Ta Cùng Với Hoàng Đế Hoán Đổi Linh Hồn - Chương 4
9.
Ta ngắm nghía từ trong ra ngoài tẩm cung của quý phi mà từ khi được phong đến giờ ta chưa từng ở.
Từ sau khi mẫu thân mất, ta bị đối xử như nha hoàn tạp dịch trong phủ tướng quân.
Theo đích tỷ vào cung cũng liên tục bị đánh mắng ngược đãi.
Mỗi lần bị nhốt vào kho củi phạt quỳ, ta đều nghĩ nếu có một ngôi nhà của riêng mình thì tốt biết mấy.
Không ngờ, bây giờ ta lại có một tẩm cung nguy nga tráng lệ như vậy!
“Ninh quý phi, người không vui sao?”
“Hả? Ta rất vui mà.”
“Vậy sao… lại mặt mày ảm đạm?”
Tiểu cung nữ mới đến tên Thúy Chi nhìn ta, thăm dò hỏi.
Ta soi gương, mới phát hiện sắc mặt mình cực kỳ tệ, sắp khóc đến nơi rồi.
Lạ thật, chẳng lẽ là cảm nhận được nỗi lo lắng của Hoàng thượng?
“Có lẽ là vui quá nên quản lý biểu cảm bị rối loạn.”
Ta dẫn Thúy Chi ra ngoài tản bộ, nhưng tẩm cung của ta lại rất gần tẩm cung của Hoàng thượng.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy đích tỷ bị quấn như một cái bánh chưng được đưa đến tẩm cung của Hoàng thượng.
Đích tỷ thấy ta, hừ lạnh một tiếng: “Ồ, đây không phải Ninh quý phi sao? Đây là định đi cầu xin Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý à?”
Con yêu tinh bánh chưng này nói chuyện thật khó nghe.
“Ngô quý phi nói đùa, tâm ý của Hoàng thượng, sao có thể thay đổi được.”
“Ta lười đôi co với ngươi. Phụ thân đã nói, muốn ông ấy xuất binh, Hoàng thượng phải độc sủng một mình ta.” Nàng ta nhướng mày nhìn ta: “Ta có phụ thân chống lưng, tương lai sinh hạ long tự trở thành mẫu nghi thiên hạ là chuyện đã định. Ngươi tranh không lại ta đâu, tiểu tiện nhân.”
“Vậy Ninh nhi xin chúc mừng Ngô quý phi trước.”
Ta buông xuôi.
Muốn nói gì thì nói đi.
Ta đúng là không có phụ thân chống lưng, không có mẫu thân thương yêu, chưa từng có ai kiên định nói sẽ bảo vệ ta.
Thế nào? Hài lòng chưa?
Muốn cười thì cười đi.
[Ai nói không có ai bảo vệ ngươi?]
Bên tai ta đột nhiên xuất hiện giọng nói của Hoàng thượng.
Hắn lại nghe lén tâm sự của ta!
Sắp sủng hạnh đích tỷ rồi, còn quản chuyện nhàn rỗi của ta làm gì?
Để không nghe được tiếng lòng của Hoàng thượng khi hắn động phòng hoa chúc với đích tỷ, ta vội ra lệnh cho Thúy Chi triệu tập các nhạc công trong cung, yêu cầu họ nửa đêm hát hò đàn sáo cho ta.
Âm nhạc phải át đi những âm thanh kỳ quái trong đầu ta, cũng để bản thân không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Ta nói với họ, làm ta điếc cũng không sao, hôm nay đôi tai này của ta, không cần nữa.
Không lâu sau, một nhóm người chạy về phía tẩm cung.
Lúc đầu ta không để ý lắm, sau đó càng ngày càng có nhiều người chạy về phía đó, ta tò mò.
Bọn họ dường như đang la hét điều gì đó, nhưng ta nghe không rõ.
Đến khi phản ứng lại, ta đã thấy xa xa lửa cháy ngút trời.
Tẩm cung bốc cháy kia sao lại quen mắt thế?
Hỏng bét!
Tẩm cung của Hoàng thượng bị cháy rồi!
Ta hoảng hốt trong chốc lát, sau đó liều mạng chạy về tẩm điện.
“Hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng có ở trong không?”
“Hoàng thượng đã được cứu ra chưa?”
Ta bị tiếng nhạc vừa rồi làm cho ù tai, lúc này lại sốt ruột đến mức đầu óc nóng ran, túm lấy mấy tiểu thái giám hỏi tình hình của Hoàng thượng, nhưng đều không nghe rõ câu trả lời của họ.
Ta nhìn ngọn lửa ngút trời, mơ hồ nhớ ra đúng là có người đã nói sẽ bảo vệ ta.
Hắn nói: “Mạng của ngươi chính là mạng của trẫm, ngươi cho rằng trẫm không bảo vệ được ngươi sao?”
