Ta Cùng Với Hoàng Đế Hoán Đổi Linh Hồn - Chương 1
1.
Trước khi hoán đổi, ta là tiểu cung nữ đáng thương theo đích tỷ vào cung, bị nàng bắt nạt đủ đường.
Buổi sáng hôm nay, nàng đến kỳ kinh nguyệt, tâm trạng không tốt, liền sai người dìm ta vào nước lạnh, nhìn thấy ta vùng vẫy tuyệt vọng, nàng cuối cùng mới tìm được chút chuyện thú vị.
Ta bị ngâm trong nước lạnh đến nỗi ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy một đám tiểu thái giám vây quanh ta.
“Hoàng thượng, là các nô tài vô dụng! Các nôtài đáng chết vạn lần!”
Bọn hắn lao nhao, ta nghe loáng thoáng được đại khái.
Hoàng thượng đến ao Ngàn Cá thì trượt chân, ngã xuống ao.
Thời điểm ngã xuống ao của ta và Hoàng thượng ước chừng cũng gần nhau, thế là linh hồn của chúng ta hoán đổi.
Ta vừa mới cố gắng hiểu rõ nguyên do thì đích tỷ của ta đã khóc lóc chạy đến.
Ta thấy nàng thì vô thức sợ hãi, không nhịn được mà run rẩy.
Đích tỷ yếu ớt nhìn ta: “Hoàng thượng, sao người lại run rẩy thế?”
Ta chữa cháy: “À thì, cơ bắp co giật.”
Đích tỷ lập tức lo lắng: “Hoàng thượng long thể không khỏe, thần thiếp thực sự lo lắng, vừa vặn cung nữ của thần thiếp có người giỏi xoa bóp, để nàng ta đến giúp Hoàng thượng phân ưu nhé – Ninh Nhi!”
Ninh Nhi chính là ta.
Ta vô thức định “Vâng.” một tiếng, nhưng vội kìm lại.
Một tiểu cung nữ ướt như chuột lột bị người khác đẩy ra, đưa đến trước mặt ta.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau xoa bóp cho Hoàng thượng.”
Tiểu cung nữ – hay nói đúng hơn là Hoàng thượng thực sự – mặt đỏ bừng, có lẽ vừa bị đích tỷ của ta đánh trong cung, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn từ từ đưa tay ra, đặt lên chân ta.
Hắn nhìn chằm chằm, ta nhìn chằm chằm hắn, chúng ta đều cảm thấy mình đang soi gương.
Hoàng thượng chưa kịp xoa bóp cho ta hai cái thì đã bị đích tỷ kéo đi.
Ta không yên lòng, lén đi theo, quả nhiên, đích tỷ đang đánh mắng Hoàng thượng trong rừng cây nhỏ.
“Đồ tiện tỳ nhà ngươi dám câu dẫn Hoàng thượng!”
Đích tỷ trước mặt Hoàng thượng luôn tỏ ra dịu dàng, ân cần, lúc này lại sai thái giám đá một cước vào đầu gối Hoàng thượng, ép hắn quỳ xuống.
Hoàng thượng ngẩng đầu lên, không hổ là cửu ngũ chí tôn, dù nhập vào thân thể tiểu cung nữ nhỏ bé như ta, nhưng vẫn có ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Đích tỷ bị hắn nhìn đến ngẩn người, lập tức tát hắn một cái.
“Nhìn cái gì! Tiện tỳ mãi mãi là tiện tỳ! Muốn dựa vào việc quyến rũ Hoàng thượng để lật mình làm chủ tử ư? Mơ đi!”
Nàng ta đeo móng tay bằng vàng ròng, mặt Hoàng thượng lập tức bị xước.
Dù sao đó cũng là thân thể của ta, ta không bảo vệ, đích tỷ e rằng có thể đánh chết Hoàng thượng.
“Ngô quý phi đang làm gì vậy?” Ta hắng giọng một tiếng, học theo giọng điệu bình tĩnh, lạnh lùng của Hoàng thượng, từ từ bước tới.
