Tạ Quân Phỉ - Chương 1
01
Ngày thứ hai sau khi nữ ngôi sao nổi tiếng Lâm Trường Doanh qua đời vì tai nạn xe hơi, bố tôi đã đưa con gái riêng của ông ta về nhà và bảo tôi hòa thuận với cô ta.
Trên chiếc bàn trà gỗ hoàng đàn còn đặt tờ báo mới nhất của ngày hôm đó, trang đầu tiên là cáo phó của Lâm Trường Doanh.
Tôi mỉm cười nhìn cô gái đang nép sau lưng bố, giọng nói dịu dàng thanh nhã: “Bố yên tâm, chúng con nhất định sẽ sống hòa thuận với nhau.”
Khuôn mặt bố thoáng giãn ra, như thở phào nhẹ nhõm, rồi ông ta lấy lại phong thái của một gia chủ, chỉ đạo mẹ tôi: “Vân Vân vừa mất mẹ, em cũng nên coi nó như con ruột của mình.”
Mẹ tôi nở một nụ cười mỉm nhưng không hứa hẹn gì, chỉ ra hiệu cho quản gia phía sau sắp xếp phòng cho nhị tiểu thư, sau đó như vô tình nhắc đến việc công ty của nhà ngoại vừa đạt được một thương vụ lớn, khiến bố tôi im lặng.
Nhìn bố muốn nói gì đó nhưng đành câm nín, trong ánh mắt tôi thoáng hiện lên nét chế giễu.
Tôi biết ông ta đang nghĩ gì.
Tôi là con gái duy nhất của nhà họ Tạ, tài sản của nhà họ Tạ và nhà ngoại đều do một mình tôi thừa kế. Giờ đây, việc đưa đứa con riêng từ ngoài về, hiển nhiên là để tranh phần gia sản.
Nhưng mẹ cố tình dùng thế lực của nhà ngoại để kiềm chế suy nghĩ của ông ta, khiến ông ta không thể bỏ qua thể diện.
Vì vậy, ông ta cũng ra lệnh cho quản gia tổ chức một buổi dạ tiệc vào tối thứ bảy tại nhà họ Tạ, coi như để chào đón Tạ Vân trở về.
Nói xong, bố nhìn mẹ với ánh mắt có phần thách thức, nhưng mẹ vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt mà không hề thay đổi sắc mặt.
Bố dẫn Tạ Vân đi tham quan khắp biệt thự, để lại tôi và mẹ ngồi trong nhà kính thưởng thức trà chiều.
Trong chiếc ấm trà cổ kính là loại trà Phượng Hoàng Đơn Tùng hảo hạng, mẹ nhận lấy chén trà tôi đưa, khóe môi nở nụ cười: “Lâm Trường Doanh đã chet, nhiệm vụ của mẹ coi như hoàn thành. Còn con nhỏ này, cứ coi như bài tập cho con vậy.”
“Hãy nhớ những gì mẹ đã dạy, làm sao để cô ta phải rời khỏi nhà Tạ một cách hợp tình hợp lý.”
Đôi mắt tôi cong cong, đến gần mẹ nũng nịu:
“Nếu chẳng may con làm cô con gái riêng này gặp chuyện thì mẹ có giúp con dọn dẹp tàn cuộc không?”
Quý bà ngồi bên cạnh, dịu dàng thanh lịch nhưng lời nói lại khiến người khác lạnh sống lưng: “Nếu nó biết điều, thì nên để cho nó một con đường sống.”
“Nhưng nếu nó muốn chiếm những thứ không thuộc về mình, thì con đừng nương tay.”
Tôi cười gật đầu, sau đó nhìn lên cô gái trên ban công tầng hai với khuôn mặt đầy kích động, trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
02
Ngày tiểu tam mang đứa con riêng về nhà, làm sao mà nó có thể biết điều được chứ?
Vào tối dạ tiệc, hơn một nửa giới thượng lưu ở Hải Thành đều tập trung tại nhà họ Tạ, nhìn bố tôi giới thiệu con gái riêng của ông ta – Tạ Vân.
Tạ Vân vốn là sao nhí, từ nhỏ đã quen với hào quang, cũng từng theo mẹ gặp qua nhiều cảnh đời, không giống những đứa con riêng khác luôn co rúm sợ hãi.