Bây giờ thế này là sao…
Hắn không bảo vệ được ta nên phải đi trước sao?
Hắn định nuốt lời sao?
Hắn là Hoàng đế, sao có thể nuốt lời chứ?
“Khóc cái gì?”
Giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện sau lưng ta.
Ta quay người lại, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm đối diện.
Hai má hắn dính chút than tro, nhưng không hiểu sao, đôi mắt thường ngày lạnh băng của hắn lại sáng lấp lánh trong ánh lửa, khuôn mặt rõ ràng không có biểu cảm gì cũng trở nên tuấn mỹ lạ thường.
Ta ôm chầm lấy hắn.
“Người không sao, thật tốt quá…”
10.
Không ai biết đêm đó ngọn lửa lớn xảy ra như thế nào.
Mọi người chỉ thấy trong ánh lửa, Ninh quý phi ôm chặt Hoàng thượng khóc như một đứa trẻ.
Còn Ngô quý phi thì vẫn nguyên vẹn hình dạng bánh chưng được khiêng về.
Đồn đại trong dân gian rằng, là Hoàng thượng không muốn sủng hạnh Ngô quý phi, cố ý phóng hỏa.
Nhưng không ai đưa ra được bằng chứng, Hoàng thượng cũng không ra lệnh điều tra kỹ càng, chuyện này rất nhanh đã chìm vào quên lãng.
Người khó quên nhất chính là đích tỷ.
Đêm đầu tiên Ngô quý phi hầu hạ, vì tẩm cung bị cháy nên thảm hại bị trả về, trở thành trò cười trong hậu cung.
Hoặc là không may mắn, hoặc là bị Hoàng thượng ghét cay ghét đắng.
Dù là lý do nào, đều khiến nàng ta rất khó ngẩng đầu lên trước mặt người khác.
Ta nằm trên giường tẩm điện của mình, nhìn chằm chằm vào gáy của Hoàng thượng rồi tiếp tục hỏi:
“Vậy có phải là Hoàng thượng ngài phóng hỏa không?”
“Chẳng phải nàng không muốn trẫm sủng hạnh nàng ta sao.”
Ta đã bao giờ nói như vậy…
“Nàng không nói trẫm cũng biết.”
Hắn lật người, nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước.
Từ sau khi tẩm cung của Hoàng thượng bị cháy, hắn liền mặt dày chuyển đến ở cùng ta.
Hắn nói chỗ của ta gần tẩm cung của hắn, hắn thấy quen thuộc, buổi tối mới ngủ được.
Nhưng ta nghe rõ ràng tiếng lòng của hắn là: [Muốn cùng Ninh nhi ngủ chung.]
Ta thoát khỏi hồi ức, nhìn ánh mắt của hắn, không nhịn được cười khẽ.
“Hử?” Hắn nhướng mày, muốn nghe tiếng lòng của ta.
Ta hoảng hốt, theo bản năng cúi đầu hôn hắn.
Đến khi phản ứng lại, ta muốn đứng dậy, nhưng hắn đã trực tiếp đè ta xuống.
“Là nàng trêu chọc trẫm trước.” Hắn nói trong lòng, cúi đầu hôn liên hồi.
Giày vò một đêm, hôm sau ta tỉnh lại, Hoàng thượng đã đi vàotriều.
Eo ta đau nhức, nằm một lúc vẫn không thoải mái, liền quyết định đứng dậy đi dạo ngự hoa viên.
Cứ nghĩ đến tối qua Hoàng thượng nói thể chất ta quá kém, sau này phải tăng cường rèn luyện cho ta, là chân ta lại mềm nhũn.
Ta vẫn nên tự mình cố gắng tăng cường thể lực…
Nhưng không biết là do mùa xuân đến hay sao.
Ta đi dạo đến chỗ sâu trong hoa viên ít người lui tới, lại nghe thấy tiếng rên rỉ kỳ lạ từ sau bụi cây.
“Quý phi nương nương, nô tài nhớ ra là đã pha trà cho người, hay là chúng ta về uống hai ngụm?”
Thúy Chi mặt đỏ bừng, nhỏ giọng khuyên ta rời đi.
Ta vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, ta đột nhiên nhớ ra hôm nay vẫn chưa quét sân.”
Phỉ phui, đã là quý phi rồi còn quét sân gì nữa.
Thật sự là hoảng hồn.
Ta quay người định đi, nhưng ánh mắt lại phát hiện ra một thứ quen thuộc.
Cứng đờ.
Cây trâm trên mặt đất, là khi ta còn làm tiểu cung nữ, ngày nào cũng cài cho đích tỷ, là cây trâm đích tỷ thích nhất.
[Cho nên, là Ngô quý phi?]
Tiếng của Hoàng thượng xuất hiện trong đầu ta.
11.
Chuyện đích tỷ tư thông bị bắt quả tang.