Đích tỷ ngẩn người, nàng không ngờ Hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Tiểu cung nữ này hình như tên là Ninh Nhi phải không?” Ta nhàn nhạt nói: “Rất được lòng trẫm, không bằng phong làm Ninh tài nhân, hầu hạ bên cạnh trẫm.”
Đích tỷ còn muốn nói gì đó, bị ta liếc mắt ngăn lại: “Ngô quý phi sẽ không để bụng chứ?”
Đích tỷ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo mó như bị giật kinh phong: “Thần thiếp đương nhiên sẽ không bụng.”
2.
Ta đưa Hoàng thượng về cung.
Rõ ràng là ta cứu hắn, kết quả hắn còn không thèm để ý đến ta.
Ta không để bụng.
Tính tình của Hoàng thượng ta biết, cao ngạo lạnh lùng hờ hững.
Nói ngắn gọn là lãnh cảm.
Đích tỷ của ta làm quý phi vào cung cũng gần nửa năm rồi, vẫn chưa được thị tẩm.
Cái tật không thích nói chuyện này của hắn làm cửu ngũ chí tôn thì là quân tâm khó lường, làm tiểu cung nữ thì thật tệ, ta kéo Hoàng thượng lại, nhìn những vết roi trên người hắn, đoán chừng đều là đích tỷ vừa mới đánh ra.
Dù sao cũng là thân thể của ta, ta nhìn mà thấy đau.
Ta lấy một hộp dầu thuốc, kéo Hoàng thượng lại, bôi thuốc cho hắn.
Những thái giám ở xa thì thầm to nhỏ.
“Hoàng thượng thật thương Ninh tài nhân…”
“Trước đây người vẫn luôn không gần nữ sắc, vậy mà vì Ninh tài nhân lại phá lệ.”
Ta cau mày, lập tức quát đuổi bọn họ đi.
Đợi trong điện chỉ còn lại ta và Hoàng thượng, ta thấm thía giáo dục Hoàng thượng:
“Hoàng thượng, ta cũng rất hoang mang, nhưng đây chính là số mệnh của chúng ta, nên nhận liền phải nhận.”
Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
“Ngươi nhìn ta cũng vô dụng, bây giờ ta là Hoàng thượng, ngươi là Ninh tài nhân, nếu ta không bảo vệ ngươi, Ngô quý phi sẽ lập tức giết chết ngươi.”
3.
Gần đây lục cung đều biết, Hoàng thượng sủng ái Ninh tài nhân, ngay cả phê tấu chương cũng phải để nàng ở ngự thư phòng hầu hạ.
Nói nhảm, ta lại không biết phê tấu chương.
Hoàng thượng ở bên cạnh xử lý tấu chương chất như núi, ta ở bên cạnh thoải mái ăn điểm tâm của ngự phòng ăn.
Điểm tâm thật ngon.
Làm một hôn quân thật không tệ.
Buổi tối, thái giám biết ta sủng ái Ninh tài nhân, đã sớm trải giường cho chúng ta.
Gần đến giờ ngủ, thái giám nhắc Ninh tài nhân đi sưởi ấm chăn cho Hoàng thượng.
Kết quả Hoàng thượng đứng đơ ở đó, mặt còn đỏ dần lên.
Có gì mà phải xấu hổ chứ? Không hiểu.
Ta thở dài, đuổi thái giám đi.
“Cũng phải, thân thể ngươi lạnh, vậy để ta sưởi ấm.”
Ta chui vào chăn lạnh ngắt, rùng mình một cái.
May mà thân thể này dương khí nặng, hỏa lực mạnh, quả nhiên là chân long thiên tử, chăn này rất nhanh đã ấm lên.
Ta vẫy tay với Hoàng thượng: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đây.”
Hoàng thượng vẫn đứng đơ ở đó, quả nhiên là lãnh cảm.
“Ngươi muốn ngủ bên ngoài cũng tùy ngươi.” Ta hơi bất lực: “Nhắc nhở ngươi một câu, thân thể kia rất yếu, bị cảm gió là dễ mất mạng lắm.”
Im lặng hồi lâu, Hoàng thượng chậm rãi nhích vào chăn.
Một luồng khí lạnh.
Ta ôm lấy hắn, cố gắng truyền nhiệt độ cơ thể của mình sang.
