Ta Viết Lại Kết Cục Cho Nữ Chính Truyện Ngược - Chương 3
12.
Sau đó, ngoài việc châm cứu trị liệu cho Hầu Lan Tuyết vì bị hạ độc khiến tứ chi mềm nhũn, ta còn nhận thêm một việc không ai muốn làm trong chùa – đó là đưa cơm cho Trấn Quốc Trưởng Công chúa.
Ban đầu chỉ là cơm tối, sau đó tăng lên thành ba bữa một ngày.
Cứ như vậy, ta và Triệu Hoa Hi dần dần tiếp xúc nhiều hơn. Có lẽ vì thái độ của ta từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh nhẹ nhàng, lại có thể trị liệu cho nàng ấy căn bệnh đau đầu gối mỗi khi trời mưa, nên thái độ của nàng ấy đối với ta dần dần trở nên dễ chịu hơn.
Vào một ngày mùa thu mưa dầm dề.
Sau khi châm cứu cho nàng ấy xong, biết nàng ấy không thích bị người khác làm phiền, ta đang chuẩn bị rời đi thì bị nàng giữ tay lại.
Ta quay đầu lại, dò hỏi: “Công chúa còn có gì cần sai bảo sao?”
Nghe ta nói, nàng ấy nhếch môi, liếc nhìn ta: “Ngươi không sợ ta sao? Lúc đầu bổn cung suýt nữa giết ngươi!”
Mọi người đều nói nàng ấy tính tình kỳ quặc, ai cũng sợ dính líu đến nàng ấy.
Ta cúi đầu suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ vì ta gan dạ chăng?”
Dù là Hầu Lan Tuyết hay Triệu Hoa Hi, đều là nhân vật ta yêu thích.
Hầu Lan Tuyết ta còn liều mạng cứu, đưa cơm cho Triệu Hoa Hi chỉ là… chuyện nhỏ thôi.
Nghe vậy, khóe miệng nàng ấy hơi cong lên, nhìn ta như nhìn kẻ ngốc: “Hiện tại chỉ còn mình ngươi cung kính với ta, nếu là trước đây, ta còn có thể thưởng cho ngươi thứ gì đó, nhưng giờ đây, ta chẳng còn gì, cũng chẳng thể cho ngươi thứ gì.”
Ta im lặng một lát rồi mỉm cười lắc đầu: “Công chúa nói gì vậy, chính người mới là người đáng kính trọng. Việc ta làm chỉ là những chuyện nhỏ nhặt.”
Dù minh châu rơi xuống bùn lầy, nó vẫn rực rỡ lấp lánh.
Lời ta vừa dứt.
Triệu Hoa Hi sững người, hồi lâu sau, nét mặt nàng ấy giãn ra, nở nụ cười rạng rỡ, phong thái yểu điệu, bớt đi vài phần u ám: “Ngươi nha đầu này thật biết dỗ ngọt.”
Ta cũng cười theo.
Tuy nhiên ngay lúc này, từ ngoài cửa bỗng vang lên giọng Hầu Lan Tuyết, vội vã: “Tiểu Vi, ngươi ở đây à? Sao đi lâu thế?”
Tim ta khẽ run lên.
Ta đã không kịp ngăn cản, nụ cười trên môi Triệu Hoa Hi bỗng chốc tắt lịm: “Hầu Lan Tuyết!”
13.
Vết thương trên người Hầu Lan Tuyết trong khoảng thời gian này đã gần như lành hẳn.
Dưới sự châm cứu của ta, nàng vốn dĩ mất đi võ công do dùng thuốc độc cũng có thể hồi phục, mà quan hệ của ta và nàng sau ngày hôm đó đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Lần này nàng thấy ta đi lâu rồi mà chưa về, sợ ta xảy ra chuyện nên… đến tìm.
Là lỗi của ta, đã quên nói với nàng về chuyện Trấn Quốc Trưởng Công chúa.
Vì vậy hiện tại ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Hầu Lan Tuyết bước nhanh vào phòng, sau đó, cùng Triệu Hoa Hi mắt to trừng mắt nhỏ.
“Trưởng công chúa?”
Không chỉ Triệu Hoa Hi kinh ngạc, Hầu Lan Tuyết cũng kinh ngạc.
Ta từng nghe nói, Hầu Lan Tuyết và Triệu Hoa Hi luôn bất hòa.
Hầu Lan Tuyết không thích nhìn Triệu Hoa Hi với những mưu mô quỷ kế, luôn tính toán từng bước đi. Triệu Hoa Hi cũng không ưa Hầu Lan Tuyết với tính tình bốc đồng, chỉ biết dùng đao kiếm để giải quyết vấn đề.
Vừa nhìn thấy nhau, ta đã nghĩ sẽ có một trận chiến nổ ra ngay lập tức, như lưỡi dao va vào đá lửa, như chiến hỏa bùng cháy.
