Ta Nhìn Thấy “Nhãn Hiệu” Của Cả Hậu Cung - Chương 1
01.
Ta run rẩy xoa mắt, nhìn kỹ lại, mười chín chữ lớn ánh vàng rực rỡ, không thiếu một chữ.
Tống Tu không thèm nhìn ta, ôm đôi giày với vẻ mặt lưu luyến.
Hắn tựa vào ghế mềm, phân phó ta:
“Chúng ta thành thân là tình thế ép buộc, mong cô nương thứ lỗi.”
Ta vội vàng xua tay nói không sao.
Đùa chắc, với đống chữ to tướng trên trán đại ca ngài, ta cũng không dám làm gì ngài đâu.
Đôi giày trong lòng hắn được khâu rất tỉ mỉ, nhìn không giống đồ mua ngoài tiệm.
Mẫu thân hắn đã mất từ sớm, còn tân nương là ta đây thì không có tay nghề như vậy.
Vậy ai đã làm giày cho hắn?
Ta không dám nghĩ tiếp, chỉ cuộn chặt mình trong chăn.
Đến khi tỉnh lại, trời đã tảng sáng, trường kỷ trống trơn.
Tống Tu là thị vệ bên cạnh hoàng thượng, hôm nay đến phiên hắn trực.
Ta thở phào, ngồi trước bàn trang điểm, bỗng nhiên lại thấy hoảng hốt —
Trong gương đồng, khuôn mặt nữ tử bình thường, nhưng trên đỉnh đầu lại hiện ra mấy chữ lớn:
“Nữ phụ ác độc ghét nghèo yêu giàu!”
02
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhãn hiệu của chính mình.
Từ ba năm trước, khi đang quét dọn trong sân thì bị sét đánh trúng, ta liền có một năng lực đặc biệt —
Ta có thể nhìn thấy những chữ trên đỉnh đầu mọi người trong hoàng cung.
Nếu là người có thân phận, địa vị cao, những chữ này càng cụ thể.
Chẳng hạn, hoàng thượng có nhãn hiệu “Vì nước làm đại sự”, còn hoàng hậu thì là “Người nhạt như cúc Bạch Liên Hoa”.
Người có địa vị thấp hơn thường chỉ có vài chữ giới thiệu đơn giản.
Chẳng hạn, trên đầu Huy tần là “Phi tần không được sủng 1”, còn Nhụy quý nhân là “Phi tần không được sủng 2”.
Các thái giám và cung nữ bên cạnh quý nhân thì có những chữ như “Trung thành”, “Gian tế”, “Leo giường” v.v.
Còn như ta, một cung nữ tầm thường ở phòng bếp, chẳng có gì nổi bật, trên đầu ta chẳng có chữ nào cả.
Một lần, ta theo hoàng hậu mang canh đến cho Huệ phi, nhìn thấy trên đầu nàng hiện ra dòng chữ đỏ tươi “Sủng phi bị tuyệt dục”, làm ta kinh hãi đến nỗi đánh rơi cả bát canh.
Chữ trên đầu Huệ phi như bị trục trặc, nhấp nháy liên tục, cuối cùng miễn cưỡng xóa đi hai chữ “Tuyệt dục”.
Ta ngạc nhiên phát hiện, ánh mắt vốn lờ đờ của Huệ phi bỗng nhiên sáng lên, sự mơ hồ tan biến, hiện ra đôi mắt sắc sảo.
Trong canh nồng nặc mùi xạ hương.
Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh cấm túc hoàng hậu, còn định xử tử những cung nữ chúng ta.
Là Huệ phi đã cứu ta một mạng.
“Nha đầu này cũng cơ linh đấy, còn phải cảm tạ nàng.”
Nhờ vậy ta được miễn tội, còn được phong thưởng, lưu lại chút ấn tượng trước mặt hoàng thượng.
Hoàng hậu nghe tin, trừng mắt nhìn Huệ phi, không thể tin nổi mà nói:
“Cảm tạ nàng? Chẳng lẽ ngươi định sinh con cho hoàng thượng? Như vậy làm sao ngươi có thể đối mặt với thiếu niên lang của ngươi?”
Cái gì đồ chơi? Thiếu niên cái gì?
Ta hoảng hốt muốn rụt đầu vào kẽ đất, đây là chuyện ta có thể nghe sao?
Họ đều là nữ nhân của thiên tử mà!
Huệ phi mặt mày tái mét, quỳ sụp xuống đất.
“Thần thiếp chưa từng có ý niệm riêng, mong hoàng thượng minh giám!”
Hoàng hậu thất vọng vô cùng, môi bĩu thành hình chữ nhật.
“Trước đây ngươi với ta mỗi người đều giữ một hình bóng trong lòng, ta coi ngươi là tỷ muội. Giờ ngươi lại bạc tình bạc nghĩa, ngay cả thiếu niên lang của mình cũng quên, ta thật sự thất vọng!”
