Tạ Đường! Sinh Nhật Vui Vẻ - Chương 7 - Ngoại Truyện
1.
Sau khi chết, tôi không ngờ rằng mình lại không tan biến ngay.
Cũng không biết có phải do mẫu thân đem tro cốt của tôi đi rải hay không.
Biến thành cô hồn dã quỷ, phiêu bạt ở kinh thành rất lâu.
Tháng đầu tiên sau khi tôi chết, Tạ gia cùng Vệ gia liền trở mặt.
Vệ Tuân cùng phụ thân hắn ta liên tục gây phiền phức cho Tạ gia.
Phụ thân không chịu nổi sự quấy nhiễu nhưng không thể không ứng phó.
Mẫu thân còn ở nhà cãi nhau với ông ấy.
Chỉ trích ông rõ ràng biết Tạ Doãn chưa chết nhưng lại không hé nửa lời.
Tháng thứ hai sau khi tôi chết, Tạ Doãn quỳ gối trước cổng phủ Thừa tướng.
Không ai để ý đến nàng ta.
Mẫu thân ngày thường thương nàng ta nhất, lại sai người chuẩn bị một chậu nước lạnh, dội từ đầu đến chân nàng ta.
Sau đó đuổi đi.
Không bao lâu sau, mẫu thân để Tạ Duẫn đưa bà đi về phương Nam.
Bà ấy dường như đang kìm nén một bụng tức giận không có chỗ phát tiết.
Đầu tiên là đi tìm mẹ ruột của Tạ Doãn, tức là người nhũ mẫu năm xưa.
Nhưng bà ta đã qua đời vì bệnh nặng từ lâu.
Tiếp theo lại đi tìm cha mẹ nuôi của tôi.
“Duẫn nhi, bọn họ ngược đãi nàng!”
“Bọn họ ngược đãi Đường Đường của ta! Ta phải đi đòi lại công bằng cho con bé!”
Cha mẹ nuôi còn tưởng bà ấy cũng giống như lần trước, là đến đưa tiền.
Nồng nhiệt tiếp đón.
Không ngờ niềm vui chưa được bao lâu, đã bị đưa vào đại lao.
Mẫu thân vốn dịu dàng, vậy mà lại có thể dùng thủ đoạn khiến người ta phải khóc lóc kêu gào cầu xin trong ngục.
Sau khi trở về, phụ thân cũng bị bắt vào ngục.
Tạ Duẫn đi tìm Vệ Tuân:
“Sao ngươi lại không nương tay như vậy?!”
Vệ Tuân cười lạnh:
“Khi các ngươi lừa ta cưới Tạ Doãn, có từng nương tay với ta không?”
Tạ Duẫn nổi giận: “Nếu ngươi không muốn cưới thì ai có thể ép ngươi cưới?!”
“Đừng quên lúc đầu là ai, vì muốn dây dưa với nàng ta, mà ngay cả mạch của Đường Đường cũng không thèm bắt cẩn thận!”
“Chỉ cần ngươi sớm hơn một chút, ngươi sớm hơn một chút phát hiện ra muội ấy trúng độc rắn…”
Sắc mặt Vệ Tuân lập tức tái nhợt.
Phương thuốc mà bọn họ tìm được là có tác dụng.
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Khi bọn họ chạy về, tôi chỉ còn lại một bình tro cốt.
Vệ Tuân bắt đầu uống rượu.
Ngày ngày say rượu.
Tất cả tranh vẽ của Tạ Doãn trong thư phòng đều biến thành tranh của tôi.
“Doãn Doãn.” trong miệng hắn biến thành “Đường Đường.”
Tôi hiểu mà.
Có những người, bản tính hèn hạ.
Cái gì không có được mới là tốt nhất.
2.
Phụ thân bị cách chức, chuẩn bị cáo lão hồi hương.
Mẫu thân sinh bệnh.
Đêm nào cũng gặp ác mộng, nói rằng tôi ở dưới đất sống không tốt.
Tôi sống rất tốt.
Vui vẻ hơn cả khi còn sống.
Chỉ là lần này không còn ai thay bà quỳ Phật đường, tụng kinh nữa.
Phụ thân không còn cách nào khác, đành để Tạ Duẫn quỳ.
Bảy ngày bảy đêm, không ngừng nghỉ.
Đến ngày thứ ba, tôi phát hiện mẫu thân đang giả vờ.
Mẫu thân dường như đã tìm thấy niềm vui mới.
Bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để hành hạ Tạ Duẫn.
Tạ Duẫn không có cách nào nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, tinh thần của mẫu thân dường như có vấn đề.
Một hôm, mẫu thân đột nhiên hỏi Tạ Duẫn:
“Ngươi có biết Đường Đường bị trúng độc rắn ở đâu không?”
Khi tôi nói những lời này, Tạ Duẫn không có ở phủ.
Tất nhiên là không biết.
“Lâm Thành, ba mươi lượng, đứa trẻ bảy tuổi.”