Ta đang muốn giải thích mọi chuyện cho họ, để tránh hiểu lầm, nhưng không ngờ…
Trấn Quốc Trưởng Công chúa, người vốn có tính tình kỳ lạ, bỗng dưng đỏ hoe mắt, cảm xúc trở nên kích động. Ta không biết nàng ấy nhớ đến điều gì, nhưng khi bình tĩnh lại, giọng nàng ấy run rẩy nói: “Triệu thị thực lòng xin lỗi các ngươi.”
Câu nói “Triệu thị thực lòng xin lỗi các ngươi” khiến Hầu Lan Tuyết khựng lại, đứng im tại chỗ.
Thanh danh cả trăm năm của Hầu gia, toàn tộc trên dưới ba trăm mạng người.
Từng khoản từng khoản, đều là nợ máu.
Đủ để ép cong lưng của bất kỳ người nào còn lương tâm trong hoàng thất.
Môi Hầu Lan Tuyết run rẩy, hai tay buông thõng nắm chặt thành quyền. Nàng như muốn nói điều gì, nhưng lại như không thể nói nên lời.
Nàng không cách nào không hận.
Nàng cũng không thể trách cứ Trấn Quốc Trưởng Công chúa, người đã quỳ đến gãy hai chân trước cửa cung vì toàn bộ gia tộc Hầu phủ.
Nước mắt nóng hổi từ khóe mắt nàng rơi xuống.
Từng giọt, từng giọt.
Bầu không khí nơi đây đột nhiên trở nên ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói bình tĩnh phá vỡ sự tĩnh mịch này: “Xin lỗi không đủ để giải hận, vậy giết đi!”
14.
Vừa dứt lời, hai người đều quay đầu nhìn ta.
Họ dường như không thể ngờ rằng một người ôn hòa như ta lại có thể nói ra những lời như vậy.
Bản thân ta cũng có chút bất ngờ, nhưng những lời này như đã ứ đọng trong lòng ta từ rất lâu, chỉ chờ một khoảnh khắc để tuôn trào ra ngoài.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hai người, ta bình tĩnh nói: “Quân vương bạc tình vong ơn phụ nghĩa, tàn sát trung thần, hiện giờ còn tiêu xài hoang phí, khiến dân chúng lầm than, vậy thì dựa vào đâu mà nắm giữ giang sơn?”
“Công chúa điện hạ, người từng nói, đế vương quyền mưu, có thể mưu tính tính kế, tuy nhiên không thể lạm sát kẻ vô tội. Người cũng không muốn nhìn thấy giang sơn Triệu gia sụp đổ trong tay hôn quân đúng không?”
Lời ta vừa dứt, căn phòng chìm trong im lặng hồi lâu. Hầu Lan Tuyết mới bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc, đáy mắt đỏ bừng: “Đúng vậy! Dựa vào đâu?”
Câu hỏi “dựa vào đâu?” của nàng đã khiến Triệu Hoa Hi hoàn hồn. Cặp mắt phượng sắc bén khẽ nâng lên, ánh mắt vốn dĩ ảm đạm không chút sức sống bỗng lóe lên tia sáng: “Trong tay bổn cung còn nắm giữ một ít nguồn lực. Ban đầu còn tưởng rằng đời này không cần dùng đến nữa, nhưng hiện tại xem ra vẫn cần dùng đến.”
Câu nói vừa dứt, căn phòng im ắng bỗng vang lên tiếng vọng, như tiếng vang trong một thung lũng tĩnh mịch.
Hai người nhìn nhau, trong mắt họ đều hiện lên những cảm xúc mãnh liệt.
Có điều lúc này, cảm xúc của họ không hề là bi quan hay tuyệt vọng, mà là tràn ngập hy vọng.
Rõ ràng chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng giờ phút này, họ lại cảm thấy như đang đứng giữa chiến trường.
Ta cũng cùng họ, lòng trào dâng sự kích động, cùng nhau chờ mong nhìn đến…
Vẻ mặt của vị quân vương máu lạnh khi nhìn thấy hai người thân cận nhất của mình chém giết quay về hoàng cung!
15.
Khi chúng ta chính thức quay trở lại hoàng cung đã là mùa hè hai năm sau.
Hơn nửa năm qua.
Triệu Hoa Hi lấy cớ bệnh nặng, nhớ mong đệ đệ, muốn ôn lại tình cảm ngày xưa, cuối cùng cũng khơi dậy chút tình cảm trong lòng Đế Vương, được phép trở về kinh thành an dưỡng tại phủ công chúa. Hầu Lan Tuyết sau khi hồi phục võ công đã cùng ta đến biên cảnh, thuyết phục quân Hầu gia tiến về kinh đô để đòi lại công lý cho Hầu phủ.
Hầu gia mấy đời đều là võ tướng, vì bảo vệ quốc gia mà hy sinh tính mạng, địa vị đã sớm ăn sâu bén rễ, không thể dễ dàng bị vu oan giá họa mà sụp đổ.
