Tạ Quân Ân - Chương 1
1.
Muội muội từ trong bụng mẹ đã mang bệnh nên thân thể luôn rất yếu. Người một nhà chúng ta cưng chiều nàng ta như trân bảo.
Chỉ cần là thứ muội muội thích, có quý giá hơn nữa chúng ta cũng sẽ tìm về cho nàng. Cho dù nàng ta thích vị hôn phu của ta, ta cũng rộng lượng tặng cho nàng.
Chỉ là một nam nhân chưa từng gặp mặt mà thôi, làm sao có thể so sánh với muội muội cùng ta lớn lên. Nhưng ta không nghĩ tới, nam nhân này về sau lại có thể đăng cơ làm đế.
Đêm muội muội bị hắn đưa vào cung, cả nhà đồng tâm hiệp lực nói với nàng, nếu nàng không muốn tiến cung, người nhà cho dù mạo hiểm bị lưu đày, cũng sẽ bảo vệ nàng.
Nhưng muội muội cao hứng bừng bừng nói nàng muốn tiến cung. Nàng ta muốn làm nữ tử tôn quý nhất trên đời.
Nàng ta như nguyện mượn chức quan của phụ thân tiến cung làm phi. Mà vị hôn phu của nàng ta, lúc đó đã là Hoàng đế Tiết Lân đã hứa hẹn với nàng.
Chỉ cần phủ tướng quân bị đưa vào ngục, sẽ cho nàng hậu vị. Đề nghị hoang đường như thế, nhưng nàng ta không chỉ không nhìn rõ được nam nhân này trở về báo cho người nhà, ngược lại gật đầu đáp ứng.
Cả nhà chúng ta chet th//ảm, muội muội ôm bụng khóc đến thương tâm: “Ta phải tìm đường lui cho con của ta, chính các người nói, vì ta mà chet cũng nguyện ý, con của ta cũng là người thân của các người.”
Cuối cùng, là cô nhi Vân Dao được cha cứu trên chiến trường ch//ôn cất cho cả nhà chúng ta, dựng bia lập đường cho chúng ta, còn báo thù cho cả nhà chúng ta.
Nhưng nàng không thể đấu với muội muội. Nàng phá hủy khuôn mặt kiêu ngạo của muội muội, nhưng cũng chet th//ảm trong tay muội muội.
Sau khi bị hủy dung, muội muội tức giận hạ lệnh ngũ mã phanh thây nàng. Vân Dao luôn nhát gan, từ khi tới phủ tướng quân vẫn nhu nhược không dám gặp ai.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, một người nhát gan nhu nhược như vậy, lại có một ngày có thể nhấc lên đ//ao k//iếm nặng nề, không sợ sống chet.
2.
Khi mở mắt ra, ta phát hiện mình đã được tái sinh. Về tới ngày cha mang theo Vân Dao vào phủ.
Nàng bị muội muội tát ngã xuống đất, nằm sấp run rẩy không dám nhúc nhích. Muội muội chống nạnh nhìn phụ thân khóc thét lên: “Cô nhi cái gì! Vừa nhìn đã biết là con riêng của cha ở bên ngoài!”
Cha tức giận thở hổn hển, nhưng không nỡ nói nặng lời với đứa con gái mình luôn cưng chiều này, chỉ có thể nói với ta: “Thư Ngọc, con mang Vân Dao xuống đi, sắp xếp cho con bé một chỗ ở.”
“Cha con bé chet trận ở Bình Nam Quan, cả nhà chỉ còn lại nó, về sau con bé chính là Tứ tiểu thư của phủ tướng quân.”
Ta nâng thân thể gầy yếu của Vân Dao dậy, nắm chặt ngón tay gầy trơ xương của nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm muội muội thân ái Thư Nhạn của ta: “Cha, cha mẹ của Vân Dao đã chet trận, vậy nàng chính là hậu nhân của công thần, Thư Nhạn dựa vào cái gì mà đ//ánh nàng! Thư gia chúng ta lúc nào lại có nữ nhi thị phi cũng chẳng phân biệt được như vậy!”
Thư Nhạn kinh ngạc lui về phía sau một bước, trốn ở phía sau mẹ: “Mẹ, con sợ.”
Cha xấu hổ trầm mặc, mẹ cười khuyên ta: “Được rồi, Ngọc nhi, nàng là muội muội ruột của con đó.”