Mẫu thân đột nhiên cười: “Duẫn nhi, ta nhớ Đường Đường từng nhắc đến Lâm Thành?”
Đúng vậy.
Khi mẫu thân và Tạ Duẫn nói về chuyện tôi từng bị trúng độc rắn, tôi đã chủ động nhắc đến.
Tôi nói: “Mẫu thân, con cũng từng ở Lâm Thành, con…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Duẫn đã cười lạnh một tiếng:
“Ngươi không định nói rằng, ngươi chính là đứa trẻ đã giải độc cho mẫu thân chứ?”
Tôi há hốc miệng, đột nhiên dừng lại.
Sẽ không có ai tin đâu.
Sau khi nhận nhiệm vụ công lược, các triệu chứng trúng độc trên người tôi cũng biến mất.
Tạ Duẫn hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt trắng bệch.
Mẫu thân đột nhiên rút trâm cài trên đầu, hung hăng đâm về phía hắn.
3.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Tạ Duẫn bị hủy hoại.
Phụ thân đưa mẫu thân về nông thôn.
Không lâu sau, Tạ Duẫn tự xin đi biên cương.
Trong kinh thành chỉ còn lại Vệ Tuân.
Một hôm sau khi hạ triều, hắn gặp một cô nữ tử ôm chặt lấy chân hắn ăn xin.
Hắn ghê tởm đá văng nàng ta ra.
Nhưng lại phát hiện ra người ăn xin chính là thanh mai trúc mã năm xưa.
Hắn ngẩn người một lúc.
Quay người đi, không ngoảnh lại.
Một tháng sau, hắn cũng đi biên cương.
Hắn và Tạ Duẫn đối chọi gay gắt.
Hai người không giống như trước, chỉ làm việc văn chức.
Mà là bắt đầu thực sự luyện binh đánh giặc.
Tháng chín, tin tức từ quê nhà truyền đến.
Nhà cũ nửa đêm bốc cháy, không có người sống sót.
Cũng không ai biết, đó là tai nạn hay do con người gây ra.
Tạ Duẫn khóc lớn một trận, rồi lại ốm một trận.
Sau đó như biến thành một người khác.
Trên chiến trường, hắn giết chóc như thần, lập xuống không ít quân công.
Lần cuối cùng nhìn thấy bọn họ là trên chiến trường ở Vũ Thành.
Người Man tộc xâm phạm, Vệ Tuân và Tạ Duẫn dẫn quân ra trận.
Khi đang giết chóc dữ dội, Vệ Tuân mất tập trung.
Giữa đám chiến mã, có một cô bé hoảng sợ đang khóc lớn.
Đèn thỏ trong tay cô bé lắc lư, khiến hắn hoa cả mắt.
“Hằng Chi!” Tạ Duẫn hét lớn.
Gần như cùng lúc đó, một ngọn giáo đâm xuyên qua vai hắn.
Vệ Tuân lật mình xuống ngựa, che chắn đứa trẻ cầm đèn thỏ dưới thân.
Phía trước, một con chiến mã phát điên, đang giơ cao vó ngựa.
Ngay lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói:
[Đường Đường!]
[Đường Đường, sao cô lại chạy đến đây? Làm tôi tìm cô vất vả quá!]
Tôi quay người, nhìn thấy một chùm sáng trắng.
Tôi không biết nó là gì nhưng vẫn nhớ giọng nói của nó.
Là hệ thống của tôi.
“Ngươi… ngươi không chết sao?”
[Chết cái gì mà chết, thật xui xẻo.]
[Tôi lúc nào thì chết?]
“Tiểu Cửu…”
[Ai… ai nói với cô tôi là Tiểu Cửu? Tôi chỉ để nó ở bên cô một thời gian thôi.]
“Nhưng mà…”
[Tôi… tôi… tôi đi kiếm điểm tích phân.]
[Cuối cùng cũng đủ rồi! Đi, tôi đưa cô đi!]
Tôi không ngoảnh lại.
Không biết kết cục cuối cùng của Vệ Tuân và Tạ Duẫn.
Chỉ là nước mắt đoàn tụ sau bao ngày xa cách không ngừng rơi.
Ngay sau đó, bốp——
Ai đó tát tôi một cái, tôi “Oa.” một tiếng khóc òa lên.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt.
Một người mặc đồ kỳ lạ tiến lại gần tôi: “Bé gái! Là bé gái, mau đến đây, con sắp làm anh rồi!”
“Em gái em gái.” Một đứa bé bế tôi lên, hôn tôi một cái.
Nước bọt dính đầy mặt tôi.
“Tiểu Cửu, nhìn này, em gái.”
Giọng nói ngọng nghịu lại bế tôi đến trước một con mèo.
“Mèo, mèo.”
Đứa bé dường như muốn dạy tôi nói chuyện: “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu.”
Con mèo tiến lên hai bước.
Toàn thân trắng như tuyết, mắt xanh biếc.
Cọ cọ vào mặt tôi:
“Meo~”
-HẾT-