Ta Được Cả Tiên Giới Sủng Ái - Chương 4
8.
Cuối cùng, Ma Tôn phát hiện ra ta.
Có lẽ vì tâm trạng hắn đang không vui, nên muốn trút giận lên đồ đệ, liền triệu Tắc Minh đến cung điện của hắn.
Tắc Minh đang mải mê cùng ta xây nhà bằng vàng nên dĩ nhiên không muốn đi, huống chi Ma Tôn hiện tại đang nổi giận, ai mà không biết đi là trở thành bao cát chứ.
Tắc Minh cố tình không chịu đi, thế là Ma Tôn tự mình đến.
Hắn cúi xuống nhìn ta, đôi mắt đen nhánh hiện lên chút ngạc nhiên: “Đứa trẻ xấu xí này, lần trước trong rừng ngươi đột nhiên biến mất, ta còn tưởng ngươi bị thú hoang ăn mất rồi, không ngờ lại chạy sang Ma giới.”
Tắc Minh biết ta và Ma Tôn có mâu thuẫn, dù chỉ một ánh mắt của Ma Tôn cũng khiến đôi chân cậu run rẩy, nhưng cậu vẫn cố gắng đứng thẳng để bảo vệ ta.
“Sư phụ, người phải xin lỗi Tuế Tuế đi!”
Ma Tôn: “?”
Tắc Minh nghiêm giọng: “Sư phụ không thấy mình quá đáng sao? Đã để Tuế Tuế, một đứa trẻ nhỏ xíu, một mình ở lại trên núi. Nếu không nhờ mệnh lớn, e là nàng đã bị thú hoang ăn mất rồi.”
Ma Tôn, người chỉ vừa rời đi chưa đầy ba mươi giây: “…”
Sao hắn biết được chỉ mới quay đi ba mươi giây, một đứa trẻ đã biến mất?
Vì tìm kiếm, hắn đã lật tung ngọn núi, tập hợp cả thú rừng lại hỏi từng con, con nào không trả lời được thì bị đánh cho một trận.
Tìm không thấy, hắn cũng đành chịu thôi!
Ta nhìn vẻ mặt như bị táo bón của Ma Tôn, trông như muốn nói mà lại không muốn nói.
Cuối cùng hắn hừ lạnh, “Đồ ăn cây táo rào cây sung, bản tôn đường đường là Ma Tôn, một đứa trẻ thôi, muốn bỏ thì bỏ.”
Ta ngẩng đầu hỏi: “Vậy thúc thúc có bỏ con của chính mình không?”
Ma Tôn lạnh lùng đáp: “Không ai đủ tư cách sinh con cho bản tôn.”
Người đủ tư cách đến nay hắn vẫn chưa tìm thấy.
“Nếu sinh rồi thì sao?”
Ma Tôn cười nhạt: “Còn tùy vào tâm trạng của bản tôn, bản tôn muốn bỏ liền bỏ.”
Hắn chính là kiểu người ngạo mạn không ai có thể thay đổi.
Ta hiểu rồi, phải nói cho mẫu thân biết rằng Ma Tôn nói nàng không đủ tư cách sinh con của hắn, còn nói sẽ bỏ con của mình. Nếu ta làm cho tâm trạng hắn tệ hại, hắn còn sẽ ăn thịt trẻ con.
Có lẽ do ở gần Tắc Minh lâu, ta cũng bắt đầu biết thêm thắt tình tiết.
Tắc Minh nhìn ta đầy áy náy, nói không thể buộc Ma Tôn xin lỗi cho ta, rằng cậu hiện tại còn yếu, chỉ đành chịu đựng. Kiếp sau nhất định cậu sẽ bắt Ma Tôn quỳ xuống xin lỗi ta.
Nhìn vẻ mặt mếu máo của cậu, như thể ta không chấp nhận lời xin lỗi thì cậu sẽ khóc, ta đành gật đầu đồng ý.
Chúng ta tiếp tục chơi xếp nhà bằng vàng, còn Ma Tôn không biết vì sao lại không rời đi, ngồi bên cạnh nhìn chúng ta chơi.
Nhưng hắn quả là kẻ phiền phức.
Thỉnh thoảng hắn lại xen vào, lấy đi một thanh vàng ta vừa đặt, hoặc thêm vào một cây đòn ngang không cần thiết, khiến ngôi nhà trông xấu tệ.
Ta rút thanh vàng hắn vừa thêm, ném lại cho hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ cười với ta đầy ranh mãnh.
Ta không thèm để ý đến hắn.
Đúng là nam nhân mất vợ phát cuồng.
Bỗng nhiên, có tiếng người ngoài điện vang lên, vài vị trưởng lão tóc trắng bạc phơ đi vào, dáng vẻ đầy khí thế.
Ma Tôn đang nghịch thanh vàng, liền ngồi xuống ghế bên cạnh, cố tình chỉnh dáng, ra vẻ chuẩn bị nghiêm túc.
