Ta Cùng Muội Muội Trao Đổi Tướng Công - Chương 2
Kiếp trước Hạ Uyển từng nói với ta, sau khi nàng và Bùi Lăng thành thân thậm chí còn chưa từng gặp mặt, càng đừng nói đến động phòng.
Nghe nói ngày Bùi Lăng thành thân đang đánh trận trên chiến trường không về, là Hạ Uyển một mình bái đường.
Nhưng kiếp này tình hình có vẻ hơi khác, phía dưới khăn che đầu cô dâu ta nghe được khách khứa nói, người bái đường với ta đúng là Bùi Lăng không sai.
Hắn không giống như kiếp trước đi chiến trường mà theo đội rước dâu đến đón ta.
Đội khăn che đầu đỏ, trong lòng ta có chút thấp thỏm ngồi trong phòng tân hôn.
Kiếp trước ta và Thẩm Uy thành thân, ngày động phòng bị ngược đãi đến nửa chết nửa sống, đã để lại bóng ma trong lòng.
Ngày thường ta không ra khỏi cửa, Bùi Lăng lại thường xuyên ra ngoài đánh trận, cho nên mặc dù hai nhà đều ở kinh thành nhưng ta và hắn chưa từng gặp mặt.
Ta không biết Bùi Lăng trông như thế nào nhưng người bảo vệ đất nước lâu năm, chém giết trên chiến trường, hẳn sẽ có vẻ già dặn hơn.
Đang lúc ta suy nghĩ lung tung thì có người mở cửa đi vào.
Người đó từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía ta, mỗi bước hắn đi, tim ta lại đập nhanh hơn một nhịp.
Nhưng căn phòng chỉ có vậy, rất nhanh người đó đã đi đến trước mặt ta, ngay sau đó, khăn che đầu của ta bị người ta nhấc lên…
Ta hơi ngẩng đầu, nhìn về phía người đến.
Ánh vào mắt ta là một khuôn mặt có thể gọi là tuyệt sắc.
Anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, phong độ đường đường, mày thanh mắt sáng, mắt sáng như sao, phong độ nhẹ nhàng…
Tất cả những từ hoa mỹ trên thế gian này dùng để miêu tả người nam tử trước mắt đều không quá đáng.
Ta nhất thời bị dung mạo của người nam tử làm cho kinh diễm, há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào hắn.
Người nam tử thấy vậy thì cười, sau đó nhẹ giọng nói: “Phu nhân đối với dung mạo của vi phu có vừa ý không?”
Ta nghe vậy mới hoàn hồn, tự biết mình có chút thất thố.
Hóa ra Bùi Lăng lại có dung mạo như vậy, so với tưởng tượng của ta thì quả thực là quá khác biệt, khác nhau một trời một vực.
Ta là nhan khống*, đương nhiên không chịu nổi vẻ đẹp như vậy, vì vậy ta hơi xấu hổ cúi đầu, rất thành thật gật đầu.
*Nhan khống: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp
Vừa ý, rất vừa ý.
Bùi Lăng thấy ta như vậy thì trực tiếp bật cười, giọng nói rất sảng khoái.
Cười xong, Bùi Lăng liền ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn ta chăm chú, sau đó thâm tình nói: “Phu nhân cũng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hợp ý ta.”
Ta rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên có người khen ta như vậy.
…
Những chuyện sau đó diễn ra rất tự nhiên, như nước chảy thành sông.
Màn trướng đỏ khẽ động, che khuất cảnh xuân trên giường.
Bùi Lăng này nhìn thì giống như một quân tử khiêm nhường nhưng trên giường lại hung dữ như một con sói, giày vò ta không thương tiếc.
Hơn nữa vào lúc động tình nhất, ta dường như nghe thấy hắn khẽ thở dài một tiếng: “Cuối cùng nàng cũng thuộc về ta rồi.”
Nhưng thật sự quá mệt mỏi, ta không có thời gian để suy nghĩ sâu xa, liền ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy, ta mới trải qua chuyện phòng the, toàn thân đau nhức như bị gãy xương.
Bùi Lăng đã đi luyện binh rồi.
Ta đơn giản thu dọn bản thân, liền đi kính trà cha mẹ chồng.
Phụ mẫu Bùi Lăng tươi cười nhận lấy chén trà ta kính, uống xong trà, dặn dò ta vài câu, liền để ta đi nghỉ ngơi trước.