Các công tử tiểu thư xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt thông cảm, họ hiểu rằng đây là cách bố tôi thách thức tôi và mẹ, có lẽ tôi sẽ không còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ nữa.
Sau khi kết thúc chúc rượu, các công tử tiểu thư tụ tập theo từng nhóm, vui vẻ nói chuyện với nhau về những chủ đề yêu thích.
Riêng Tạ Vân, nhân vật chính của buổi tiệc, không ai thèm để ý. Dù Tạ Vân có nổi tiếng đến đâu, mẹ cô ta cũng chỉ là một nghệ sĩ bị giới thượng lưu khinh thường.
Cô ta chỉ là một đứa con riêng không thể đường hoàng xuất hiện, thân phận vô cùng nhạy cảm.
Chưa kể đến việc tôi, tiểu thư nhà họ Tạ, vẫn đang có mặt tại đây, mọi người chẳng ai hạ mình để giao tiếp với một đứa con riêng.
Tạ Vân đã quen với sự ưu ái ở phim trường, giờ đối xử khác biệt thế này, cô ta không khỏi phẫn uất.
Dưới sự dạy dỗ của mẹ, tôi luôn giữ thái độ đàng hoàng lễ độ, vì thế rất được lòng mọi người, ai cũng vây quanh trò chuyện với tôi.
Bị cô lập, ánh mắt Tạ Vân thoáng lên vẻ ghen tị. Để thu hút sự chú ý, cô ta bước đến bên tôi và cố gắng mời rượu tôi trước mặt bao nhiêu người.
Khi tôi từ chối, cô ta bị mất mặt, nhất quyết mời người bên cạnh tôi uống thay.
Cô ta nghĩ rằng với thân phận ngôi sao của mình, mọi người chắc chắn sẽ nể nang đôi phần.
Ai ngờ, thiếu gia nhà họ Việt đứng bên cạnh tôi không hề nhường nhịn, cười lạnh nhạt: “Thu lại những gì học được ở mấy chốn ăn chơi đi, đồ vô giáo dục.”
“Một đứa con riêng, còn dám mơ người khác phải nể mặt mình sao?”
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, quả là Tạ Vân quá xui xẻo. Dạo gần đây, thiếu gia nhà họ Việt đang cạnh tranh quyết liệt với con riêng trong nhà để giành quyền thừa kế, thế mà cô con riêng này lại đâm đầu vào chỗ chet.
Tạ Vân không ngờ mình lại bị mắng thẳng mặt, đứng đơ người tại chỗ.
Người bạn thân của tôi cũng cười nhạo: “Cô thật sự nghĩ chúng tôi đến đây là để chào đón cô sao?”
“Một ngôi sao nhỏ nhoi, con riêng của nhà họ Tạ, lại nghĩ mình xứng đáng để chúng tôi chào đón sao? Nói ra thật nực cười.”
“Nếu không nể mặt nhà họ Tạ và mẹ cô, chúng tôi còn chẳng thèm tới.”
Nghe bạn tôi nói rõ như vậy, các công tử tiểu thư xung quanh cũng bật cười.
Lịch sự chỉ là lớp mặt nạ của họ, ai cũng tỏ ra nhẫn tâm và gay gắt. Chúng tôi lớn lên bên nhau, hiểu rõ bản chất của nhau, ở cùng nhau chẳng cần che giấu gì.
Tạ Vân bị làm bẽ mặt trước đám đông, chưa từng thảm hại như vậy, đứng ngẩn người không biết phải làm gì.
Tôi cùng các công tử tiểu thư khác, cười xem cô ta gặp rắc rối.
Buổi dạ tiệc kết thúc với cảnh Tạ Vân rút lui trong nhục nhã, chúng tôi tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
Nhà họ Việt vốn đã nhúng tay vào ngành giải trí, đã sớm điều tra hết mọi thông tin về Tạ Vân.
Chuyện mẹ cô ta, Lâm Trường Doanh, là tình nhân của bố tôi, ai trong giới cũng đều biết.
Ban đầu, mẹ tôi và bố tôi kết hôn vì lợi ích thương mại, chẳng muốn bận tâm đến chuyện này. Nhưng sự xuất hiện của Tạ Vân khiến mẹ cảnh giác.
