiền.
Chắc là đang khen ta giàu có đấy.
Bởi vì người không có tiền thì làm sao dính mùi tiền được chứ.
Ăn xong bữa sáng, ta cùng Tiểu Đào đi kiểm tra mười cửa hàng mà Tiêu Cẩn Phong tặng.
Tất cả đều nằm ở những vị trí đắc địa nhất.
Trong đó có một cửa hàng mà đối thủ cạnh tranh của ta luôn muốn mua lại.
Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi –
Ta và Tiêu Cẩn Phong chính là cặp đôi quyền lực nhất kinh thành.
Chắc chắn không phải vì hắn ta tặng ta những cửa hàng này đâu.