Hắn cố ý hạ thấp giọng, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Các trưởng lão của Ma giới cúi đầu hành lễ, liếc nhìn thấy ta thì có hơi ngập ngừng, nhưng có lẽ chuyện chính quan trọng hơn nên họ tạm thời bỏ qua sự hiện diện của ta.
“Tôn thượng, Thiên giới đã đến, Thiên Đế dẫn theo thiên binh thiên tướng, dường như muốn khơi mào một trận đại chiến giữa Tiên và Ma giới.”
Lần cuối cùng Tiên – Ma đại chiến đã là chuyện từ rất lâu trước đây, không lý gì giờ lại đột ngột đánh tới cửa.
Nghe vậy, Ma Tôn vẫn bình tĩnh hỏi: “Thiên giới không vô cớ phá bỏ hòa ước mà đến, họ có nói lý do gì không?”
Vừa nghe đến đây, các trưởng lão liền phẫn nộ:
“Bọn họ đúng là nói láo trắng trợn, lời lẽ hoang đường!”
“Bọn họ nói rằng tôn thượng người đã bắt cóc con của họ, muốn người trả lại đứa bé.”
“Thậm chí còn gọi người là kẻ buôn người. Đám ngụy quân tử trên Thiên đình rõ ràng chỉ bịa ra cái cớ để vu khống chúng ta. Tôn thượng, quân tử có thể bị giết chứ không thể chịu nhục. Giờ bọn người Thiên đình dám lăng mạ người như thế, nếu chúng ta không đáp trả thì chẳng phải Ma giới sẽ bị khinh miệt sao!”
“Chỉ cần tôn thượng ra lệnh, chúng ta sẽ đối đầu với thiên binh thiên tướng!”
Ma Tôn cười lạnh một tiếng, rất ngạo nghễ mà thốt lên một câu “Tìm chết,” rồi đứng dậy, sải bước ra ngoài.
Hắn vốn là người thù dai, người ta đã đến tận cửa mà sỉ nhục hắn, không đánh lại thì không hợp lý chút nào.
Ta thấy hắn định đi, vội ném bỏ thanh vàng trong tay, nhào tới ôm chặt lấy chân hắn.
Ma Tôn đi được vài bước thì nhận ra chân mình bị vướng, hắn giật giật nhưng không làm ta buông ra được.
“Buông tay, ta đi đánh trận, một đứa trẻ như ngươi đến góp vui cái gì?”
Ta hô lớn: “Ta chính là đứa trẻ mà bọn họ đang tìm!”
Ma Tôn nhấc ta lên xem xét, dù nhìn thế nào thì ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ không có chút tiên khí hay ma khí gì, cứ như một đứa trẻ phàm nhân.
Hắn không có cách nào, miễn cưỡng đưa ta cho Tắc Minh: “Trông coi con bé, bên ngoài nguy hiểm, đừng để nó chạy lung tung.”
Ta còn định đi theo, nhưng Tắc Minh nhanh chóng kéo tay ta lại: “Ngươi đi đâu? Nhà của chúng ta sắp xây xong rồi, khó khăn lắm mới khiến sư phụ khó chịu bỏ đi, giờ chúng ta có thể yên tâm mà chơi.”
“Tiên Ma đại chiến rất nguy hiểm, chúng ta là trẻ con thì đừng có chen vào làm gì.”
Ta ra sức vùng vẫy: “Ta có thể ngăn cản cuộc chiến này.”
Tắc Minh bĩu môi: “Tin ngươi, một đứa trẻ phàm nhân có thể ngăn cản chiến tranh, không bằng tin ta là Ngọc Hoàng Đại Đế.”
Ta: “…”
9.
Ma Tôn bước đến ranh giới, quả nhiên thấy đám tiên nhân của Thiên đình, bộ dạng nghiêm chỉnh sẵn sàng giao chiến bất cứ lúc nào.
Hắn híp híp mắt: “Chuyện gì đây? Muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng, việc gì còn phải chụp mũ lên đầu chúng ta?”
Các thần tiên bên cạnh Thiên Đế đều nhấp nhổm, nhưng dưới lệnh của Thiên Đế vẫn nén lại, chỉ dùng ánh mắt sắc như dao nhìn đám người Ma giới.
Ma Tôn không hiểu ý đám giả nhân giả nghĩa này, hắn cũng chẳng quan tâm có đánh hay không, giờ đây cảm xúc đã bị kích động, chỉ muốn coi bọn họ là bao cát để trút giận.
Dám đến vu khống hắn thế này, thật sự nghĩ hắn dễ bị bắt nạt sao?
Vốn dĩ tâm trạng hắn đã bực bội vì không tìm thấy nương tử.
Ma Tôn buông lời đe dọa: “Đã tìm tới cửa, vậy thì quyết chiến một trận, cho các ngươi hiểu rằng không phải thứ bẩn thỉu nào cũng có thể đổ lên người chúng ta.”
Vừa nói xong, phía sau Ma Tôn, đám ma nhân đều phát ra tiếng gầm, cuộc chiến sắp nổ ra.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Ma Tôn bị một người bất ngờ xuất hiện trước mặt tát thẳng vào mặt.