Thư Nhạn ở trong lòng mẹ đắc ý thè lưỡi với ta, còn khiêu khích trừng mắt nhìn Vân Dao. Ta tức giận cười lạnh, tiến về phía trước hai bước lôi mạnh nàng ta từ trong lòng mẹ ra, tát vào mặt nàng ta một cái: “Cái tát này, đ//ánh ngươi vì cố tình gây sự, ỷ thế hiếp người, ỷ sủng sinh kiêu!”
Nàng ta gào thét, mặt đầy nước mắt, môi bị ta đ//ánh chảy m//áu.
Cha mẹ vừa sợ vừa giận, ta giành trước bọn họ nói: “Bình Nam quan đại thắng, bệ hạ đang muốn khen thưởng công thần, cha mang theo cô nhi người nhà vì nước chet trận về nhà thu dưỡng, rất nhanh sẽ truyền vào trong tai bệ hạ.”
“Nếu để cho bệ hạ biết cha làm chủ soái lại không hậu đãi hậu nhân của tướng sĩ chet trận, điều này không chỉ làm bệ hạ tức giận, mà ngay cả thuộc hạ của cha cũng sẽ sinh hiềm khích với người.”
Cha trầm tư ngồi trở lại ghế. Ta nhìn về phía mẹ: “Muội muội thân thể yếu, thanh danh khó có thể mang thai đã sớm bị mọi người biết, nếu lại thêm một tội danh đ//ánh hậu nhân của công thần, mẹ không cần con nói chắc cũng hiểu rõ nhỉ. Ngày sau đừng nói là nàng, mà ngay cả con và tỷ tỷ cũng không thể lập gia thất!”
Mẹ ta cũng thận trọng ngồi xuống ghế. Thư Nhạn từ dưới đất đứng lên, miệng đầy máu khóc lớn: “Cái gì mà hậu nhân của công thần, cha nàng ta cùng lắm chỉ là một con tốt, ngay cả chức quan nhỏ cũng không tới! Nhị tỷ vậy mà lại vì tiện nhân này đánh ta!”
Cha yêu binh như m//ạng, nghe vậy thì tức giận, thất vọng nhìn nàng ta: “Ngươi! Sao ngươi có thể nói như vậy?”
Mẹ cũng lắc đầu thất vọng. Vân Dao ở bên cạnh ta khiếp đảm nhỏ giọng khóc nói: “Là lỗi của ta, nhị tiểu thư, ta chỉ là thứ dân, ngài ngàn vạn lần không nên bởi vì ta mà giận chó đánh mèo lên tam tiểu thư…”
Nàng quỳ xuống dập đầu xin lỗi Thư Nhạn, trán rách da, m//áu tươi đầm đìa. Trong lòng ta bối rồi, Thư Nhạn vẫn không chịu buông tha, luôn miệng nhục mạ nàng: “Ngươi chính là thứ dân đê tiện! Cho ngươi vào phủ tướng quân thật làm bẩn mảnh đất này!”
Ta giận quá hóa cười, túm tóc Thư Nhạn, vung tay tát vào miệng nàng ta: “Ngươi câm miệng cho ta!”
M//áu thấm vào lòng bàn tay của ta, ta ném nàng ta vào tay tỳ nữ: “Nhốt nó vào từ đường cho ta! Để nó tu tâm dưỡng tính lại cho tốt!”
Nói xong, ta ổn định thân thể run rẩy của Vân Dao, gằn từng chữ một: “Từ nay về sau, muội chính là muội muội ruột của ta.”
Nàng kinh hoảng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa: “Ta, ta xin làm nha hoàn cho tiểu thư…… Ta làm sao xứng với thân phận đó chứ.”
Ta thấy được ánh mắt ghen ghét của Thư Nhạn, nắm chặt tay nàng: “Muội xứng, từ nay về sau, ta che chở cho muội.”
Thư Nhạn khóc lớn, miệng càng không ngừng nhục mạ ta và Vân Dao. Ta bình tĩnh nói với cha mẹ: “Thư Nhạn đã đến tuổi cập kê, nhưng đến bây giờ cũng không có ai tới cửa cầu hôn, cha và mẹ cảm thấy là vì cái gì?”
Cha ôm đầu bi ai thở dài: “Chúng ta có thể nuôi nàng cả đời.”
Mẹ luôn luôn cưng chiều Thư Nhạn nhất, lần đầu tiên không đồng ý với cha. Ta nhẹ giọng hỏi cha: “Cha chỉ có một đứa con gái là Thư Nhạn phải không? Vậy ca ca không cần cưới vợ sao? Con và đại tỷ cũng không cần lấy chồng sao?”
“Chiều con như giet con, người không phải chỉ có một đứa con! Người không tiếc danh tiếng Thư Nhạn, chính là để cho ba chúng ta cùng gánh vác quả đắng bốc đồng của nàng ta!”