Hoàng thượng trong lòng ta khẽ run lên, có lẽ là lạnh.
Ta ôm Hoàng thượng ngủ một đêm, tỉnh lại thấy lòng thanh tịnh không ham muốn.
Cười chết, ngươi và thân thể của chính ngươi nằm ngủ một đêm, ngươi cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Nhưng điều này không có nghĩa là, ta không thích nam sắc.
Gần đây thái giám luôn nhìn ta xoa bụng, đều cho rằng ta gần đây tiêu hóa không tốt.
Không, kỳ thực ta đang sờ cơ bụng.
Sờ thật sướng.
Thân hình Hoàng thượng không tệ.
Hoàng thượng mỗi lần nhìn ta làm thế vành tai đều sẽ ửng hồng, nhưng hắn cũng không có cách nào với ta.
Ta không cưỡng đoạt dân nữ cũng không trêu chọc cung phi, sờ chính mình thì sao?
Thật sự là một minh quân.
4.
Thật ra ta cũng từng nghĩ, nếu có một ngày đổi về, Hoàng thượng sẽ đối xử với ta thế nào.
… Đại khái là không thế nào.
Hoàng thượng nhìn không giống người có tình cảm, nghe nói để đăng cơ hắn đã giết huynh đệ, chém ân sư, bụng dạ đen tối lại lạnh lùng.
Cùng ta ở chung hơn nửa tháng, ngày ngày nhìn ta sờ cơ bụng của hắn, đoán chừng đổi về lập tức sẽ ban cho ta một phần quà chọn một trong hai là lụa trắng hoặc rượu độc.
Ta không để bụng.
Ta chỉ là một tiểu cung nữ mệnh khổ, vốn dĩ ở trong cung cũng sống không được bao lâu.
Đã từng sống với thân phận thiên tử nửa tháng, còn có gì không thỏa mãn chứ?
Có lần ta tự tay giúp Hoàng thượng bôi thuốc, hắn giữ chặt tay ta, nhỏ giọng hỏi ta:
“Vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Đây là câu đầu tiên hắn nói với ta sau khi ở chung nửa tháng.
Ta thở dài:
“Ta không phải đối xử tốt với ngươi, mà là đối xử tốt với thân thể của ta.”
“Nếu có một ngày đổi về, ta muốn có một thân thể hoàn hảo, chết cũng chết đẹp hơn một chút.”
Hoàng thượng im lặng một lát.
Đêm đó, ta lại ôm Hoàng thượng ngủ nửa đêm, nửa đêm Hoàng thượng muốn đi tiểu đêm.
Ta mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi tỉnh ta.
Ta phát hiện mình đang đứng trong viện, bốn phía không có ai, xa xa là thái giám buồn ngủ gác đêm.
—— Đã đổi về.
Ta muốn nhanh chóng trở về, nhưng một chiếc khăn tay có mùi thơm lạ che miệng ta, ta lập tức mất đi ý thức.
Lại tỉnh lại, trước mắt ta là đôi môi đỏ thắm của đích tỷ, đôi môi đỏ như nhỏ máu đó trước mặt ta mở ra khép lại, như muốn nuốt ta vào bụng.
“Tiện nhân hồ ly, ta thật sự không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là một tiện nhân!”
“Nhà ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, nuôi ra một con sói mắt trắng.”
Đích tỷ sai người kéo ta, ấn ta vào ao nước ngự hoa viên.
Ta liều mạng giãy dụa, nhưng tác dụng của thuốc mê vẫn còn trong cơ thể, tứ chi của ta đều không có sức lực.
Dòng nước tràn vào mũi ta, sau đó là phổi.
Không sao cả.
Cuộc đời như cỏ dại này, có lẽ định sẵn sẽ kết thúc ở góc không ai để ý này.
“Dừng tay!”
Một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm dường như vang lên từ rất xa.
Trước mắt ta tối sầm, sau đó thế giới đảo lộn.
5.
Ta tỉnh lại, phát hiện mình vẫn ngủ trong tẩm điện quen thuộc.
Hóa ra là một cơn ác mộng, ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía trước.
Chờ đã! Người trước mắt này là ai?