Ta Viết Lại Kết Cục Cho Nữ Chính Truyện Ngược - Chương 2
6.
Dọc theo đường chạy trốn khỏi biên cảnh, chúng ta lén lút trốn tránh, không dám lộ diện.
Hướng về phía nam, nơi nào cũng không yên bình.
Hoàng Đế sủng ái Quý Phi, tình đầu của hắn, vì nàng ta mà tu sửa cung điện xa hoa, xây dựng hoang phí, khiến dân chúng lầm than.
Cuối cùng, sau ba tháng di chuyển, chúng ta tìm đến một ngôi chùa có thể dung thân.
Vết thương trên người Hầu Lan Tuyết không nhẹ, may mắn là nàng vốn có sức khỏe tốt. Ba tháng qua, ta gần như đã tiêu hết toàn bộ gia sản để chữa trị cho nàng. Nàng đã hồi phục rất nhiều, nhưng sau một chuyến đi gập ghềnh, khi vào chùa nghỉ ngơi, nàng lại sốt cao.
“Ta vào trong chùa xin chút thuốc hạ sốt, ngươi nghỉ ngơi trước nhé.”
“…”
Cuộc sống của chúng ta trong thời gian này rất tẻ nhạt. Ban đầu, nàng sống không còn gì luyến tiếc, tinh thần hoảng loạn. Sau khi ta liên tục nâng cao tinh thần cho nàng, thì tính cách của Hầu Lan Tuyết mới khôi phục lại đôi chút bình tĩnh như trước, chỉ là có hơi khó thể hiện cảm xúc, không muốn nói chuyện với người khác.
Tuy nhiên, ta cũng không hề ép buộc nàng phải lập tức thức tỉnh.
Phải biết rằng, bất kỳ người bình thường nào gặp chuyện như vậy mà không tìm đến cái chết thì đã là người có nội tâm mạnh mẽ lắm rồi.
Thấy vậy, ta xoay người muốn đi, tuy nhiên chưa kịp đi đã bị người giữ tay lại.
Ta quay đầu nhìn, thấy nàng đã mở bừng mắt, không nhìn ta mà chỉ nói: “Về sớm một chút.”
Ta mỉm cười: “Yên tâm đi!”
Ta ở trong căn phòng dành cho khách ở sườn đông của chùa.
Trên đường đi, ta hỏi một vị sư đang quét sân, nghe nói phòng của ni cô trụ trì ở sườn đông, đi thẳng là đến đó.
Rất nhanh, ta đã đến căn phòng đó.
Tuy nhiên ta không ngờ được rằng, chưa kịp gõ cửa, ta đã nghe thấy tiếng chén sứ vỡ phát ra từ trong đó, kế đến, một giọng nói sắc bén tàn nhẫn truyền ra: “Cút! Cút hết đi cho bổn cung!”
Bổn cung?
Vừa nghe thấy xưng hô này, đồng tử ta vội co rút lại, tim đập mạnh.
Ở đây thế mà lại có người của hoàng gia.
Chúng ta đến đây, chẳng phải là chui đầu vào rọ sao!
7
Làm sao ta không sợ được chứ? Ta không có chút quyền thế nào cả, nếu bị phát hiện, ta sẽ phải chết một cách bi thảm nhất.
Đang chuẩn bị quay đầu bỏ đi, thì vị ni cô bên trong đã bị đuổi ra ngoài.
Khác với dự đoán của ta, ngoài vẻ kinh sợ, trên mặt ni cô không hề có sự cung kính đối với người của hoàng thất, ngược lại, khi quay người đi, trên mặt nàng ta còn hiện lên vẻ khinh thường và chán ghét, thốt ra một câu: “Đã vậy rồi còn làm giá cái quái gì chứ, ta khinh!”
Nàng ta quay người đi, đột nhiên va phải ta. Nàng ta vội vàng thu lại biểu cảm trên mặt, hỏi: “Vị thí chủ này, xin hỏi có chuyện gì?”
Ta bình tĩnh lại, giả vờ vô tình nhìn vào trong, thử dò hỏi: “Ta đến đây là muốn hỏi xin sư Tĩnh An chút thảo dược hạ sốt, chỉ là đến không đúng lúc… Vị quý nhân bên trong vừa nổi cơn thịnh nộ, không biết là vì sao?”
