Ta Được Cả Tiên Giới Sủng Ái - Chương 2
Với hắn, việc lịch kiếp cũng giống như uống nước, vài năm lại xuống phàm giới để vượt qua thử thách.
Không ngờ lần này đồng thời vượt ba kiếp lại không qua được một kiếp nào, hơn nữa còn bị cùng một phàm nhân phá hư.
Thực sự là một nỗi nhục nhã tột đỉnh!!!
Hắn muốn bắt được nữ nhân đó rồi xé xác nàng thành trăm mảnh.
Dù nàng đã chết, hắn cũng phải tìm bằng được thi hài, nghiền xương thành tro mà rải đi.
Nhưng thường xuyên, hắn bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc trong kiếp nạn, như vừa rồi.
Hắn tự nhận mình không thể nào yêu nữ nhân đó, chỉ là phân thân của hắn xuống phàm giới, bị áp chế mới sinh ra lòng phàm.
Liệu đó có phải là hắn không?
Chuyện đó không liên quan đến hắn.
Dù bây giờ nàng có xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng sẽ chẳng bao giờ thèm liếc mắt nhìn.
Hắn, một người đầy hoài bão và sự nghiệp lớn lao, sao có thể bị vướng bận bởi một chút tình cảm nhỏ nhặt?
Không có khả năng.
3.
Có lẽ Ma Tôn không nhận ra rằng, lúc này đầu hắn đầy ắp hình ảnh về nữ nhân ấy.
Ta thực sự muốn nói với hắn rằng, thúc thúc, đừng cố che giấu nữa, càng che giấu lại càng chứng tỏ đó là sự thật.
Dù hắn nói rằng chuyện của phân thân không liên quan đến mình, nhưng khuôn mặt hắn lại tràn ngập vẻ đau khổ của một người chồng bị vợ bỏ rơi, muốn phá nát mọi thứ.
Hắn luôn quanh quẩn xoay quanh bóng hình nữ nhân ấy, dù trực tiếp hay gián tiếp.
Thôi thì thừa nhận đi, rõ ràng là hắn không thể nào buông bỏ được.
Ta thở dài một tiếng, không hiểu sao lại thấy câu chuyện này dường như ta từng nghe ở đâu đó.
Ồ, hình như là từ mẫu thân ta.
Nhưng mẫu thân kể rằng nàng một chân đạp lên ba con thuyền sau đó thì bị lật thuyền.
Còn thúc thúc này thì là người bị đặt chân lên ba thuyền.
“…”
Ta đột ngột mở to mắt.
Không ổn rồi.
Dường như ta đã đoán ra được một bí mật động trời nào đó.
Ta phải nhanh chóng nói cho mẫu thân biết.
Ta đứng dậy, có chút lo lắng không dám nhìn vị Ma Tôn đang ủ rũ như bị mắc kẹt trong ngõ cụt kia.
“Thúc thúc, người có thể đưa ta trở lại đỉnh núi được không? Mẫu thân ta sẽ đến đón ta mà.”
Ma Tôn thở dài, từ bỏ suy nghĩ miên man, rồi cam chịu đứng lên khỏi mặt đất.”
Ma Tôn túm lấy áo của ta nhấc bổng lên.
Trong không trung, ta cựa quậy giống như một con rùa nhỏ: “Thúc thúc, thế này khó chịu lắm, có thể đổi cách khác được không?”
Ma Tôn nhíu mày, có lẽ hắn cảm thấy ta yêu cầu quá nhiều, bắt đầu không kiên nhẫn.
“Đứa trẻ xấu xí này, thật nhiều chuyện.”
Ta bĩu môi, hắn mắng ta xấu xí, nhưng không chừng hắn lại là cha của ta. Nếu ta xấu thì cũng chính là hắn xấu.
“Sau này con của thúc sẽ trông như ta vậy đấy!”
Ma Tôn cười khẩy, tự tin đáp: “Với nhan sắc của ta và nương tử, sao có thể sinh ra đứa trẻ xấu xí như ngươi chứ.”
Ta cảm thấy chắc chắn hắn bị mù rồi.
Các thúc thúc, bá bá trên Thiên đình đều khen ta xinh xắn, nói ta thừa hưởng vẻ đẹp của mẫu thân, giống như viên bánh gạo nếp, đáng yêu vô cùng.
May mà ta có nhận thức rõ ràng về bản thân, sẽ không để thúc thúc này lừa dối.
4.
Dù miệng nói ta phiền phức.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhấc áo ta nữa mà chuyển sang nắm tay ta, nhấc ta lên đi qua đi lại trên núi.
Có vẻ như hắn định dắt ta đi, nhưng ta thì quá nhỏ, còn hắn thì quá cao.
Hắn nắm tay ta, chân ta không chạm tới mặt đất, cứ lủng lẳng trong không trung.
Cuối cùng, Ma Tôn theo hướng ta chỉ, đặt ta xuống một đống cỏ.
