Ta Được Cả Tiên Giới Sủng Ái - Chương 1
1.
Mẫu thân ta là một tiên nhị đại của Thiên đình.
Phụ mẫu của nàng đều là Chiến thần, còn cậu ruột là Thiên đế.
Dù tu vi không mấy nổi trội, nhưng nhờ vào kỹ năng đầu thai xuất sắc, ngay khi sinh ra đã có tất cả.
Thêm vào đó, dung mạo xuất chúng, tính tình lại hòa nhã, ở Thiên đình nàng đi đến đâu cũng được yêu mến, mỗi trưởng bối gặp nàng đều yêu quý.
Có thể nói rằng, cả Thiên đình đều nâng niu nàng trong lòng bàn tay, ngắm nhìn nàng lớn lên, là tiểu bảo bối của mọi người.
Ngàn năm trước, mẫu thân ta hạ phàm để trải qua kiếp nạn.
Kiếp nạn lần này là tình kiếp.
Bởi vì các thúc thúc, bá bá trên Thiên đình đều nói rằng phàm gian nhiều kẻ bạc tình, trải qua tình kiếp rất nguy hiểm, nếu sa vào quá sâu, người có thể phát điên.
Mẫu thân ta nghe vậy, ghi nhớ thật sâu vào lòng.
Xuống trần gian, nàng sợ rằng chỉ đạp chân trên một con thuyền sẽ thất bại.
Vì vậy, nàng đồng thời một chân đạp ba con thuyền.”
Cảm thấy dù có lật thuyền hai lần cũng không sao, chỉ cần một con thuyền tồn tại là ổn.
Nhưng ngay lúc tình kiếp sắp thành công, ba người nam nhân kia lại gặp nhau.
Không hỏi thì không biết, vừa hỏi mới giật mình.
Khá lắm, hóa ra phu nhân của mỗi người trong ba người bọn họ lại là cùng một người!
Nàng bái đường thành thân với cả ba người, từng nói với ba người rằng cả đời chỉ yêu một mình họ.
Với cả ba, nàng đều hứa hẹn kiếp sau cũng sẽ cùng ở bên nhau.
Mẫu thân ta thực sự “lật thuyền trong mương”.
Nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy trốn, quỳ xuống cầu xin Thổ địa công giúp nàng trơn tru trở lại Thiên đình.
Tất nhiên, kiếp nạn tình duyên của nàng không thể vượt qua thành công.
Nhưng điều này cũng không có gì là ghê gớm.
Dù sao mẫu thân ta cũng là một tiên nhị đại, dựa vào gia thế cũng có thể sống sung túc đến cùng trời cuối đất.
Nhưng ai ngờ rằng sau một thời gian vui chơi, ăn uống no đủ ở Thiên đình, đột nhiên một ngày kia nàng bị nôn nghén.
Phải, mẫu thân ta trải qua tình kiếp, thất bại thì cũng thôi, bị ba người đuổi theo phải chạy về Thiên đình cũng được, nhưng cuối cùng nàng lại mang thai.
Mang thai đứa con của một phàm nhân.
Điều đáng nói là ngay cả nàng cũng không biết mình mang thai với ai trong ba vị phu quân kia.
Ngoại công và ngoại bà ta, những chiến thần lẫy lừng, đau đầu khôn xiết, muốn nàng bỏ đứa trẻ này đi vì dù sao đó cũng là con của phàm nhân, sinh ra có thể không chịu nổi tiên khí của Thiên đình.
Nhưng khi ấy, ta đã khá lớn, nghe nói tay chân cũng đã hình thành.
Mẫu thân ta thì không cảm nhận được gì, nhưng các tiền bối khác trên Thiên đình, vốn đã khát khao có con cháu từ ngàn năm qua, lại không đành lòng.
Họ đề nghị mẫu thân sinh ta ra, rồi họ sẽ nuôi nấng ta.
Mấy ngàn năm qua, bọn họ luôn ao ước có một đứa trẻ để chăm sóc.
Họ hứa hẹn với mẫu thân ta vô số lợi ích, thế là nàng vui vẻ đồng ý.
Và thế là ta ra đời, trong sự yêu chiều vô hạn.
Trong thời gian mang thai, mẫu thân ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đi tìm ba phu quân dưới trần gian, dù sao họ cũng chỉ là phàm nhân, thời gian nàng quay lại Thiên đình đã lâu, có lẽ họ đều đã không còn trên đời.
Nhưng ngay khi ta vừa chào đời, trong cơ thể ta đã có một nửa là tiên khí, còn một nửa là ma khí.
Hai luồng sức mạnh xung đột khiến ta đau đớn khóc ròng mấy ngày liền.
Con của phàm nhân không thể sinh ra với nửa tiên nửa ma hỗn huyết, nhưng con của yêu ma thì lại có thể.
Lúc ấy mẫu thân mới giật mình nhận ra rằng trong ba vị phu quân kia, có người có thể là đến từ Ma giới.
Các thúc thúc bá bá trên Thiên đình đã mang tới cho ta vô số pháp bảo để áp chế ma khí trong cơ thể, giúp ta được sống một cách dễ chịu tại Thiên đình.