Thấy ta chỉ đến xin thảo dược, sắc mặt Tĩnh An giãn ra, nhưng rõ ràng không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Thí chủ mời đi theo ta.”
Thấy nàng ta không muốn nói, ta lại không tiện hỏi nhiều, chỉ âm thầm đoán thân phận của người bên trong.
Suy nghĩ một hồi, vẫn không đoán ra được, nên đành từ bỏ.
Chờ sau khi đi theo ni cô đến thiện phòng lấy thảo dược, ta đi nấu thuốc, kế đến trở lại phòng của mình.
Bên trong căn phòng tối tăm và chật hẹp.
Hầu Lan Tuyết lúc này đã ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên đang rất khó chịu.
Ta đánh thức nàng, nàng im lặng nhìn ta, thấy ta bình an vô sự, mới thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn uống hết thuốc, không lâu sau lại ngủ thiếp đi.
Ta ngồi yên trên giường một lúc, lông mi hơi rũ, cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy rời đi.
Ta còn phải đi hỏi thăm một chút.
Người trong đó là ai?
Nếu thật sự là người của hoàng thất…
Để người bên trong nhìn thấy Hầu Lan Tuyết chắc chắn kẻ đó sẽ đoán ra thân phận của nàng, đến lúc đó tính mạng của ta và Hầu Lan Tuyết chắc chắn khó giữ được!
Ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
8.
Chiều hôm sau.
Sau khi cho Hầu Lan Tuyết uống thuốc rồi dỗ nàng ngủ xong, ta quay lại căn phòng hôm qua.
Trên đường đi, ta nghĩ đến vô số khả năng.
Cuối cùng ta kết luận rằng, người bên trong rất có thể là phi tần trong cung đến cầu phúc, nhưng ta không ngờ rằng đó lại là nàng ấy.
Khi ta đến, có vài ni cô đang tụ tập ở gần đó, nhỏ giọng bàn tán:
“Trấn Quốc Trưởng Công chúa gì nữa chứ, chân đã thành như vậy, lại bị tống cổ đến cái chùa hẻo lánh này, chắc chắn đã bị vứt bỏ rồi.”
“Suỵt! Nhỏ giọng một chút! Công chúa tính tình không tốt, nếu để nàng ta nghe thấy, rồi lại náo loạn ầm ĩ nữa, phiền phức vô cùng!”
“Ta sợ gì nàng? Ngươi không thấy sao, nàng ta vừa ngã từ trên xe lăn xuống, bò lê bò càng trên mặt đất, thật buồn cười!”
“Nhưng mà nói về chuyện cơm tối nay, ai muốn đi đưa không?”
Câu nói vừa dứt, bầu không khí bỗng chốc trở nên im ắng đến kỳ lạ.
Trong phút chốc mọi người đều im lặng, không ai nói lời nào.
Đột nhiên, có một giọng nói phá vỡ sự im lặng: “Để ta đưa cho.”
Mấy người họ quay đầu lại, ta hành lễ, cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, tự nhiên thong dong nói: “Ta với tỷ tỷ đang tá túc nơi đây, đã làm phiền các vị, chút việc nhỏ này cứ giao cho ta đi.”
Nghe ta nói vậy, bọn họ nhìn nhau, trong đó có một người nháy mắt ra hiệu, thấy người đang bưng mâm đồ ăn vẫn đứng bất động, vội giành lấy mâm đồ ăn rồi đưa cho ta, cười giả tạo nói: “Nếu ngươi đã nói vậy thì chúng ta không thể từ chối ý tốt của ngươi được, ngươi đi đi!”
Ta ngoan ngoãn đáp vâng, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của những người khác.
Nhưng các nàng không hiểu.
Từ rất lâu rồi, ta đã mong muốn được gặp vị Trấn Quốc Trưởng Công chúa trong truyền thuyết này!
9.
Khi những người khác đã đi hết, ta mới kìm nén sự kích động, bước lên trước nhẹ nhàng gõ cửa.
Từ bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng: “Ai?”
