Ta Nhìn Thấy “Nhãn Hiệu” Của Cả Hậu Cung - Chương 2
05
Hoàng hậu liên tục bị cấm túc, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tên ngốc Tống Tu kia dù có bồng bột đến đâu cũng không thể tự mình dựng chuyện để rồi hại thân.
Nhưng không ngờ ta lại đánh giá hắn quá thấp.
Ngày trở về phủ nghỉ ngơi, từ sáng sớm Tống Tu đã nhìn ta với vẻ khó chịu.
Ta đưa cháo đến cho hắn, hắn không ăn, ta trò chuyện với hắn về chi tiêu trong tháng này, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, ta khuyên hắn trời lạnh nên mặc thêm áo, hắn lại phất tay áo bỏ đi.
“…Ngươi ăn phải pháo đốt à?”
Tống Tu ôm đôi giày, áp lên mặt, vẻ mặt vừa mê đắm vừa chua xót, mở mắt ra quát vào mặt ta:
“Ngươi với chủ tử của ngươi cùng nhau mưu tính, liên thủ hãm hại hoàng hậu nương nương, nàng ấy còn khổ sở trong cung, ngươi lại có thể thản nhiên sống ở nhà như không có chuyện gì xảy ra!”
?
Ta liền đổ luôn bát cháo vào thùng nước bẩn.
Không ăn thì thôi, chết đói là vừa.
“Hoàng hậu nương nương ở trung cung hưởng phú quý, dù tạm thời bị cấm túc nhưng ăn mặc vẫn đầy đủ, vẫn vô cùng cao quý. Ngươi và ta, hai kẻ nô bộc thì biết gì mà lo lắng?”
“Chuyện mưu tính càng là hoang đường, chẳng lẽ chúng ta lại sai Thường cô cô đến tát Huệ phi nương nương?”
Tống Tu còn cãi lại:
“Hoàng hậu nương nương bị nhốt trong cung cấm, đến thứ giải trí cũng chẳng có, làm sao mà còn thể diện? Nàng ấy vốn thông minh, giờ chắc buồn bực lắm!”
Ta cạn lời, liền cầm luôn cái nồi đi mất.
“Ngươi nếu không ưa ta, thì cứ cuốn gói ra khỏi nhà ta, ăn cơm chùa mà còn không hiểu chuyện!”
Tống Tu làm thị vệ trong cung bao nhiêu năm, vậy mà cũng chẳng tích lũy được gì, hiện giờ chi tiêu trong phủ này đều dựa vào bổng lộc của ta và phần thưởng từ Huệ phi nương nương.
Một cung nữ được sủng ái bên cạnh sủng phi, tài sản gom góp đủ để nuôi cả một phủ lớn.
Tống Tu đúng là không biết điều, chỉ là một thị vệ nhỏ bé mà lại lo lắng chuyện của hoàng hậu nương nương.
Mắt ta đỏ hoe quay về cung, nói với Huệ phi rằng thị vệ Tống Tu không chu cấp cho gia đình, cầu xin Huệ phi làm chủ giúp ta.
Huệ phi vuốt nhẹ tóc ta.
‘Hôn sự của các ngươi là do hoàng thượng ban, bản cung không thể vượt quyền. Ngươi cứ tạm thời ở lại trong cung, đợi ta tìm cơ hội rồi phân xử cho ngươi.’
Ta gật đầu đáp ứng.
Có thể tạm thời tách khỏi Tống Tu, sau này dù hắn có làm gì quá phận, ít ra ta cũng có thể lấy lý do không biết chuyện để giảm bớt liên lụy.
Huệ phi tìm cớ chuẩn bị hội thưởng hoa, giữ ta ở lại trong cung, không cần về phủ.
Tin về Tống Tu đến với ta vào một đêm, khi thái giám vội vàng gõ cửa tẩm cung, báo rằng bên Đức phi xảy ra chuyện lớn.
Ta nhớ ra Đức phi là đối tượng tin đồn của Tống Tu.
06
Tống Tu leo tường vào cung Đức phi trong đêm, không may bị treo lơ lửng trên cành cây, bị thái giám phát hiện ngay tại chỗ!
Phải nói rằng Đức phi nương nương cũng là người rất nổi tiếng trong cung.
Mẫu tộc nàng mạnh mẽ, tính tình kiêu ngạo, dung mạo bình thường, nhưng lại có thể khiến hoàng thượng bảo vệ nàng.
Tuy nhiên, ta chưa từng nghe Tống Tu nhắc đến nàng, vậy lần này là sao…?
Khi ta theo Huệ phi vội vàng đến nơi, trong cung Đức phi đã tụ tập đông người.
Cảnh tượng náo nhiệt trong cung không phải hiếm, nhưng hiếm khi nào trắng trợn như vậy.