Bọn hắn yêu ai yêu cả đường đi, đối ta cũng yêu thương vô cùng.
Ta kế thừa mẫu thân, trở thành đoàn sủng thứ hai của cả Thiên đình.
Mẫu thân thường âu yếm hôn lên mặt ta, nói rằng mẹ con chúng ta đều may mắn, một người đầu thai thành tiên nhị đại, một người là đoàn sủng đời thứ hai của cả Thiên đình.
Nàng cũng thường xuyên tranh thủ đến Ma giới dò hỏi tin tức, xem những năm đó ai đã xuống trần gian độ kiếp.
Dù sao, khi sống ở trần gian, nàng không hề cảm nhận được một tia ma khí nào từ ba người phu quân, có lẽ họ cũng là người giống như nàng, đang độ kiếp.
Quan trọng nhất là, mẫu thân ta cảm thấy cả ba phu quân đều không có vẻ gì là người của Ma giới, ai nấy đều chính trực nghiêm trang, giống người của Tiên giới thì đúng hơn.
Vì vậy, dù nàng có nghĩ bao lâu cũng không tài nào hiểu nổi, trong ba người ai mới thực sự là người đến từ Ma giới.
2
Cho đến một ngày, vị Ma Tôn huyền thoại của Ma giới xuất quan, việc đầu tiên hắn làm là xuống phàm giới tìm người.
Quả thực là lật tung mọi ngóc ngách, đến mức tưởng chừng muốn nhổ hết cả gốc rễ dưới mặt đất lên để tìm.
Sao ta lại biết rõ đến vậy? Vì khi đó ta đang ở ngay bên cạnh.
Hắn lật tung ngọn núi nơi ta đang ngủ trưa, xem bên dưới có người hay không, thấy không có mới đặt lại.
Do núi quá lớn, khi đặt xuống tạo nên một lớp bụi dày, khiến ta ho sặc sụa bò ra từ bụi cỏ, rồi lăn từ trên núi xuống.
Và ta lăn thẳng vào đầu Ma Tôn.
Ta ngồi bệt xuống bên cạnh, đau đớn khóc òa.
Lúc đó ta chỉ muốn tìm một nơi không có người quen để ngủ trưa, kết quả lại gặp phải một tên thần kinh lật núi.
Ma Tôn bị ta rơi trúng đầu, gãi gãi, rồi nhấc bổng ta từ dưới đất lên, giọng điệu cay nghiệt nói:
“Đứa trẻ xấu xí từ đâu tới, có biết mình vừa rơi trúng ai không?”
Khi đó mặt ta bị bụi phủ kín, vừa lăn lộn từ trên núi xuống, chẳng thể đẹp đẽ gì.
Lại nói, nếu hắn không lật núi, ta cũng đâu có rơi xuống trúng hắn?
Ta liền lấy tay quệt nước mắt lên bàn tay hắn đang nắm lấy áo ta, trả đũa lại, gọi hắn là đồ xấu xí.
Ma Tôn lập tức dùng tay che kín mặt ta, bàn tay hắn lớn hơn cả mặt ta, che phủ nghiêm ngặt.
Hắn hung ác nói với ta: “Phu nhân của bản Tôn đã bỏ trốn, tiểu quỷ ngươi tốt nhất đừng chọc giận ta lúc này. Bản Tôn phát điên lên sẽ ăn thịt trẻ con.”
Vừa nói, hắn vừa dùng phép biến ta trở nên sạch sẽ, thơm tho.
Hắn tiếp tục đi, định lật tung mặt đất để tìm người.
Ta lẽo đẽo bước theo sau, hỏi: “Thúc thúc, có thể đưa ta trở lại đỉnh núi không? Mẫu thân ta sẽ đến đó đón ta, nếu ta đi mất nàng sẽ không tìm thấy.”
Ma Tôn vừa lật đất vừa liếc nhìn xuống ta, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.”
Lúc ấy ta vẫn chưa cao lớn, còn hắn thì chân dài vô cùng, bước chân của hắn dài đến mức ta không thể theo kịp.
Hắn chỉ cần đi một bước, còn ta phải chạy rất nhanh mới đuổi kịp.
Hơn nữa, hắn cao như mặt trời trên cao, ta phải ngẩng đầu rất khó khăn mới có thể nhìn thấy hắn.
Ma Tôn lạnh lùng nói với ta: “Tự mình leo lên đi.”
Rồi hắn đặt mảng đất xuống, quay người đi về nơi khác, tiếp tục tìm kiếm.
Ta chỉ còn cách chạy đuổi theo hắn lần nữa.
Ngọn núi thì cao, mà ta thì chẳng thể nào leo lên được, hơn nữa ta và mẫu thân đều là những kẻ lười biếng, chưa học được cách bay.
“Thúc thúc, ta không leo lên được. Thúc đã có thể lật núi, chắc chắn có thể đưa ta trở lại đỉnh núi. Thúc thúc, giúp ta một chút đi…”
Thực ra ta không nên nói là nhờ hắn giúp, đây là điều hắn nên làm mới phải.
Bởi chính hắn là người đã làm ta rơi xuống.