Dù sao thì con riêng cũng có quyền thừa kế, mà nhà họ Tạ và nhà ngoại tôi tuyệt đối không cho phép cô ta lấy đi một xu nào.
Ban đầu, mọi thứ vẫn ổn, nhưng giờ Tạ Vân dám đường hoàng bước vào nhà này, thì đừng trách chúng tôi không nể mặt.
Các công tử tiểu thư cũng chẳng ưa gì Tạ Vân, dù sao thì quyền lợi của giới thượng lưu giống như một chiếc bánh, càng nhiều người tranh giành, mỗi phần của họ càng ít đi.
Nếu Lâm Trường Doanh còn sống, có lẽ Tạ Vân vẫn có thể hưởng chút ít. Giờ Lâm Trường Doanh đã chet, với năng lực của Tạ Vân, việc bị đuổi khỏi nhà họ Tạ chỉ là vấn đề thời gian.
Chịu uất ức, Tạ Vân tất nhiên phải tìm người tố cáo.
Tiệc kết thúc, bố tôi nghe xong lời than thở của Tạ Vân, lập tức nổi giận, yêu cầu quản gia gọi tôi xuống.
Khi đó, tôi đang tẩy trang, nghe vậy thì từ tốn búi tóc gọn gàng rồi bước xuống lầu.
Trong phòng khách, Tạ Vân ngồi trước mặt bố tôi, đôi mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt chưa khô, trông vô cùng đáng thương.
Thấy tôi xuống lầu, bố tức giận nói: “Con còn ở đó mà chải chuốt? Em gái con bị bẽ mặt trước bao nhiêu người, con cũng không đứng ra bênh vực nó sao?”
Tôi nhướn mày, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bố: “Bố, hay là bố thử xem vì sao cô ta lại bị bẽ mặt?”
“Cô ta cầm ly rượu đi khắp buổi tiệc, gặp ai cũng mời, còn ép thiếu gia nhà họ Việt phải uống rượu.”
“Nếu không có con ở đó, thiếu gia nhà họ Việt nổi giận, không hợp tác với chúng ta nữa thì sao?”
“Hơn nữa, em gái không được các công tử tiểu thư hoan nghênh, chẳng lẽ con còn phải ép buộc họ chấp nhận em gái sao? Con tự cho rằng nhà họ Tạ không có địa vị cao đến vậy.”
Vài câu nói, tôi đã đẩy toàn bộ vấn đề về phía Tạ Vân. Cô ta bị hỏi đến mức lúng túng, chẳng nói nên lời.
Tôi mỉm cười chào bố rồi quay về phòng.
03
Để bồi dưỡng Tạ Vân, bố tôi đã chuyển cô ta sang học cùng trường quốc tế với tôi. Nhưng kết quả học tập của Tạ Vân thì vô cùng tệ hại, vì danh tiếng của nhà họ Tạ, bố tôi vẫn cố nhét cô ta vào lớp thí nghiệm mà tôi đang học.
Lớp thí nghiệm có chương trình liên kết với nước ngoài, gần như hoàn toàn dạy bằng tiếng Anh, học sinh còn có thể học thêm một ngoại ngữ khác theo sở thích. Môn thể thao kỳ này là môn cưỡi ngựa polo.
Kể từ khi vào nhà họ Tạ, bố tôi đã ngừng phần lớn các buổi diễn của Tạ Vân để cô ta tập trung vào việc học. Nhưng đầu óc cô ta trống rỗng, chẳng có chút tố chất học tập, mỗi ngày chỉ nghĩ đến ăn chơi hưởng thụ.
Không dám công khai đối đầu với bố, cô ta chỉ có thể duy trì tài khoản mạng xã hội của mình. Để có những bức ảnh đẹp, cô ta còn đặc biệt chọn một con ngựa đẹp nhất, nổi bật nhất. Thậm chí, cô ta còn liều lĩnh không đeo thiết bị bảo hộ.
Nhìn cô ta giơ cao điện thoại chụp ảnh, khóe miệng tôi nhếch lên, khẽ huýt sáo. Con ngựa lập tức phản ứng, phi thẳng về phía trung tâm bãi cỏ.
Tạ Vân hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ ngựa, mông nhô cao, bộ dạng trông thật buồn cười. Tôi cưỡi ngựa bên cạnh, từ tốn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng ấy.