Rồi hắn cau mày nhìn chằm chằm vào ta.
Ta nói: “Thúc có thể đi được rồi.”
Ma Tôn không rời đi, mà vẫn đứng tại chỗ: “Có phải ngươi vì quá xấu xí nên bị cha mẹ vứt bỏ ở trên núi không?”
Ta liền đáp trả: “Không phải, mẫu thân ta sẽ đến đón ta, ta chỉ đang ngủ trưa ở đây thôi.”
Để một đứa trẻ còn chưa mọc đủ răng ngủ trưa trên núi?
Cha mẹ nào lại kỳ quặc đến mức làm như vậy?
Không sợ con mình bị thú hoang ăn mất sao?
Ma Tôn hỏi: “Mẫu thân của ngươi đâu?”
Ta đảo mắt rồi đáp: “Mẫu thân ta không ở đây, nàng nói dù ta ở đâu, nàng cũng sẽ tìm được và đưa ta về nhà.”
Ma Tôn kiến thức rộng rãi, nghe vậy cười nhạo một tiếng, nói: “Mẫu thân ngươi lừa ngươi thôi, có tám phần là bỏ ngươi lại trên núi này rồi.”
“Không có đâu! Mẫu thân ta sẽ không bao giờ làm vậy!”
Ma Tôn mặt không cảm xúc nhìn ta, nhấn mạnh: “Mẫu thân ngươi không cần ngươi nữa rồi.”
Ta cũng mặt không cảm xúc nhìn lại hắn, đáp trả: “Còn nương tử của thúc cũng không cần thúc nữa.”
Ma Tôn lập tức không kìm nén nổi:
“Ngươi, đứa trẻ chết tiệt kia, ngươi nói ai không cần ta! Nương tử của ta chỉ tạm thời rời đi, ngươi có biết thế nào là tạm thời rời đi không!”
“Không đúng,” hắn ngừng hét giữa chừng, rồi đổi sang vẻ mặt ngạo mạn, “Dù nàng không cần ta thì sao chứ, ta thiếu người cần sao?”
“Nực cười, ta là Ma Tôn, nếu ta muốn, không có nữ tử nào trong thiên hạ có thể từ chối ta. Ta cần gì phải treo cổ trên một cành cây?”
Ta ngắt lời hắn: “Nhưng nương tử của thúc chẳng phải đã từ chối thúc rồi sao?”
Như thể bị một mũi tên cắm thẳng vào tim, Ma Tôn cứng đờ.
Ta lại tiếp tục: “Một lần từ chối này sẽ kéo dài cả đời.”
Giống như trúng phải mũi tên thứ hai, mặt hắn đanh lại.
Cuối cùng, ta nói: “Thúc tìm mãi mà không thấy nàng, có phải nàng cố tình trốn tránh thúc không? Chắc là nàng không thích thúc nên mới cố tình tránh mặt.”
Như thể trúng phải mũi tên thứ ba, Ma Tôn không thể kiềm chế được nữa:
“Ngươi câm miệng!!!”
“Ngươi cái tiểu hài, hiểu cái gì chứ!”
Ma Tôn nổi giận đùng đùng, nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ, trông như thể chỉ muốn treo ta lên giữa không trung mà đánh, hoặc đè ta dưới chân núi, giống như Tôn Ngộ Không bị áp suốt năm trăm năm.
Hắn hất tay áo, quay người định bỏ đi: “Bản Tôn vốn còn muốn phát thiện tâm, đưa ngươi rời khỏi núi để tìm cha mẹ ngươi, không ngờ ngươi là đứa trẻ không biết điều, cứ ở đây mà đợi bị thú hoang xé xác đi.”
Miệng độc như vậy, bảo sao lại bị bỏ rơi.
Ma Tôn hậm hực nghĩ.
Đi được nửa đường, hắn hít một hơi thật sâu, rồi thở ra nặng nề.
Thôi kệ, so đo với một đứa trẻ làm gì!
Rừng núi nguy hiểm trùng trùng, để con bé ở đây chắc không sống nổi đến sáng mai.
Hắn xoay người quay lại.
Nhưng khi trở lại đống cỏ mà tiểu tiên đồng ban nãy còn ngồi, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ có đám cỏ bị đè nén vẫn còn chưa hồi phục.
Sắc mặt Ma Tôn trở nên u ám đáng sợ, vừa rời đi không lâu, đứa trẻ đó không thể tự chạy đi, chắc chắn là bị thứ gì đó mang đi.
Mặc dù hắn cảm thấy con bé đó độc miệng, vô lễ, còn xấu xí… Được rồi, cũng có đôi phần đáng yêu, đây cũng là lý do hắn chịu đựng nó đến bây giờ.
Nếu thực sự xấu xí, lại còn nói năng khó nghe và lắm mồm như thế, hắn đã sớm giết nó rồi.