Theo luật pháp, đích tỷ phải bị chém đầu.
Nhưng chiến sự biên cương đang căng thẳng, phụ thân đang ở ngoài thống lĩnh binh lính giết giặc, ta và Hoàng thượng đều cho rằng nên đợi phụ thân trở về rồi hãy nói.
Ít nhất cũng để hai cha con họ gặp nhau lần cuối.
“Tiệnnhân! Đừng ở đây giả mù sa mưa!”
“Ta nói cho ngươi biết, phụ thân nhất định sẽ cứu ta ra ngoài!”
“Phụ thân đã nói, sẽ để ta cả đời vinh hoa phú quý!”
Đích tỷ bám vào cửa nhà lao, nhổ nước bọt về phía ta.
Nàng ta cho rằng là ta cáo mật.
Ta muốn giải thích, nhưng lại không thể giải thích được.
Sự thật là vì tiếng lòng của ta và Hoàng thượng thông suốt nên Hoàng thượng mới biết được chuyện này.
Hoàng thượng vẫn luôn tìm cơ hội kiềm chế phụ thân, chẳng phải là vừa khéo sao.
Đích tỷ chính là cái cớ đưa đến tận cửa.
Nhưng cũng vì chuyện này, ta và Hoàng thượng đã tìm được thần y, tìm ra cách tạm thời che giấu tiếng lòng của nhau.
Chúng ta đã hẹn, sau này sẽ không tùy tiện nghe trộm tiếng lòng của đối phương nữa.
Để cho nhau một chút không gian suy nghĩ.
Ta thở dài, khuyên đích tỷ mắng mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta luôn không nể nang gì mà bắt nạt ta.
Ta đã vô số lần nghĩ nhất định phải báo thù nàng ta.
Nhưng giờ đây nàng ta đã trở thành tù nhân, không hiểu sao ta lại không vui nổi.
Lúc này, Thúy Chi vội vàng chạy đến.
“Ninh quý phi! Không xong rồi…”
“Trấn quốc tướng quân, khởi binh tạo phản rồi!”
Cái gì?!
Chẳng phải phụ thân nên ở biên cương kháng địch sao?
“Hóa ra tướng quân đã phản bội từ lâu, lần này hắn nắm trong tay binh phù, lại có Hung Nô hộ tống, một đường tiến về phía bắc, sắp đánh tới rồi!”
“Hoàng thượng đâu?!”
“Đã đích thân dẫn binh đi đánh rồi!”
??
Thảo nào hắn đồng ý với ta là không nghe trộm tiếng lòng nữa.
Chắc chắn hắn đã biết chuyện này từ lâu rồi!
“Ha ha ha! Phụ thân đến cứu ta rồi! Phụ thân đến cứu ta rồi!”
Ta không thèm đôi co với nữ nhân điên này, nhanh chóng chạy ra khỏi ngục.
“Quý phi muốn đi đâu?”
“Hoàng thượng đi đâu ta đi đó.”
“Phía trước nguy hiểm lắm!”
Cửa phòng giam vừa khéo có chuồng ngựa.
Ta phi thân lên ngựa, phi thẳng ra khỏi thành.
Hoàng thượng đã hứa sẽ luôn chăm sóc ta.
Xin người, đừng thất hứa.
Đợi ta.
12.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy biết ơn vì mình xuất thân từ gia đình võ tướng, mặc dù phụ thân không thương ta, đích tỷ không đối xử tốt với ta.
Nhưng dù sao ta cũng đã từng cưỡi ngựa, đấu kiếm.
Học không giỏi, nhưng cũng đủ dùng.
Khi ta tìm thấy Hoàng thượng, trên người hắn đã trúng hai mũi tên.
Thấy ta chạy tới, hắn lại nhìn ta, trong mắt có vẻ lo lắng:
“Đau không?”
Chúng ta cùng lúc hỏi đối phương, rồi cùng lúc cười.
Đã cùng đồng sinh cộng tử, thì không đau đến thế.
“Ninh nhi, mau cứu phụ thân…”
Phụ thân bị áp giải đi ngang qua ta, ông nhìn ta, nước mắt tuôn đầy mặt.
“Sau này ta nhất định sẽ thương con thật tốt.” Ông nói.
Khi ta còn nhỏ, ta đã vô số lần khao khát được nghe câu này.
Nhưng giờ đây, ta nắm chặt tay Hoàng thượng.
“Ta không cần người thương nữa.”
Đã có người thương ta, có người yêu ta.
Ta không nói ra, nhưng Hoàng thượng đã nghe thấy.
Hắn ôm ta vào lòng, chiến hỏa tắt ngấm, đêm sắp tàn, bầu trời là vô số áng mây rực rỡ.
Chúng ta đều biết, tương lai có rất nhiều ngày tốt đẹp đang chờ chúng ta.