Tống Tu bị mấy thị vệ đè xuống sân, trong tay hắn ôm chặt một chiếc chăn bông, trước ngực treo một cái bọc, hắn nhất quyết không chịu buông tay.
Đến khi hoàng thượng giá lâm, ra lệnh kéo ra, bọc mới bung ra, rơi đầy đất nào là ngựa gỗ, chong chóng, chậu hoa cùng đủ loại đồ chơi nhỏ.
Tẩm cung của Đức phi nằm ngay cạnh trung cung của hoàng hậu.
Ta nhìn lướt qua tường cung, nơi Tống Tu ngã xuống chính là giao điểm giữa hai cung điện —
Ta hiểu rồi.
Tống Tu muốn đem chăn và bọc đồ đến cho hoàng hậu nương nương đang bị cấm túc!
Nhưng không may lại ngã vào viện của Đức phi.
Đức phi đúng là oan uổng mà…
Tội tự ý xâm phạm tẩm cung của phi tần là tội lớn làm ô uế hậu cung, nhưng Tống Tu mím môi, mặc cho thái giám tra hỏi thế nào, hắn cũng không chịu nói rõ lý do đột nhập vào cung Đức phi.
Huệ phi và mấy nương nương mang danh sủng phi đứng một bên, ánh mắt đầy tò mò và dò xét.
Dù sao đã bị bắt tại trận, cũng phải biện minh chứ.
Ta ở trong lòng oán thầm.
Tống Tu đâu dám nói, nếu hắn thật sự nói ra, hoàng hậu nương nương sẽ bị kéo vào vực sâu.
Hoàng thượng nổi giận, không thèm điều tra thêm, lập tức hạ lệnh xử trảm Tống Tu!
Tống Tu quỳ trên đất, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, mắt thấy hắn sắp bị mấy thái giám kéo ra ngoài…
‘Đứng lại hết!’
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn.
Là hoàng hậu.
Bên cạnh nàng không còn Thường cô cô uy nghiêm như mọi khi, dáng người nhỏ nhắn đứng ở cửa cung, phía sau là hàng loạt thị vệ đang khó xử.
…Hoàng hậu chỉ bị cấm túc, nhưng ngôi vị hoàng hậu vẫn còn, nàng kiên quyết muốn đến, thị vệ cũng không dám ngăn cản.
Hoàng thượng liếc mắt nhìn nàng.
Cuối cùng vẫn là tình nghĩa đế hậu, miệng nói không hợp quy củ, nhưng sắc mặt đã dịu lại đôi chút.
‘Hoàng hậu sao lại ra đây?’
Hoàng hậu với vẻ mặt bướng bỉnh, không thèm để ý đến hoàng thượng, bước tới đỡ Tống Tu dậy, còn giúp hắn phủi bụi bẩn trên người.
Nàng quay lại nói:
‘Hoàng thượng sao có thể tùy tiện giết người!’
Vẻ dịu dàng vừa mới xuất hiện trên mặt hoàng thượng lập tức cứng đờ lại, ‘Hoàng hậu, tên trộm này tự tiện xâm nhập tẩm cung của Đức phi, theo luật phải chém đầu.’
‘Hắn không phải xâm nhập tẩm cung của Đức phi.’
Uy nghiêm của thiên gia không thể bị thách thức, dù hoàng hậu muốn cầu xin cho Tống Tu, cũng phải cứu mạng hắn trước, sau đó mới tìm lý do thích hợp để giữ thể diện cho hoàng thượng.
Nhưng hoàng hậu và Tống Tu đúng là một cặp quái tài.
Lục thường tại, người luôn bên cạnh hoàng hậu, có vẻ đã cảm thấy có điều không ổn, nàng bước lên định ngăn cản, nhưng không kịp ngăn hoàng hậu nói ra nửa câu sau.
‘Tống Tu là đến tìm thần thiếp.’
Lập tức cả cung rúng động.
07
Dưới sự dẫn đầu của Huệ phi, các phi tần khác hoảng sợ quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Trong tầm nhìn của ta, sắc mặt hoàng thượng đen như than.
Chỉ có Tống Tu là nhìn hoàng hậu, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, dường như được nghe câu nói ấy từ hoàng hậu, hắn có chết cũng không hối tiếc.
Xâm nhập tẩm cung của Đức phi, ít ra còn có lý do để biện minh.
Nhưng hoàng hậu trước mặt bao người, tự thừa nhận rằng thị vệ Tống Tu đến gặp nàng, thì đúng là đã mang chiếc mũ xanh đặt thẳng lên đầu hoàng thượng.
Quả nhiên, hoàng thượng không muốn nghe thêm lời nào nữa.
Ngài đột nhiên rút thanh kiếm dài bên hông thị vệ, ánh thép lạnh lẽo, đâm về phía Tống Tu—
‘Không được!’ Hoàng hậu thét lên, lao tới chắn trước mặt Tống Tu.