Người bạn thân của tôi vỗ vai tôi, cười nói: “Nhớ gửi cho tôi một bản nhé, dáng điệu này chẳng khác gì mèo Tom nhổm đuôi lên.”
Cuối cùng, Tạ Vân ngã ngựa, nhân viên nhanh chóng chạy đến đỡ cô ta lên với vẻ mặt căng thẳng.
Lúc đó, tôi đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi xem náo nhiệt, người phụ trách bên cạnh chỉ biết ôm đầu bất lực.
Tôi an ủi anh ta: “Đừng lo, là cô ta tự làm tự chịu, không đeo bảo hộ, không liên quan gì đến các anh.”
“Nếu cô ta có gì bất trắc, chúng tôi đều là nhân chứng, sẽ không để cô ta đổ oan cho các anh.”
Quả nhiên, Tạ Vân vừa được đưa về khu nghỉ ngơi, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tôi và bạn thân nhìn nhau, cùng đứng dậy bước đến sau lưng cô ta.
Bạn tôi giật lấy điện thoại của cô ta, mỉa mai: “Cô quả nhiên là sốt sắng muốn đăng Weibo, nhưng cái này là cái gì đây?”
“‘Trường quốc tế cũng chỉ đến thế, nhân viên làm việc thiếu chuyên nghiệp, khiến người ta ngã ngựa bị thương’ là có ý gì đây?”
Tôi nắm lấy tay Tạ Vân đang cố giật lại điện thoại, nghe vậy liền giẫm mạnh lên vết thương của cô ta: “Rõ ràng là do cô không bảo vệ bản thân đúng cách, tự mình ngã ngựa, giờ lại quay ra trách nhân viên à?”
“Cô định kích động fan của mình để quấy rối nhân viên sao?”
Đế giày tôi đầy bụi đất, giẫm lên đầu gối cô ta, cảm giác thật sảng khoái: “Tôi nói cho cô biết, tôi không quan tâm cô có bao nhiêu fan, hay là ngôi sao lớn đến đâu, nhưng khi đã vào nhà họ Tạ, thì bớt cái trò bắt nạt người khác đi.”
Bạn thân tôi vừa xóa ảnh trong điện thoại của cô ta vừa cười nói: “Cô thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn ở đây sao?”
“Chỉ là một ngôi sao nhỏ, con riêng của nhà họ Tạ, mà dám tới đây lên mặt.”
“Giờ đây, cô đại diện cho nhà họ Tạ, làm mất mặt thì cũng là mất mặt nhà họ Tạ, nên biết điều một chút.”
Nhìn vẻ mặt phẫn uất nhưng không dám nói gì của Tạ Vân, tôi cười vỗ nhẹ lên mặt cô ta: “Từ giờ, hãy sống biết điều trước mặt chúng tôi, tôi ít nhất vẫn sẽ cho cô một con đường sống.”
Nói xong, tôi nhìn đồng hồ, quay sang bạn thân nói: “Đến giờ rồi, quay về lớp học thôi.”
Đến tiết học thứ hai, quả nhiên cô ta không xuất hiện. Lớp trưởng cau mày gọi điện cho cô ta, nhưng chỉ nhận được câu trả lời hời hợt: “Cơ thể không khỏe.”
Lớp trưởng đảo mắt, ngắt điện thoại.
Tiết học này là bài thuyết trình nhóm của môn kinh tế, trước đó khi phân nhóm, chẳng ai muốn chung nhóm với Tạ Vân vì cô ta đẹp nhưng não trống rỗng.
Cuối cùng, lớp trưởng đành ghép nhóm với cô ta để đủ chỉ tiêu.
Nhưng với năng lực của Tạ Vân, cô ta thậm chí không hiểu nổi tài liệu, toàn bộ bài thuyết trình là do lớp trưởng làm, chỉ giao cho cô ta nhiệm vụ báo cáo.
Giờ đây, cô ta thậm chí không thể hoàn thành nhiệm vụ đó.
Cúp điện thoại, lớp trưởng tranh thủ giờ nghỉ để chỉnh sửa lại bài thuyết trình, xóa tên Tạ Vân ra khỏi phần tên nhóm.
Cuối cùng, sau khi nắm rõ tình hình, giáo viên đã cho cô ta điểm 0 trong bảng điểm tổng kết.