Hai ngày tiếp theo, ngoại trừ việc Bùi Lăng không ra dáng người vào ban đêm thì mọi người trong Bùi phủ đều đối xử rất tốt với ta, cho ta sự ấm áp mà trước đây ta chưa từng cảm nhận được ở Hạ phủ.
Càng như vậy, ta càng không hiểu.
Một gia đình Bùi gia tốt như vậy, tại sao Hạ Uyển lại không biết trân trọng chứ?
Rất nhanh đã đến ngày lai mặt, Bùi Lăng đã sớm thu xếp xong, chuẩn bị đưa ta về phủ.
Ta không mấy để ý đến ngày này, lai mặt hay không đối với ta mà nói đều không sao, dù sao ở Hạ phủ cũng không có một người nào thực sự yêu thương ta.
Nếu nói có lý do duy nhất khiến ta muốn về Hạ phủ thì đó chính là đi ngẫu nhiên gặp muội muội Hạ Uyển của ta.
Ta rất muốn biết, nàng làm phu nhân thế tử như thế nào.
Ta vừa mới về Hạ phủ không lâu, Hạ Uyển đã trở về.
Nàng trông có vẻ rất tiều tụy, so với dáng vẻ hớn hở ngày đại hôn trước đó, quả thực khác nhau một trời một vực.
Ta đương nhiên biết là vì sao.
Hơn nữa, mặc dù hôm nay là ngày lai mặt nhưng Thẩm Uy lại không cùng Hạ Uyển trở về.
Phong thủy luân chuyển, lần này đến lượt ta hả hê rồi.
Ta cười tươi đón tiếp lấy, sau đó thản nhiên hỏi Hạ Uyển: “Mới mấy ngày không gặp, sao muội lại trông tiều tụy đi nhiều thế, có phải là tân hôn yến nhĩ, muội phu không biết kiềm chế, giày vò muội quá không?”
Kiếp trước động phòng với Thẩm Uy, ta tràn đầy mong đợi, không ngờ cuối cùng lại phát hiện ra Thẩm Uy cơ thể có khuyết tật, hắn căn bản không đụng vào ta, mà chỉ dùng roi đánh ta.
Một tên mười phần biến thái, cuối cùng ta bị đánh đau đến ngất đi.
Đợi đến khi ta tỉnh lại liền đi tìm phụ mẫu Thẩm gia chủ trì công đạo, không ngờ bọn họ lại trực tiếp nhốt ta vào nhà kho, bảo ta chú ý lời nói, không nên nói những lời không nên nói.
Mãi đến khi ta khuất phục, bọn họ mới thả ta ra.
Sau đó ta lén nghe được nha hoàn trong Thẩm phủ nói chuyện thì ra những chủ nhân Thẩm gia này đều biến thái, thích ngược đãi người khác, đã ngược đãi chết cả trăm người rồi.
Bọn họ thậm chí còn nuôi một đàn sói ngay trong phủ, để xử lý những xác chết đó.
Ta nghe xong không rét mà run, sao lại có một gia đình điên cuồng như vậy chứ.
Nhưng ta biết thân phận mình thấp hèn, đối phương lại là hoàng thân quốc thích, cho dù có nói với phụ thân, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của ta.
Vì vậy ta chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, chờ đợi thời cơ trốn thoát.
Những ngày sau đó, ta ở Thẩm gia không có một ngày nào được sống như con người, mà trên người ta, vết thương cũng không bao giờ dứt.
Quả nhiên, sau khi nghe ta nói, sắc mặt muội muội Hạ Uyển lập tức thay đổi.
Vẻ kinh hoàng trên mặt nàng thoáng qua, tuy rất nhanh nhưng ta vẫn bắt được.
Xem ra, Thẩm Uy quả thực đã động thủ với nàng.
Hạ Uyển chưa kịp trả lời ta thì đã bị mẹ kế kéo vào phòng nói chuyện.
Ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hóng hớt này, liền lén lút đi theo.
Quả nhiên Hạ Uyển vừa theo mẫu thân mình vào phòng đóng cửa lại, lập tức nước mắt nước mũi khóc lên: “Mẫu thân, cứu ta…”
Hạ Uyển không ngừng kể với mẹ kế về những sự ngược đãi mà mình phải chịu đựng trong những ngày qua, vừa kể vừa chỉ cho mẹ kế xem những vết thương rướm máu trên người mình.
Con gái ruột mình chịu khổ sở như vậy, mẹ kế cũng đau lòng đến rơi nước mắt.