Chỉ cần thêm một tấc nữa, lưỡi kiếm sẽ lướt qua ngực nàng!
‘Hoàng hậu!’ Hoàng thượng phẫn nộ.
Ngài muốn đích thân giết chết Tống Tu trước mặt mọi người, chính là để chặn miệng hoàng hậu, kết thúc vụ việc ở hành vi bất cẩn của một thị vệ, bảo toàn thể diện cho hoàng hậu.
Nhưng hoàng hậu không hề đón nhận ân tình này, nàng mở to mắt.
‘Ta và Tống thị vệ trong sạch, hắn chỉ đến để đưa cho ta một chiếc chăn thôi, hoàng thượng cũng phải so đo chuyện này sao?’
Hoàng thượng gần như tức đến bật cười.
‘Vô duyên vô cớ, không họ hàng thân thích, hắn chỉ là một hạ nhân, làm sao lại phải đến đưa chăn cho ngươi?’
Hoàng hậu bĩu môi, ‘Thần thiếp và Tống thị vệ là tri kỷ.’
Vừa mới thở phào một hơi Đức Phi rốt cục kịp phản ứng, cuối cùng cũng hiểu ra, hai người này chính là kẻ suýt khiến nàng mang tội có tư tình với nam nhân bên ngoài, nàng chỉ vào cái bọc trong tay Tống Tu và nói:
‘Hoàng hậu nương nương là phi tần trong cung, còn tên trộm này là thị vệ, thân phận cách biệt một trời một vực, sao có thể đến lượt một thị vệ nhỏ bé đưa đồ cho hoàng hậu?’
‘Nói thêm nữa, mọi người đều thấy rồi, cái chong chóng, ngựa gỗ này đều là mấy thứ đồ chơi của những người tình lén lút tặng nhau, còn cái chăn này, là đồ dùng thiếp thân. Nếu nói hai người này không có gian tình, thần thiếp thật sự không thể tin được!’
Ta liếc mắt nhìn sang…
Theo từng lời chính nghĩa của Đức phi, dòng chữ trên đầu Tống Tu bắt đầu thay đổi, sáu chữ lớn “Đối tượng tin đồn của Đức phi” biến mất, còn mấy chữ “Ánh trăng sáng của hoàng hậu” càng sáng rực rỡ hơn.”
Nếu hôm nay hoàng hậu không đến kịp, những lời đồn thổi về Đức phi và Tống Tu nhất định sẽ lan khắp cả cung.
Ta chợt nhớ lại trước khi ra ngoài, Huệ phi nương nương đã dặn người đi làm một số việc, và hướng mà thái giám chạy tới dường như chính là trung cung của hoàng hậu.
Chẳng lẽ là Huệ phi nương nương đã báo tin cho hoàng hậu, giúp hoàng hậu đến kịp để cứu Tống Tu?
Chưa kịp nghĩ sâu thêm, ta đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của hoàng thượng—
‘Hoàng hậu, nàng còn gì để nói nữa không?’
Hoàng thượng vẫn dành cho nàng cơ hội cuối cùng.
Nhưng hoàng hậu ngẩng cao cổ.
‘Đức phi cố chấp như vậy, thần thiếp có trăm miệng cũng không thể biện bạch.’
‘Nếu hoàng thượng muốn xử tội Tống Tu, thì trước tiên hãy phạt thần thiếp đi. Nếu hắn chết, thần thiếp cũng không còn mặt mũi để sống nữa!’
Ta nhìn thấy hoàng thượng mệt mỏi nhắm mắt lại, cố nén sự thất vọng hiện rõ trên mặt.
Một lúc sau, ngài hồi phục giọng nói bình tĩnh, đưa ra phán quyết cuối cùng cho hoàng hậu—
‘Đưa hoàng hậu vào lãnh cung, thu hồi sách bảo, không có chiếu chỉ không được ra ngoài!’
‘Về phần Tống Tu.’ Hoàng thượng liếc hắn một cái, như thể đang nhìn một kẻ đã chết.
‘Hoàng hậu đã muốn bảo vệ thì trẫm sẽ tha mạng cho ngươi, ngươi đã thích hầu hạ phi tần trong cung vậy thì hãy mãi mãi ở lại trong cung đi.’
Hoàng thượng… định cho Tống Tu làm thái giám.
‘Tống gia sinh ra một nghịch tử như ngươi, sau này cũng không cần xuất hiện trước mặt trẫm nữa.’
Chỉ với một câu nói, con đường làm quan của cả Tống gia đã kết thúc.
Từ nay về sau, nữ không được nhập cung, nam không được làm quan.
Hoàng thượng không giết một ai, nhưng đã triệt tiêu gốc rễ của nhà họ Tống.