Tà Thần Tái Xuất - Chương 1
1
Ta tên là Tru, một vị thần.
Trong phạm vi mấy trăm dặm, đền miếu của là tệ hại nhất.
Không tín đồ cúng bái, so với ngôi miếu Thần Tài lộng lẫy bên cạnh, miếu của nhỏ bé đến đáng thương, thường xuyên là chỗ trú ẩn của đám ăn mày.
Họ cứ việc ngủ, nhưng khi tiện tay tiểu tiện chân tượng thần của .
Không hương khói cúng bái, thần lực của như như , dám giận mà dám .
Các vị thần gần đó thường nhạo , trong đó Thần Duyên – Thời Gia – là to nhất.
“Tru, ngươi xem, thân nồng nặc mùi khai, khó ngửi chết !”
Thời Gia mặc một bộ váy màu hồng phấn, che miệng mũi, mặt đầy vẻ chán ghét: “Ngươi dù gì cũng là một vị thần, chịu dọn dẹp cho hồn? Nhìn đây , váy mới may đấy, thế nào?”
Thời Gia xoay một vòng, đắc ý .
Ta lười biếng liếc một cái, sụp mí mắt xuống.
“Hồng phấn tươi tắn, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Thời Gia, đã mấy trăm tuổi, mặt đỏ bừng, giận dỗi: “Mọi đều mặc màu hồng ! Ngươi còn chẳng thèm ! Ngươi dựa cái gì mà !”
Cô nào biết, , mà là đói đến mức chẳng còn chút sức lực nào.
Thời Gia hừ lạnh một tiếng, bỏ .
2
Đêm mưa, tiếng làm tỉnh giấc.
“Thần minh mở mắt…”
“Xin hãy chỉ cho một con đường sáng!”
Đói bụng, chỉ ngủ.
Ta mở mắt, thấy một phụ nữ mặc áo trắng đang quỳ mặt , ngừng.
Vốn định để ý, nhưng phụ nữ đó thật đáng thương.
Cuối cùng, cũng mềm lòng, gom hết chút sức lực còn , khẽ vung tay.
Thanh gậy chống đỡ tượng thần của rơi xuống đất, phát tiếng vang trầm đục.
Người phụ nữ giật , chằm chằm cây gậy mà ngẩn .
Hồi lâu, cô lau sạch nước mắt mặt, cung kính cúi lạy : “Ta đã hiểu, cảm ơn thần minh.”
Nói xong, cô chạy .
Cái gì? Cô hiểu cái gì chứ? Ta còn gì mà!
Vì mất cây chống đỡ, tượng của ngã xuống đất, thân hình bằng đất sét nứt toác thành nhiều mảnh.
3
Thời Gia ghé qua khi đang gắng gượng sửa chữa tượng thần của .
“Sao ngươi biến thành bộ dạng ma quỷ thế ?”
Ta để ý cô , nghĩ cô sẽ chế nhạo vài câu thôi.
giây tiếp theo, Thời Gia xắn tay áo hồng nhạt, nhặt cánh tay tượng rơi đất lên và ấn vị trí.
Giả vờ như thấy vẻ mặt kinh ngạc của , cô tự nhiên chuyện: “Để kể cho ngươi , miếu của tiếp đón một nhân vật lớn.”
Thấy gì, Thời Gia bĩu môi: “Chuyện kỳ lạ lắm! Ngươi biết Hoàng đế nhân gian ?”
“Ông dẫn một nữ nhân đến miếu của cầu duyên, chỉ mong một lần động lòng chân thật trong đời!”
Ta liếc cô một cái: “Chuyện gì đặc biệt, chẳng ngươi chuyên làm việc ?”
Thời Gia phất tay: “Không thế! Hoàng đế đấy, giống như trời , phi tần nhiều đến mức thể chạy quanh Thiên Cung mười vòng.”
Nghe , cũng thấy thú vị.
“Ngươi đã cầu nguyện ?”
Thời Gia lắc đầu.
“Sợi dây đỏ chẳng buộc ai cả…”
“Thật lo rằng sẽ phá hủy ngôi miếu duyên của .”
Ta bảo: “Lo gì chứ? Ngươi chỉ một ngôi miếu . Phá thì cứ phá thôi.”
Thời Gia tức giận, cau mày trừng mắt , lớn tiếng hét: “Ngươi hiểu cái gì! Ngươi hiểu cái gì chứ!”
Ta cô hét đến ù cả tai.
“Nếu chỗ phá thật thì ngươi tính …” Thời Gia lẩm bẩm nhỏ, rõ.
“Ngươi lẩm bẩm cái gì đó?”
“Không gì cả! Mau làm việc !”
4
Khi sửa xong tượng thần của , trời đã tối. Miếu của Thời Gia còn ai, cô kéo tìm lộc ở đền Triệu Tài Thần. Triệu Tài Thần nhiệt tình vô cùng, hít một thật sâu, cảm giác cả nhẹ bẫng.
Triệu Tài Thần luôn nhiều tín ngưỡng, dù đã khuya mà trong điện vẫn đông nghẹt quỳ bái. Thời Gia lén kéo tay áo : “Nếu vì cạnh tranh với ông , cũng quỳ luôn .”
Ta nhạo: “Ngươi đúng là chẳng chí khí.”
Thời Gia tức giận, dùng tay chọc : “Ngươi cao thượng, ngươi quỳ ?”
“Quỳ!”