Bên trong quân Hầu gia, không ít người từ khi nghe tin Hầu phủ bị diệt môn đã có ý bất mãn, chỉ là sau khi chứng kiến vài người đứng đầu bị xử tử, họ buộc phải kiềm chế không thể hiện ra ngoài.
Hiện giờ, sự trở về của Hầu Lan Tuyết đã khích lệ tinh thần của quân lính lên rất nhiều.
Tại nơi đóng quân của Hầu gia, vô số tướng sĩ đã quỳ xuống trước mặt Hầu Lan Tuyết, cam nguyện dâng hiến tính mạng, với lòng thành kính như tín đồ: “Chúng ta nguyện ý thanh tẩy triều đình, trảm trừ gian nịnh!”
16.
Trên đường chúng ta tiến về kinh đô, một sự kiện khác đã xảy ra.
Vào mùa thu năm ngoái, chiến tranh biên giới tạm thời lắng dịu, tuy nhiên một tin đồn lại xuất hiện.
Hầu Lan Tuyết đã chết trong trận chiến hỗn loạn với quân địch.
Đúng vậy, lúc đó ta lợi dụng màn đêm, trước tiên tìm một thi thể trong bãi tha ma rồi ném vào doanh trại. Lũ địch tưởng rằng ta sợ hãi bỏ chạy, cũng coi xác chết bị đốt thành tro đó là Hầu Lan Tuyết.
Nghe đồn, khi tin tức truyền về kinh thành, vị Hoàng Đế vốn đang ở trong cung của Quý Phi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, kiên quyết không tin rằng Hầu Lan Tuyết đã chết, còn sai người mang thi thể về kinh.
Tuy nhiên nửa năm trôi qua, thi thể đã sớm thành xương khô.
Khi ta cùng Hầu Lan Tuyết nói về chuyện này, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ căm phẫn, sẽ tức giận mắng chửi.
Nhưng không có.
Vẻ mặt của nàng không chút gợn sóng, không hề phập phồng, chỉ bình tĩnh nói: “Để cho hắn hiểu lầm, tốt nhất là phải hỗn loạn một chút, vừa hay giúp chúng ta tấn công vào Hoàng Thành dễ hơn, hắn không chết thì không đủ để Hầu gia ta hả giận!”
Ta im lặng nhìn nàng, mỉm cười.
Đây mới chính là Hầu Lan Tuyết.
Xác của “Hầu Lan Tuyết” đến kinh thành trước đại quân.
Triệu Hoa Hi truyền tin đến nói, khi Hoàng Đế nhìn thấy đủ loại vết thương trên thi thể, hắn như phát điên chất vấn đám tướng sĩ vận chuyển thi thể, hỏi bọn họ rốt cuộc đã làm gì Hầu Lan Tuyết.
Trước sự run rẩy của binh sĩ khi thuật lại sự việc “Hầu Lan Tuyết” gặp phải ở biên cảnh, Hoàng Đế tức giận tột độ, rút kiếm chém chết tên binh sĩ đó!
Khi sự việc này vừa xảy ra, triều đình từ trên xuống dưới đều khiếp sợ, các quan dâng tấu chương chất đầy ngự bàn.
Nhưng hoàng đế cũng không để ý, thậm chí còn lạnh nhạt với cả Quý Phi được sủng ái nhất, mấy ngày liền không lên triều, ngày ngày ở lại cung Phượng Ngô từng là nơi ở của “Hầu Lan Tuyết”.
Vì vậy, khi “Hầu Lan Tuyết” dẫn binh bao vây Càn Thanh Điện, Đế Vương mới từ việc nhớ nhung cái xác ấy tỉnh táo lại.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vị quân chủ của triều đình, Triệu Minh Dục.
Giống như ta tưởng tượng, là nhân vật chính, hắn có vẻ ngoài tuấn tú, dù đã suy sụp tinh thần vài ngày, thế mà vẫn toát lên vẻ phong lưu tiêu sái.
Khi nhìn thấy “Hầu Lan Tuyết”, trong mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc, ngay sau đó, khi ánh mắt hắn lướt qua nàng rồi dừng lại ở thượng quân Hầu gia phía sau nàng, hắn lại chất vấn: “Hầu Lan Tuyết, ngươi thật to gan, dám khi quân phạm thượng!”
Thật buồn cười.
Người đã chết, hắn lại nhớ mãi không thôi.
Người sống, thì hắn chất vấn hoài nghi.
Ta đứng bên cạnh, chỉ thấy “Hầu Lan Tuyết” ánh mắt hờ hững, nàng đưa trường kiếm lên chỉ vào hắn, lời nói lạnh như băng: “Triệu Minh Dục, khi ngươi giết hại hơn mấy trăm người trên dưới gia tộc Hầu gia, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay?”