Tạ Quân Ân - Chương 2
4.
Thư Nhạn ở từ đường náo loạn vài ngày, cuối cùng phát hiện chúng ta thật sự quyết tâm phạt nàng ta, tức giận đến gào khóc.
Nửa tháng sau, khi nàng ta được thả ra, vừa vặn là ngày chúng ta ghi tên Vân Dao vào gia phả, tổ chức tiệc mời khách ăn cơm.
Bệ hạ bởi vì cha ta thu dưỡng nữ nhi của tướng sĩ chet trận, hết lời ca ngợi ông ấy. Ngày khánh công yến, các tướng sĩ của cha cùng nhau gom góp tiền tặng lễ vật cho ông ấy.
Một đám lão binh ngày thường chảy m//áu cũng không rơi lệ, giờ hốc mắt đỏ lên nói với cha ta rằng mình đã đi theo một chủ tướng tốt, nguyện ý vì ông ấy vào sinh ra tử.
Chỉ vì cha ta đối đãi với con của tướng sĩ có thân phận giống bọn họ, lại có thể coi như con ruột.
Trong lòng cha cảm thấy vô cùng may mắn vì ngày đó đã quyết định phạt, nhốt Thư Nhạn vào từ đường. Ngay cả đại tỷ cũng có người môn đăng hộ đối tới hỏi hôn, mẹ vui mừng đến chảy nước mắt.
Cho nên sau khi Thư Nhạn đi ra, thấy chúng ta muốn ghi tên Vân Dao vào gia phả thì gây náo loạn, cha và mẹ lần đầu tiên đứng về phía chúng ta trách cứ nàng ta.
Nàng ta suy sụp nói: “Ta mới là con gái của các người, ta mới là muội muội của các người, nàng ta chỉ là tiện nhân, nàng ta dựa vào cái gì c//ướp đi sủng ái của các người đối với ta!”
Ta lạnh lùng nhìn tất cả, hiện giờ chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Ta muốn Vân Dao đường đường chính chính làm tứ tiểu thư của Thư gia ta, ta muốn nàng từ nay về sau hưởng thụ hết mọi thiên sủng vạn ái.
5.
Giống như kiếp trước, chuyện đầu tiên Tiết Lân làm sau khi từ biên quan trở về, chính là tới nhà ta cùng cha mẹ ta trao đổi chuyện thành hôn.
Hắn là hoàng tử không được bệ hạ sủng ái nhất, hắn cần mối hôn sự cùng phủ tướng quân này hơn bất kì kẻ nào.
Đời trước phủ tướng quân trợ lực cho hắn, nhưng hắn lại tá ma giet lừa. Sau khi đăng cơ việc đầu tiên làm chính là diệt trừ phủ tướng quân.
Hắn để cho Thư Nhạn làm chứng, tố cáo cha thông địch bán nước. Hắn mê hoặc Thư Nhạn, nói đứa con trong bụng nàng ta mới là người thân duy nhất của nàng ta, mà sự tồn tại của phủ tướng quân sẽ chỉ trở thành tai họa ngầm lớn nhất sau khi con trai nàng ta đăng cơ.
Tướng quân phủ là nhà ngoại, nữ tử xuất giá tòng phu, nàng ta sớm đã không phải là người Thư gia.
Hoàng gia mới là nhà sau này của nàng ta, sau khi nàng ta chet cũng được ch//ôn cất vào hoàng lăng, chứ không phải ch//ôn ở Thư gia.
Lời chó má như vậy, Thư Nhạn lại xem đó là tiêu chuẩn, lại có thể nghe theo. Giống như kiếp trước, Thư Nhạn lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Lân đã chung tình với hắn, khóc nháo muốn gả cho Tiết Lân.
Mà Tiết Lân sau khi biết được Thư Nhạn thích hắn, không chủ động cũng không từ chối, thậm chí lúc ở chung còn cố tỏ ra mập mờ.
Dù sao tin đồn phủ tướng quân sủng ái ấu nữ, sớm đã lưu truyền trong kinh suốt mười mấy năm. So với nhị tiểu thư không nóng không lạnh như ta, kết hôn với Thư Nhạn đương nhiên càng có thể khống chế cha ta.