Cửa không khóa. Ta nghĩ ngợi một lát, biết rằng Trấn Quốc Trưởng Công chúa chân cẳng không tiện, nên mạnh dạn đẩy cửa mà vào, nói: “Công chúa thứ tội, ta là người tạm trú trong chùa, được các vị sư thầy nhờ mang cơm chiều đến cho người.”
Vừa dứt lời, ta bước vào trong phòng, đang định nhìn kỹ nữ nhân thanh tao ngồi ngay ngắn trên xe lăn thì không khỏi ngẩn người.
Trấn Quốc Trưởng Công chúa Triệu Hoa Hi ban đầu chỉ là một công chúa không được sủng ái.
Mẫu phi của nàng ấy vốn là một mỹ nhân, nhưng vì đắc tội Hoàng Hậu nên bị biếm vào lãnh cung, mất đi sủng ái.
Do vậy, Triệu Hoa Hi cùng đệ đệ của mình từ nhỏ đã sống trong lãnh cung, chịu đựng ánh mắt ghẻ lạnh của các cung nhân.
Tuy nhiên, những trắc trở trong cuộc sống không làm Triệu Hoa Hi mất đi ý chí, ngược lại, nàng trời sinh đã có ý chí kiên định, có thể nhẫn nhục chịu đựng những điều mà người bình thường không thể chịu được, từng bước tính toán. Cuối cùng đưa đệ đệ lên ngôi vị cao nhất, còn bản thân được phong làm Trấn Quốc Trưởng Công chúa.
Theo lý mà nói, với thân phận Trấn Quốc Trưởng Công chúa, Triệu Hoa Hi vốn dĩ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, đáng tiếc là một đời thông minh của nàng ấy lại có lúc hồ đồ, chọn ngày lành không tốt, nhất quyết đi cầu tình cho tội thần, thậm chí quỳ đến mức hỏng cả hai đầu gối, trở thành phế nhân, đồng thời cũng mất đi thánh tâm.
Cho dù là người trong cung hay bá tánh, đều cho rằng nàng ấy lưu lạc đến bước đường này là xứng đáng.
Đúng vậy, dù là lúc trước đọc sách, hay sống ở nơi này cho đến bây giờ, từ lời đồn đại của người ngoài, ta đều nghe được.
Trấn Quốc Trưởng Công chúa Triệu Hoa Hi mưu kế đầy mình, quả thực không phải là một người lương thiện.
Ban đầu, mọi người đều cho rằng việc Hầu gia bị tru di có liên quan đến nàng ấy, tuy nhiên không ai ngờ rằng, nàng ấy lại vì thay trung thần cầu tình mà quỳ đến gãy cả hai đầu gối, kết cục thê lương.
Một người mưu kế đầy mình, cuối cùng chết thảm vì chân thành.
Trong phòng chỉ thắp một cây nến, tối mịt mù.
Triệu Hoa Hi ngồi trên xe lăn, ẩn mình trong bóng tối, ta không thể thấy rõ mặt nàng ấy.
Ta đặt thức ăn lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Công chúa sao không thắp thêm vài cây nến?”
Ta bưng nến đến gần nàng ấy, định giúp nàng ấy thắp cây nến trước mặt, nhưng ngay sau đó, cổ tay ta bị đột nhiên nắm lấy, kéo về phía trước, lưỡi dao lạnh buốt đã kề sát cổ họng ta!
Cây nến rơi xuống đất, giọng nói độc đoán từ trên cao vang xuống, mang theo tiếng cười nhạo: “Ngươi là người hoàng đế phái đến? Mới vậy đã không nhịn được muốn ra tay rồi à? Sự kiên nhẫn của đệ đệ thật quá là kém cỏi!”
Trái tim ta đập mạnh, không dám cử động.
10.
Khi đến gần, khuôn mặt tái nhợt của nàng ấy hiện lên trước mắt ta. Nàng ấy thực sự vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo nhưng không mất đi vẻ anh khí.
Có điều lúc này nhìn vào ánh mắt nàng ấy, lòng ta không khỏi dấy lên nhiều suy nghĩ.
Ta giơ hai tay lên, vội vàng nói: “Công chúa hiểu lầm rồi, ta tay trói gà không chặt, cũng không mang theo binh khí, tuyệt đối không dám làm hại công chúa dù chỉ một chút!”