Nhưng lúc này, ta đang cầu xin hắn, nên chỉ có thể nói như vậy.
Ma Tôn vẫn tiếp tục công việc của mình, chẳng thèm để ý đến ta.
Thế là ta cố gắng hỏi một cách ôn hòa, hỏi hắn đang làm gì, đang tìm gì, liệu ta có thể giúp đỡ được không.
Có lẽ do bị ta làm phiền quá mức, cuối cùng hắn cũng để tâm đến ta, nói rằng hắn đang tìm người.
Ta vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Thúc thúc, có ai lại ở dưới lớp đất này sao? Chẳng lẽ là người chết?”
Ma Tôn: “…”
Có lẽ hắn tự nhủ rằng chỉ là lời ngây thơ của trẻ con, cố gắng kiềm chế mới không động tay động chân với ta.
Hắn cứ thích trêu ta, ta phản đòn một câu như thế cũng là chuyện nên làm.
Ai bảo hắn đi bắt nạt trẻ con chứ!
Cuối cùng, Ma Tôn cũng thôi không lật đất nữa mà đi tới một nơi khác để tìm người.
Ta bảo hắn rằng tìm người không phải là cứ lật lung tung đất thế này.
Hắn chẳng để tâm đến lời ta, chỉ qua loa đáp lại vài tiếng.
Ta nói tiếp: “Thúc thúc, tìm người thì cần hỏi tên tuổi, đặc điểm diện mạo của người đó chứ. Thúc có thể nói cho ta biết người mà thúc đang tìm là ai không? Biết đâu ta nhận ra thì sao.”
Ta thường chạy khắp nơi trên Thiên đình, đôi khi cũng lẻn xuống phàm giới chơi, mẫu thân ta cũng thường tìm ta như vậy.
Có lẽ hắn tìm mãi mệt rồi, hắn ngồi xuống dưới một gốc cây lớn, vẻ mặt thoáng chút u sầu.
Hắn chậm rãi mở lời: “Năm nàng biến mất, nàng khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
“Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đứng dưới một gốc cây đào, mỉm cười với ta, nơi khóe môi còn hiện ra hai lúm đồng tiền. Ta đến mức quên cả đường đi, lỡ đụng phải tường, may mà nàng không chê cười ta ngốc nghếch.”
Ta ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghe hắn mô tả dáng vẻ của người đó.
Sao lại có chút giống mẫu thân ta nhỉ?
Ta lại hỏi tiếp: “Vậy thúc có biết tên của vị a di đó là gì không?”
Lần này, Ma Tôn sững sờ hồi lâu, nụ cười ngọt ngào hạnh phúc ban nãy trên mặt biến mất, gương mặt hắn trở nên âm u như nước cống.
Hắn lạnh lùng đáp: “Nàng nói nàng tên là Căn Căn, Ni Ni, Uyển Uyển.”
?
Một người làm sao lại có đến ba cái tên chứ?
Nghe đã thấy kỳ lạ, rõ ràng là giả dối.
Làm sao có ai tin rằng đó là tên thật chứ?
Ta lén liếc nhìn Ma Tôn, vốn nghĩ rằng hắn sẽ hối hận vì đã tin vào lời nói dối của vị a di kia.
Ai ngờ hắn lại đấm vào đầu mình đầy ân hận, nói: “Chắc là tại hôm đó ta nấu cháo cho nàng mà bỏ ít hai miếng thịt nạc.”
“Hoặc có lẽ ta đã uống thêm một ngụm canh thịt.”
“Cũng có thể là do ta giận dỗi, không để ý rằng nàng đã ăn ở nhà người khác mà vẫn ép nàng ăn thêm.”
?
Vị thúc thúc này có phải là bị mộng tưởng không vậy?
Có lẽ do kìm nén quá lâu, chưa từng nói chuyện với ai.
Hoặc có lẽ do hắn nghĩ rằng ta còn nhỏ, dù sao cũng không hiểu được, nên dứt khoát kể hết mọi chuyện.
Từ những lời của hắn, ta đã ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Ma Tôn năm đó xuống phàm giới để trải qua kiếp nạn.
Cảm thấy một kiếp quá đơn giản, hắn liền tự tạo thử thách cho mình, phân ra ba phân thân để vượt qua ba kiếp.
Muốn một lần vượt qua ba kiếp, đại nâng cao tu vi, cố gắng xuất quan để trở thành nhân vật huyền thoại của thế giới.
Kết quả là cả ba phân thân đều bị cùng một nữ tử một chân đạp ba con thuyền đùa cợt.
Sau khi phát hiện, ba người liền đánh nhau loạn xạ, còn nàng thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trốn mất.
Hắn tìm kiếm cả đời dưới phàm giới mà không gặp lại nàng, ba phân thân của hắn đều cô độc mà sống hết đời.
Trước khi qua đời, họ vẫn nghĩ rằng không nên ép buộc thê tử, đáng lẽ nên đứng từ góc độ của nàng mà suy nghĩ nhiều hơn.
Sau khi qua đời, ba phân thân hợp nhất trở về.
Ma Tôn tức điên lên.