Thư Nhạn vì để gả cho Tiết Lân, thậm chí còn chơi trò t//ự s//át. Lúc thì nhảy xuống hồ, lúc thì th//ắt cổ, lúc thì đ//âm đầu vào tường.
Cha mẹ rốt cuộc vẫn quan tâm đến nàng ta, bất đắc dĩ tìm tới ta. Mà lúc này đây, không riêng gì Vân Dao, còn có đại tỷ cùng huynh trưởng đều đứng về phía ta.
Đại tỷ luôn luôn dịu dàng, những năm gần đây vẫn luôn được mẹ dạy phải làm tấm gương của trưởng tỷ, nhưng nàng lần này lại phá lệ hỏi mẹ: “Cha, mẹ, hai người luôn bắt chúng ta nhường nhịn Thư Nhạn, nhưng chúng ta đáng bị như vậy sao?”
“Ăn cơm quần áo mọi thứ đều nhường, hiện giờ ngay cả hôn sự của nhị muội cũng phải nhường, mẹ, nhị muội đã làm sai cái gì?”
“Chẳng lẽ bởi vì nàng hiểu chuyện, chẳng lẽ cũng bởi vì chúng ta hiểu chuyện! Cho nên chúng ta nên chịu những thiệt thòi này sao!”
Huynh trưởng cũng trầm giọng nói: “Cha, mẹ, hai người như vậy chỉ làm cho chúng ta thất vọng đau khổ, cũng chỉ làm cho chúng ta sinh ra tuyệt vọng đối với gia đình này.”
Ngay lúc cha mẹ dao động, bên ngoài một tỳ nữ vừa lăn vừa bò chạy tới, giọng run rẩy kề sát bên tai ta nói: “Nguy rồi nguy rồi.”
Ta kiềm chế nội tâm mừng rỡ, cá đã mắc câu, có thể chậm rãi thu lưới. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, mẹ ta hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.
Mặt ta trắng bệch, ra vẻ suy yếu, lắc lư như sắp ngã xuống đất che mặt khóc nỉ non nói: “Thư Nhạn, muội, muội ấy lại dám làm chuyện cẩu thả cùng Tiết Lân! Lại còn ở trong nhà chúng ta!”
Cha ta đột nhiên đứng lên: “Hắn không phải đang ở tiền viện thưởng sen sao?”
Tỳ nữ và sai vặt ở nội viện đều bị đuổi tới tiền viện, toàn bộ nội viện phủ tướng quân trống trải giống như là một tòa tử trạch.
Cha mẹ thoáng cái già đi rất nhiều tuổi, đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, ánh mắt khẩn cầu yếu ớt rơi vào trên người ta.
Ta lôi kéo đại tỷ nói: “Cha mẹ, ta và tỷ tỷ còn chưa thành thân, loại chuyện này vốn không nên để cho chúng ta đi, nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hôm nay đành bất đắc dĩ vậy.”
Ta và đại tỷ đẩy cửa đi vào, ngoài cửa có tỳ nữ đang đứng canh, sau khi nhìn thấy chúng ta thì thất kinh, vừa muốn hét lớn báo tin, đã bị ta che miệng ném cho ma ma phía sau: “Kéo xuống, đ//ánh chet.”
Mấy năm nay Thư Nhạn ở trong phủ tướng quân được sủng tận trời, người một nhà nhường nhịn nàng ta, ngược lại càng làm cho nàng ta thêm kiêu ngạo.
Ngay cả tỳ nữ bên cạnh nàng ta cũng vênh váo tự đắc, không có tôn ti. Hôm nay ta đã trở lại, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt giet gà dọa khỉ như vậy.
Cái chet của tỳ nữ này, sẽ làm cho hạ nhân không an phận lấy lòng Thư Nhạn trong phủ tướng quân, từ nay về sau sẽ quy quy củ củ mà làm việc.
Thư Nhạn thấy ta cùng đại tỷ đến, một chút kinh hoảng cũng không có, ngược lại còn nhích lại gần, nằm vào trong lòng Tiết Lân đang ngủ say: “Nhị tỷ, chàng là người của ta.”