Lời vừa dứt, căn phòng bỗng chìm vào sự im lặng lạ kỳ.
Ngay khi ta nghĩ rằng nàng ấy sẽ buông tha cho ta, thì bỗng nhiên nàng ấy cười lạnh: “Đi lấy cái màn thầu kia lại đây, ăn đi!”
Ta sững người, sau đó mới ngớ ra.
Có lẽ nàng ấy cho rằng ta đã hạ độc vào màn thầu.
Vậy là ta đưa tay lấy một cái màn thầu, bỏ vào miệng nhai nuốt. Sau đó, ta nhìn nàng ấy một cách trung thực, nói: “Không có độc.”
Nàng ấy im lặng.
Ngay khi ta chuẩn bị ăn tiếp, một bàn tay thon dài bất chợt duỗi tới, bóp chặt cằm ta. Nàng ấy nhìn ta, xác định rằng ta đã nuốt, rồi đợi một lúc sau mới giật lấy màn thầu sau đó đẩy ta ra bằng một tay: “Đã đưa cơm xong rồi, cút đi!”
Ta: “…”
Tính tình nàng quả thực kỳ quặc, nắng mưa thất thường, đúng như lời đồn đại trong chùa.
Nhưng nàng ấy là Trấn Quốc Trưởng Công chúa mà, ta có thể hiểu được.
Ta im lặng đứng dậy rời đi, nhưng không chú ý rằng khi ta đi, ánh mắt nàng ấy vẫn dõi theo ta, mãi đến rất lâu sau mới thu hồi tầm mắt.
11.
Hầu Lan Tuyết ngủ mê man suốt ba ngày mới hạ sốt.
Nhiều ngày qua, ta luôn châm cứu cho nàng, kết hợp với thảo dược an thần để cải thiện chất lượng giấc ngủ, giúp nàng không còn bị ác mộng quấy rầy phải thức trắng đêm.
Khi nàng tỉnh dậy, ta đang thu dọn kim châm. Nghe tiếng ho khan, ta buông đồ, quay đầu nhìn.
Thấy ta lo lắng, nàng khựng lại, rồi như chợt nhớ ra điều gì, môi khô khốc khẽ nhếch: “Mà hình như ta vẫn chưa hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn cứu ta?”
Ta mím môi không nói gì.
Vấn đề này, nàng đã hỏi từ ngày chúng ta rời biên cảnh.
Nhưng khi đó, tinh thần nàng suy sụp, quên cũng là bình thường.
Ta đang muốn trả lời lại, có điều chưa kịp mở miệng, đã thấy nàng cụp mi, giọng tự giễu: “Ngươi… không cảm thấy ta bẩn sao?”
Lời nói bất ngờ khiến ta ngẩn người.
Nàng hẳn là nghĩ đến việc ta gặp nàng lúc nàng đang chật vật nhất.
Đa số mọi người đều đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, dù nàng vốn mạnh mẽ, tuy nhiên vẫn sẽ bị khinh miệt, bị định kiến dồn đến bước đường cùng.
“Không, bẩn không phải là ngươi, mà là những kẻ bạc tình, vong ân phụ nghĩa kia.”
Ta nói.
Ánh mắt nàng dừng lại, ngẩng lên nhìn ta ngơ ngẩn.
Ta nghiêm mặt: “Trong lòng ta, Hầu Lan Tuyết vẫn luôn là nữ tử xinh đẹp rạng ngời.”
“Cho nên, thức tỉnh và đứng lên đi!”
Nàng chỉ là yêu sai người, chứ không phải làm điều gì sai trái.
Tại sao nàng phải dốc lòng dốc sức rồi nhận lấy tra tấn, còn kẻ bạc tình vô ơn lại được hưởng vinh hoa phú quý?
Thế đạo này, quá bất công.
Ánh mắt nàng rung động dữ dội.
Hồi lâu sau, nước mắt nàng tuôn rơi, ôm chặt lấy ta.
Nàng khóc rất lâu, như muốn trút hết phẫn hận, uất ức trong lòng bấy lâu nay.
Nhưng qua ngày hôm nay, Hầu Lan Tuyết xinh đẹp sẽ trở lại.