Tốc độ quá nhanh khiến hắn không kịp phản ứng.
Cái tát này không chỉ làm Thiên đình lặng đi mà cả đám ma nhân vừa rồi còn đang hô hét cũng im bặt, ngây người nhìn tôn thượng của mình bị đánh.
Người cuối cùng dám động tay với Ma Tôn chắc cũng đã hóa thành tro bụi rồi.
Ma Tôn ngẩn ra một giây, rồi tức giận bùng nổ.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt người trước mặt, cơn giận trong hắn bỗng nhiên bị dập tắt ngay lập tức.
Hắn thốt lên theo phản xạ: “Nương tử.”
Đám ma nhân đang đợi Ma Tôn nổi giận: “Hả?”
Chúc Kỳ Vận túm lấy cổ áo Ma Tôn, giận dữ quát: “Tên khốn, trả nữ nhi lại cho ta, có giỏi thì nhắm vào ta đây!”
Ma Tôn hoàn toàn không nghe thấy lời nàng, trong đầu hắn chỉ còn nghĩ đến việc “cuối cùng cũng tìm thấy lão bà rồi.”
Ma nhân nghe thấy lời đe dọa của Chúc Kỳ Vận, lửa giận lại bị khơi lên, hò hét đòi Ma Tôn dạy cho nàng một bài học, đúng là không biết trời cao đất dày.
Ma Tôn quay đầu lại: “Yên lặng, bản tôn tự biết phải làm gì.”
Rồi hắn lại quay sang, bị Chúc Kỳ Vận tát thêm một cái nữa, hai bên mặt giờ đã đối xứng hoàn hảo.
Lần này Ma Tôn thực sự giận rồi.
Hắn chẳng lẽ không cần thể diện sao?
Bị tát tới hai lần trước mặt thuộc hạ, lại còn bị túm lấy cổ áo mà quát tháo, sau này hắn còn làm Ma Tôn thế nào được?
“Ngươi đừng nghĩ rằng chỉ vì ta với ngươi có ba đoạn nhân duyên dưới phàm gian mà có thể làm loạn trước mặt ta thế này.”
Ma nhân thì sôi nổi hẳn lên, tốt quá rồi, Ma Tôn giận dữ, bọn họ có hy vọng được cứu rồi.
“Ta là Ma Tôn, ngươi đánh ta như vậy chẳng lẽ tay ngươi không đau sao! Lần sau đừng tự mình động tay động chân nữa, lần sau dùng vũ khí mà đánh!”
Ma nhân lặng lẽ xìu xuống, không ổn rồi, Ma Tôn này nổi giận một cách thật nhu nhược, họ lại không có hy vọng rồi.
Có vẻ như Ma Tôn cũng tự cảm thấy mất mặt, liền bắt đầu chất vấn Chúc Kỳ Vận, mong lấy lại chút thể diện:
“Đừng nghĩ rằng ngươi xuất hiện trước mặt ta là có thể xóa bỏ mọi chuyện cũ. Ngươi ngày xưa vì sao lại rời bỏ ta? Vì sao cùng lúc có ba mối tình? Có ta thôi vẫn không đủ sao?”
Sau khi các phân thân của hắn hợp lại, hắn mới biết rằng, những lời tình tứ mà nàng nói với hắn, đồng thời cũng nói với hai người khác, chỉ thay đổi chút ít tên gọi, còn lại một dấu chấm câu cũng không sửa!
Đám ma nhân đều ngơ ngẩn nghe chuyện.
Có thể Ma Tôn nghĩ rằng lời này giúp hắn lấy lại tôn nghiêm, nhưng các ma nhân lại cảm thấy thể diện của họ đã bị chà đạp xuống tận đáy.
Không thấy mấy tên thần tiên kia đang ôm bụng cười đến lăn lộn trên đất sao?
Hóa ra Ma Tôn hàng ngày phát điên trong cung điện, không chỉ vì bị bỏ rơi mà còn bị cắm sừng.
Huynh đệ à, mạnh mẽ lên, ngươi bị cắm sừng mà!
Đám ma nhân vốn tưởng sẽ được ra trận đánh nhau giờ đã hoàn toàn cam chịu, cúi đầu, lặng lẽ đăng bài trên Tường Ganh Ghét.
Ma Tôn không thể làm một người một tộc sao?
Chúc Kỳ Vận một điểm cũng không chột dạ, ngược lại hỏi: “Ngươi không thấy rằng người ta qua lại đều là ngươi sao? Ngươi tức giận cái gì?”
Ma Tôn nghe thấy, thấy cũng có lý, cơn giận liền tan biến ngay lập tức.
Nương tử hắn yêu ba lần đều là hắn, nghĩ theo cách khác, chẳng phải đó là chân ái sao?
Chúc Kỳ Vận nói: “Nhanh lên, trả nữ nhi lại cho ta.”
Ma Tôn: “?”
Hắn tròn mắt nhìn, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy: “Nữ nhi?”
“Ngươi… ngươi đã thành thân rồi sinh con rồi?”