Ta liếc nhìn bát canh vỡ tan tành, trong lòng đầy nghi hoặc, đã coi nhau là tỷ muội mà lại ép uống canh tuyệt dục sao?
Đều là nữ tử với nhau, loại dược vật thế này tổn thương cơ thể lắm, huống chi trong cung, mất đi sức khỏe là mất đi chỗ dựa.
Hoàng thượng có lẽ cũng nổi giận, trừng mắt ép hoàng hậu quay về cung Cảnh Nhân.
Sau đó, ta ở lại trong điện của Huệ phi cho đến khi hoàng thượng tiện tay chỉ ta cho Tống Tu làm thê tử.
03
Tống Tu vừa hết phiên trực trở về.
Ta làm cho hắn hai món ăn và hầm một nồi canh gà rừng.
Con gà này ta mua từ nhà Trịnh bá trên con phố này, tươi ngon nhất, nước canh vàng óng ánh, phía trên nổi những cọng hành xanh non.
Mấy năm nay ta ở phòng bếp, tuy không bằng ngự trù, nhưng cũng được xem như tay nghề tốt.
Hàng xóm ai nấy đều nói Tống Tu lấy được ta là có phúc.
“Ngon không?”
Dù ta rất sợ mấy dòng chữ trên đầu Tống Tu, nhưng hắn dù sao cũng là phu quân được hoàng thượng chỉ hôn cho ta, chỉ cần hắn không làm loạn, ta cũng đành cùng hắn sống yên ổn qua ngày.
Dù không thể lưỡng tình tương duyệt, cũng nguyện có thể tương kính như tân.
Tống Tu nhấp một ngụm nhỏ, chậc chậc lưỡi, không kìm được uống thêm một ngụm nữa.
Hắn gật đầu, “Ngon.”
Trong lòng ta mừng rỡ, quả nhiên, muốn giữ trái tim nam nhân, phải nắm chắc dạ dày của hắn.
Ta nhích lại gần Tống Tu, vừa định nói gì đó thì thấy hắn hoảng hốt, kéo ghế ra sau một bước lớn —
Tiếng chân ghế kéo lê trên sàn chói tai vô cùng.
Tống Tu nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Ta chỉ nói canh ngon, nàng đừng có sinh ra suy nghĩ gì khác.”
Ta, “…”
Ta không nhịn nổi.
“Trong lòng phu quân có người khác rồi sao?”
Hai chữ “hoàng hậu” trên trán Tống Tu điên cuồng nhấp nháy, hắn vô thức ôm chặt đôi giày trong tay, mặt đỏ như quả cà chua chín.
“Ta với hoàng hậu… trong sạch, hoàn toàn trong sạch!”
…
Ta có nhắc đến hoàng hậu đâu, đại ca à.
Nhanh chóng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận không có ai nghe trộm, ta mới ngồi xuống đối diện với Tống Tu, nghiêm mặt lại.
“Tống đại nhân.” Ta gọi hắn.
“Ta không biết ngài có mối quan hệ thế nào với người trong cung hay quá khứ ra sao. Nhưng ngài phải nhớ rằng, dưới trời đất này, mọi thứ đều thuộc về hoàng thượng. Có những tình cảm sẽ hại chết người.”
“Ta với ngài không thù không oán, ta được chỉ hôn làm thê tử của ngài, không muốn tự dưng vì ngài mà mất mạng oan.”
“Nếu ngài không có tình ý gì với ta, từ nay về sau, ta và ngài chỉ cần trước mặt người ngoài tỏ vẻ tôn trọng lẫn nhau, ta sẽ chăm lo việc nhà cho ngài. Mong Tống đại nhân cũng thận trọng trong hành động, đừng làm liên lụy đến ta.”
Tống Tu kinh ngạc, dường như không ngờ ta lại nói ra những lời như vậy.
Hắn suy nghĩ một lúc, lại vẫn lắc đầu.
“Không sao, ta nghe theo nàng là được.”
“Cuối cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhân phàm tục, nhát gan sợ hãi là điều tất yếu. Không thể so với người kia thoát tục cùng đặc biệt, là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.”
…
Ta nhịn không nổi cơn giận trong lòng, nhưng không thể không cảm thấy lo lắng.
Với bộ dạng của Tống Tu thế này, sớm muộn gì cũng gặp chuyện.
Ta phải tính toán trước cho mình.
04
Ngày hôm sau, khi Tống Tu trực, ta vào cung tìm Huệ phi, xin trở lại bên cạnh nàng để hầu hạ.
Ta không thể làm con chim bị nhốt ngoài cung chờ chết.
“Ta thấy ngươi quả thật hợp với ta, gặp ngươi, ta như hiểu ra rất nhiều điều.”