Nàng ta lại lộ ra bộ mặt đáng ghét như vậy. Ta hắt nước lên người Tiết Lân, hắn giật mình tỉnh dậy, hoảng hốt nắm lấy quần áo của mình: “Nhị tiểu thư, ta, ta…”
Diễn xuất vụng về. Đây dù sao cũng là việc nhà của phủ tướng quân, Tiết Lân được mời ra ngoài.
Ta nói với Thư Nhạn: “Cha mẹ đang ở bên ngoài.”
Nàng ta không sợ chút nào: “Gạo đã nấu thành cơm, cha mẹ sẽ không trách ta. Nhị tỷ, ta biết ngươi hận ta, ta cũng hận ngươi, về sau Tiết Lang chính là tướng công của ta, ngươi nếu còn dám có tâm tư, ta sẽ giet ngươi!”
Đại tỷ tức giận đến phát run, nàng luôn luôn ôn nhu, đây là lần đầu tiên phát hỏa lớn như vậy. Thư Nhạn bị tỷ ấy kéo từ trên giường xuống, đại tỷ không chút lưu tình cho nàng ta hai cái tát: “Người đâu! Người đâu! Nhốt nàng ta vào phòng củi cho ta! Chờ đêm khuya hãy đưa nàng ta đến thôn trang!”
Thư Nhạn bối rối che mặt, nàng ta không thể tin đại tỷ luôn cưng chiều, dung túng mình giờ lại động thủ với mình.
Nàng ta dữ tợn hất tay đại tỷ ra, đánh nhau với đại tỷ: “Tiện nhân ngươi cũng dám động thủ đánh ta, ta chính là hoàng tử phi tương lai, ngươi là thứ gì, lớn tuổi rồi cũng không gả ra ngoài được, chỉ có thể ở nhà ăn cơm cha mẹ, ngươi cho rằng ai sẽ để ý đến ngươi!”
“Trong kinh ai không biết chuyện cười của ngươi, đáng đời ngươi ngay cả người đến nghị thân cũng không có!”
Ánh mắt đại tỷ lập tức đỏ lên, ta giữ chặt Thư Nhạn, nàng ta rốt cuộc vẫn sợ ta động thủ. Mấy năm nay ta đi theo phụ thân chinh chiến bên ngoài, rất ít khi về nhà, cho dù về nhà cũng là thao luyện binh khí.
Thư Nhạn hiểu rõ công phu của ta, nếu ta động thủ, chỉ sợ nàng ta một tháng cũng khó xuống giường, nàng ta còn chờ gặp Tiết Lân.
Ta nhặt quần áo trên mặt đất lên ném lên mặt nàng ta: “Thất thần làm gì, còn không mau dẫn Tam tiểu thư xuống thay quần áo.”
Trong phòng không còn ai, đại tỷ ngã xuống ghế thêu không tiếng động rơi lệ, mỗi một câu nói của Thư Nhạn giống như một cây gai đâm vào chỗ đau nhất trong lòng tỷ ấy.
Đại tỷ cùng Chu gia tiểu lang quân là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã định hôn sự, bởi vì Thư Nhạn, Chu gia đại lão gia chán ghét nữ nhi nhà ta, làm cho Chu tiểu lang quân từ hôn.
Chu tiểu lang quân không muốn, nhưng lại không thể ngỗ nghịch cha mẹ, bị ép đến nay còn ở trong quân doanh, không chịu trở về.
Ta đỡ đại tỷ dậy: “Tỷ tỷ, nếu Thư Nhạn chưa bị xóa tên khỏi Thư gia, Thư gia không thể có được một ngày an bình. Không chỉ có tỷ, mà còn bao gồm cả quan đồ của cha mẹ và huynh trưởng, tính mạng của người một nhà chúng ta, u ác tính không diệt trừ, miệng vết thương cả đời cũng không lành được.”
Sự dịu dàng trong mắt đại tỷ bị hận ý thay thế: “Vậy hãy làm nàng ta biến đi.”