Chỉ là, khi nhìn đứa trẻ ấy, hắn có cảm giác thân thiết khó hiểu, nếu hắn và nương tử thực sự sống trăm năm nơi phàm giới, có lẽ cũng sẽ sinh ra một đứa con đáng yêu như vậy.
Nói tóm lại, hắn phải tìm cho bằng được nó.
Thứ gì dám ngang nhiên mang người đi trước mặt hắn?
5.
Ta được mẹ ta đón đi rồi.
Ngay khi Ma Tôn vừa rời đi, mẫu thân ta liền xuất hiện, nhìn thấy ta đang ngồi nghiêm chỉnh trên đống cỏ, có chút kinh ngạc.
“Mẫu thân vừa xem lộ trình trên đồng hồ thông minh của con, thấy con đi vòng quanh núi một vòng lớn, suýt nữa tưởng phải xuống núi tìm con. Ngọn núi này cao như vậy, làm sao mà con leo lên nhanh như thế được?”
Chiếc đồng hồ thông minh này là do mẫu thân ta phát minh, vì ta học phép thuật rất chậm, lại thích chạy lung tung, nàng sợ một ngày nào đó ta gặp nguy hiểm mà không kịp cầu cứu.
Vậy nên nàng làm cho ta chiếc đồng hồ thông minh, tiện lợi để liên lạc và gọi người cứu giúp.
Còn có chức năng định vị.
Mẫu thân ôm ta vào lòng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của ta.
Ta nép vào lòng mẫu thân, kể lại từng chi tiết những gì vừa xảy ra và cả những suy đoán của ta.
Chúng ta mặt đối mặt, nhìn nhau trong thiên điện của nàng.
Mẫu thân khó khăn nói: “Ý của bảo bối là, mẫu thân có thể đã qua lại với Ma Tôn, và ba con thuyền mà ta đặt chân lên đều là hắn?”
Ta gật gật đầu.
Theo suy đoán của ta, đúng là như vậy.
Mẫu thân kêu lên một tiếng, đầu óc rối bời, đi qua đi lại trong điện của mình.
Trước đây, nàng đoán rằng trong ba con thuyền nàng đặt chân lên, có một người có lẽ là ma, hai người kia là phàm nhân, không đáng bận tâm.
Nhưng bây giờ ta nói cho nàng biết rằng ba con thuyền nàng đặt chân lên, có khả năng đều là cùng một người.
Hơn nữa, người đó có thể chính là Ma Tôn danh tiếng lẫy lừng.
Nghe đồn rằng hắn là kẻ cực kỳ thù dai, có thù tất báo.
Lúc còn mặc tã đã bị người ta đá một cú, đến khi phát đạt liền tìm ra tổ tông mười tám đời của họ, từng người một đá trả lại.
Chính loại người như vậy mà mẫu thân ta lại đi trêu chọc tận ba lần liền.
Dù mẫu thân đã trở lại Thiên đình từ sớm, nhưng Ma Tôn thật sự đã sống cả một đời dưới phàm giới.
Đúng vậy, ba phân thân của hắn cả đời chỉ để tìm mẫu thân ta.
Không chỉ ghi thù mà còn kiên trì không ngừng nghỉ.
Sau khi tìm kiếm khắp nhân gian mà không thấy, chắc chắn hắn sẽ chuyển hướng sang những nơi khác, và nhanh chóng nghĩ đến khả năng rằng nàng cũng giống như hắn, chỉ là độ kiếp.
Những điều ta nghĩ ra, mẫu thân ta cũng đều đoán được.
Dù có rất nhiều tiền bối trên Thiên đình bảo vệ, nhưng mẫu thân không muốn gây thêm phiền phức cho họ, nhất là với một kẻ như Ma Tôn, bám dai như đỉa, không buông bỏ.
Mẫu thân ta quả quyết nói với ta: “Yên tâm đi, bảo bối, đến thời khắc cuối cùng, mẫu thân tuyệt đối sẽ không giao con cho Ma Tôn đâu. Người như hắn có thể chăm sóc con tử tế sao?”
“Huống hồ, nghe nói Ma giới âm u, ẩm thấp, môi trường đó hoàn toàn không phù hợp để trẻ con phát triển.”
Ta gật đầu đồng tình, Ma Tôn còn mắng ta là đứa trẻ xấu xí, lại còn túm lấy cổ áo ta mà nhấc lên. Người lớn như vậy làm sao mà chăm sóc ta được.
Mẫu thân đã dạy, chọn nam nhân là phải tìm người biết quan tâm chăm sóc.
Ba người phu quân mà nàng chọn dưới phàm giới, một người biết nấu ăn, một người biết dỗ dành, một người thì khỏe mạnh… mọi mặt đều đáp ứng được yêu cầu của nàng.
Các thần tiên khác hạ phàm trải qua kiếp nạn thì cực khổ vô cùng, chỉ có mẫu thân ta là sống sung túc chẳng khác nào ở Thiên đình.