5
Thời gian thấm thoát, các đền thần xung quanh vẫn nhang khói nghi ngút, chỉ miếu của là hiu quạnh. Ta đành ngủ.
Giấc ngủ chẳng yên. Bên tai cứ vang lên những tiếng ồn ào, khiến tài nào ngủ nổi.
“Thời Gia, đừng tưởng làm bạn thì đánh ngươi.”
6
Mở mắt , suýt ánh vàng chói lóa làm choáng váng. Nhắm mắt nghỉ một lúc, mở lần nữa, về nguồn sáng đó, giật .
Ai bụng đến , dát vàng cả tượng thần của ?!
Nhìn bộ áo choàng vàng óng , biết làm .
Thời Gia trốn ngoài miếu , lén lau nước mắt. Bị phát hiện, cô bỏ chạy.
“Ngươi chạy gì đó?”
Bị kéo , Thời Gia lấy khăn tay che mặt rấm rứt.
“Chúc mừng ngươi, ngày lành của ngươi sắp đến . Ta mừng thay cho ngươi đấy.”
Quay đám đang dát vàng tượng thần của , đầy nghi hoặc.
“Sao họ dát vàng tượng thần của ?”
Thời Gia ngừng , trở về bộ dáng lớn giọng: “Ta làm biết ! Kệ họ , no bụng mới là quan trọng.”
Các vị thần lân cận đến xem náo nhiệt. Miếu nhỏ xập xệ của bao giờ nhiều đến thế.
“Tru, ngươi gặp vận gì mà ? Bao năm chẳng ai dát vàng tượng thần của .”
“ thế, đúng thế, Tru, ngươi đúng là phước.”
“Này Tru, ngươi là thần gì ? Nhiều năm chúng còn rõ.”
Thời Gia đuổi hết đám đó ngoài, chống nạnh ở cửa: “Liên quan gì đến các ! Đi, , mau hết !”
7
Ta tưởng bọn họ chỉ dát vàng tượng thần cho , nào ngờ họ dùng một cái hòm lớn nhổ cả tượng lên, bỏ bên trong.
Bánh xe lăn xa dần, Thời Gia chạy theo phía lớn tiếng hét: “Tru, ngươi hạnh phúc nhé!”
“Đừng quên đấy!”
8
Xe bao lâu, ngủ bấy lâu. Đến khi mở nắp hòm, mới thấy mọi thứ.
Ta đã đến một nơi cung điện nguy nga, lộng lẫy hơn cả đền của Triệu Tài Thần.
“Nương nương, mọi việc đã thu xếp thỏa.”
“Ngươi làm lắm, xuống lĩnh thưởng .”
“Tạ ơn nương nương.”
Một phụ nữ mặc cung trang gấm dệt kim vân bước chậm rãi về phía . Ta cảm thấy nàng vẻ quen thuộc, như thể đã gặp ở đó. Đến khi nàng đến gần hơn, mới nhận nàng chính là phụ nữ đã quỳ mặt trong đêm mưa hôm đó.
Trán nàng dán một miếng vàng lá, đầu đội trâm vàng đỏ, khác biệt với hình ảnh khi gặp nàng đây. Một bàn tay sơn đỏ lướt nhẹ qua lớp vàng thân , nàng : “Dán cũng khá tinh tế đấy, biết thần linh hài lòng ?”
Ngón tay nàng di chuyển chầm chậm, mùi hương lạnh lẽo từ tay áo phảng phất xông thẳng mũi .
“Cũng tạm hài lòng, nhưng liệu ngươi thể đừng chạm nữa ?” Ta nhíu mày, vui mà .
“Ngươi là ai?!”
Người phụ nữ như thể kinh hãi, giật lùi vài bước, giống như con mèo giẫm đuôi.
Nàng ngây , đó tiến gần hơn, đôi mắt chớp mà chằm chằm .
“Ta quen tới gần như .”
“A…!”
Lại một tiếng thét vang lên, phụ nữ trợn mắt ngất lịm mặt .
9
Ta bối rối tình huống . Chưa kịp định thần, một đám đông đúc đã chen bước . Đi đầu là một đàn ông khí thế uy nghi, bước chân mạnh mẽ, chỉ trong vài bước đã tới mặt phụ nữ, đưa tay ôm lấy nàng.
“Ái phi! Ái phi!”
Thấy nàng tỉnh, sang quát lớn với những xung quanh: “Một lũ vô dụng! Còn mau gọi thái y!”
Không lâu , một ông già râu tóc bạc phơ, tay xách một cái hòm vuông, thở hồng hộc bước .
Còn vững, lão đã đàn ông đá mạnh trong nội thất.
“Mạch tượng của nương nương hỗn loạn, dường như đã kinh sợ.”
Người đàn ông sắc mặt sa sầm, lập tức triệu tập tất cả cung nhân trong điện .
“Hôm nay là ai hầu hạ?”
“Bẩm hoàng thượng, là… là nô tài.”
Ồ, là hoàng thượng ? Là mà Thời Gia kể, đã cầu nguyện yêu thương mãi mãi ?
Trông cũng… dáng lắm! Ta vươn cổ xem tiếp.
Một nam nhân mặt trắng râu quỳ đất, run rẩy ngừng.
“Ai đã làm kinh động đến nương nương?”
“Nô tài… nô tài biết…”
Lời dứt, tên đá văng xuống đất, bất chấp đau đớn, vội vàng quỳ dậy, ngừng dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!”
“Giết!”