Mẹ trầm giọng nói: “Ngọc nhi nói đúng, ngày xưa là do chúng ta quá nuông chiều Nhạn nhi, cho dù con bé hoàn toàn không có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, nhưng về sau không thể như thế nữa.”
Bên kia, Thư Nhạn ở trong từ đường mắng trời mắng đất với ma ma trông coi. Nàng ta cho rằng dựa vào sự sủng ái của người nhà đối với nàng ta, chỉ là làm ra vẻ, rất nhanh sẽ thả nàng ta ra.
Nhưng nàng ta suy nghĩ nhiều rồi. Trước kia thì đúng là như vậy, nhưng về sau sẽ không phải như thế nữa.
3.
Phụ thân vốn chỉ bảo ta tùy ý sắp xếp cho Vân Dao vào ở một viện ngẫu nhiên.
Ta lại nhớ tới kiếp trước lúc nàng sắp chet đã quật cường nói: “Lão gia đã cứu ta trong lúc nước sôi lửa bỏng, không so đo thân phận ti tiện vẫn thu dưỡng ta, ta không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy m//ạng để trả ơn!”
Nhưng kỳ thật chúng ta đối đãi với nàng rất là bình thường, chỉ là cho nàng chỗ ở, cho nàng một miếng cơm ăn.
Một lần tuỳ ý như vậy, lại đáng giá để nàng xông pha khói lửa. Mà Thư Nhạn là muội muội ruột mà chúng ta đặt ở trong tay, để ở trong lòng nuông chiều suốt mười tám năm!
Nhưng nàng ta đối xử với chúng ta như thế nào? Trên đời này thân hay không thân, có cùng huyết mạch hay không cũng không liên quan nữa, có người thân giống như kẻ thù, có người dưng còn hơn cả người thân.
Ta sắp xếp Vân Dao ở trong viện của tỷ muội chúng ta, đại tỷ nghe cách làm hôm nay của ta cũng không trách cứ ta.
Ngược lại cười khổ nói: “Sớm nên như thế.” Mấy năm nay người bị hại chính là đại tỷ, tỷ ấy vốn đang có hôn sự tốt, bởi vì Thư Nhạn ương ngạnh mà dẫn đến việc bị từ hôn.
Ngày thường tỷ ấy thích cái gì, Thư Nhạn đều phóng đãng đoạt lấy. Cha mẹ nói tuổi tác của nàng ta còn nhỏ, thân thể nàng ta lại yếu, chúng ta nhường thì nhường, không nhường cũng phải nhường.
Đại tỷ rất thích Vân Dao.
Tỷ ấy học theo lời dạy chân truyền của Vân Tuệ Tử đại sư, một tay không xương họa quan tuyệt kinh thành, ở nhà cũng thường xuyên được khen ngợi.
Duy chỉ có Thư Nhạn, luôn âm dương quái khí trào phúng, thậm chí lén lút chạy tới quấy rối, vẽ nguệch ngoạc lên bức tranh tỷ ấy tỉ mỉ vẽ.
Trách cứ Thư Nhạn hai câu nàng ta sẽ lập tức gào khóc, cho đến khi xé bỏ tranh của đại tỷ mới có thể dỗ được nàng ta.
Từ sau khi Vân Dao tới, tỷ tỷ liền dạy nàng vẽ tranh. Vân Dao có thiên phú, học rất nhanh. Bất kể đại tỷ vẽ cái gì, nàng đều vỗ tay như một đứa bé, nghiêm túc nghĩ hết mọi từ ngữ để khen ngợi đại tỷ.
Đại tỷ trước đó bởi vì chuyện từ hôn mà tâm tình u buồn, mấy ngày gần đây đã tốt hơn rất nhiều, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng cười của tỷ ấy từ trong viện.
Thân thể Vân Dao yếu ớt, theo ta cưỡi ngựa tập võ, mệt mỏi cũng không kêu than. Nàng có thể đứng dậy ngay lập tức ngay cả khi ngã khỏi ngựa.
Thậm chí sợ ta lo lắng, còn có thể nhảy nhót cười nói cho ta biết nàng không có việc gì.
Huynh trưởng dạy nàng viết chữ đọc sách. Nàng thường xuyên thức khuya không ngủ, còn lén lút sờ soạng lâm thiếp.
Ngày hôm sau nàng thức dậy với đôi mắt sưng húp, ngáp lên ngáp xuống. Chúng ta hỏi nàng, nàng chỉ cười xấu hổ.