Huệ phi đúng là thay đổi rất nhiều, nghe nha hoàn thân cận của nàng là Lục Ý kể, Huệ phi nương nương là mỹ nhân được tiến cống từ một tiểu quốc Tây Vực, từng có một người thanh mai trúc mã.
Sau khi vào cung, Huệ phi ngày ngày nhớ thương người trúc mã ấy, không quan tâm đến hoàng thượng, nhưng lại vô tình trở nên thân thiết với hoàng hậu.
Cho đến ngày ta vô tình làm đổ bát canh thuốc mà hoàng hậu mang đến.
“Hoàng hậu nương nương là người nhân từ, thấu hiểu tình cảm của Huệ phi với chàng trai năm xưa. Bát canh tuyệt dục mà hoàng hậu đưa tới cũng chỉ để giúp nương nương giữ mình cho chàng trai ấy!”
Ta kinh ngạc nghe Lục Ý nói những lời điên rồ, lập tức kể lại với Huệ phi.
Giữ bên mình kẻ điên rồ thế này, chẳng biết ngày nào sẽ bị hại chết.
Quả nhiên, khi tỉnh táo lại, Huệ phi liền thưởng cho ta một chuỗi hạt, nhanh chóng kiếm cớ đuổi nha hoàn kia ra khỏi cung.
Hiện nay, Huệ phi đang được sủng ái nhất, hoàng thượng vốn đã thích nàng, nay thấy nàng bỏ đi vẻ lạnh lùng như băng, càng ở lại chỗ Huệ phi liên tiếp mấy ngày.
Nhờ đó, đám cung nữ như ta cũng được thưởng rất nhiều.
Một hôm, Lục thường tại bỗng nhiên xông vào cung Huệ phi với vẻ mặt đầy tức giận —
“Ngươi, đồ hồ ly tinh! Dám chiếm lấy hoàng thượng của hoàng hậu nương nương, với tâm địa như vậy, làm sao hậu cung có thể dung chứa ngươi!”
Lục thường tại là tay sai trung thành của hoàng hậu, suốt ngày miệng không ngớt gọi “nương nương”, “nương nương”, ai không biết còn tưởng nàng ta là đại nha hoàn bên cạnh hoàng hậu.
Ta chợt cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua, không nhịn được rùng mình, vừa lúc thấy một luồng chưởng phong lao về phía mình —
Người đánh là Thường cô cô bên cạnh hoàng hậu, chỉ thấy mắt bà ta mở to như hổ, chân trụ rất vững, bàn tay sắt đang lao thẳng về phía Huệ phi!
Ta định lao lên đẩy nương nương ra, nhận lấy cú đánh thay, dù gì cũng chỉ là một cái tát. Nếu để chủ tử bị nhục trước mặt mình, ta sẽ không chỉ nhận một cái tát.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Huệ phi nương nương lại bình thản lắc đầu với ta.
Nàng bước lên một bước, chịu đựng cú tát này!
Thường cô cô hống hách như con báo thắng trận, ngẩng cao đầu:
“Nô tỳ là đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu, nương nương chấp chưởng lục cung, không thể để chuyện sủng ái thiên vị xảy ra ngay trước mắt mình!”
Ta và Huệ phi liếc nhìn nhau, rồi cùng dùng ánh mắt nhìn Thường cô cô và Lục thường tại như nhìn hai kẻ ngốc khi họ cứng cổ rời đi.
Ngay sau đó, chúng ta liền chia nhau hành động. Ta vắt hành tây để khóc sưng mắt, rồi loạng choạng chạy tới Ngự Thư phòng để tố cáo với hoàng thượng.
Huệ phi tháo hết trang sức và son phấn, khuôn mặt trắng nõn càng làm nổi bật dấu bàn tay đỏ ửng đầy đáng sợ.
Khi ta dẫn hoàng thượng đến, Huệ phi quỳ bên giường, cắn môi, không nói gì, chỉ có hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Thật là thê lương mỹ lệ vô cùng.
“Thần thiếp biết mình chỉ là con thứ, không thể so bì với Thường cô cô, cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương.”
“Thần thiếp không dám mong hoàng thượng sủng ái, nhưng, nhưng! Cơ thể thần thiếp không nghe lời, trái tim cũng không nghe lời, chỉ cần nhìn thấy hoàng thượng là mọi thứ đều tốt đẹp, mọi đau đớn đều tan biến…”
Hoàng thượng thương tiếc, rồi nổi giận đùng đùng.
Thường cô cô bị nhốt vào Tư hình ty, hoàng hậu cũng bị kết tội quản giáo không nghiêm, vừa được thả ra chưa bao lâu đã lại bị cấm túc, ngay cả phượng ấn cũng bị tịch thu.
Hậu cung không thể không có người quản lý, hoàng thượng vì thương xót Huệ phi, ban cho nàng quyền giám quản lục cung.
Từ đó, hậu cung nhất thời lấy Huệ phi làm chủ.