Nhìn qua khe cửa thấy mọi chuyện bên trong, ta trong lòng mừng thầm, nếu không phải Hạ Uyển kịp thời đoạt phu thì những vết thương rướm máu này sẽ giống như kiếp trước xuất hiện trên người ta.
Trong phòng, mẹ kế lúc đầu an ủi muội muội Hạ Uyển rằng nhất định sẽ cứu nàng.
Nhưng khi nghe Hạ Uyển nói Thẩm gia đã uy hiếp nàng, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì sẽ diệt cả nhà Hạ gia.
Thân phận địa vị của Thẩm gia ở đó, muốn diệt một Hạ gia nhỏ bé thì dễ như trở bàn tay.
Mẹ kế lập tức im lặng.
Thấy mẫu thân mình như vậy, Hạ Uyển có chút tuyệt vọng, giọng nói càng lúc càng kích động hét lên: “Mẫu thân, mẫu thân, người nhất định phải cứu ta, cứu ta với!”
Đáp lại chỉ có sự im lặng của mẹ kế.
Nhìn cảnh “Mẫu từ nữ hiếu.” này, ta không nhịn được cười thành tiếng.
Hai người trong phòng lập tức phát hiện, nhanh chóng mở cửa phòng, trừng mắt nhìn ta.
Hạ Uyển còn chưa kịp lau nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn ta.
Mẹ kế thì dứt khoát hơn, trực tiếp lạnh giọng nói với thị vệ: ” Hạ Tuyết không biết lễ phép, sử dụng gia pháp cho ta.”
Hừ, người phụ nữ này quả nhiên vẫn giống như trước, bất kể đúng sai, động một chút là áp dụng gia pháp để dạy dỗ ta.
Nhưng bây giờ thân phận của ta đã khác, cánh cũng đã cứng rồi, gia pháp này không phải muốn áp dụng là áp dụng được.
Ta đang định mở miệng nói rõ thân phận của mình, bọn họ không thể tùy tiện đánh ta như trước được nữa.
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì đã có người đến bảo vệ ta.
Người đến chính là Bùi Lăng, giọng hắn còn lạnh hơn cả mẹ kế, trực tiếp lạnh đi tám độ: “Có ta ở đây, ta xem ai dám động vào phu nhân của ta?”
Bùi Lăng bảo vệ ta như vậy, ta nhìn thấy rất vui mừng, lập tức nép vào sau lưng hắn như chim nhỏ nép vào người.
Phụ thân đi theo ra thấy vậy, lập tức cười trừ giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm, không ai động vào Hạ Tuyết đâu.”
Phụ thân vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho mẹ kế, mẹ kế lập tức nhụt chí, cũng bắt đầu cười trừ đánh bài tình cảm: “Bùi tướng quân đừng hiểu lầm, ta chỉ đùa với Hạ Tuyết thôi.”
Ta nghe xong trong lòng cười lạnh.
Mẫu thân nhà ai lại đùa với nữ nhi mình như vậy chứ?
Còn muội muội Hạ Uyển, từ khi Bùi Lăng xuất hiện liền luôn nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ ái mộ trên mặt không hề che giấu.
Bùi Lăng đương nhiên cũng nhận ra, trên mặt hắn thoáng qua chút không vui, hơi nhíu mày, sau đó trực tiếp nắm tay ta bỏ đi.
…
Hai ngày sau, Hạ Uyển hẹn ta ra ngoài gặp mặt.
Ta xác nhận địa điểm gặp mặt an toàn rồi mới vui vẻ đi đến.
Gặp mặt tại phòng riêng của tửu lâu, Hạ Uyển liền không giả vờ nữa, trực tiếp nói thẳng: “Tỷ, tất cả những gì tỷ đang có hiện tại đều phải là của ta, tỷ tốt nhất nên nghĩ cách trả lại cho ta.”
Ta bó tay rồi, lời này nói ra, cứ như thể người cướp hôn phu của người khác là ta vậy.
Nhưng ta lại càng khẳng định thêm một điều qua lời nói này của Hạ Uyển: nàng ta thực sự đã trọng sinh.
Nhưng nàng ta có trọng sinh thì thế nào, số phận của chúng ta hiện tại đã bị nàng ta thay đổi, người đang ở địa ngục bây giờ là nàng ta.
Ta đi đến trước mặt Hạ Uyển, nhìn nàng ta từng chữ từng chữ nói: “Muội muội tốt, tất cả những điều này đều là do muội tự chọn, kiếp trước muội nợ ta, kiếp này đến lượt muội phải trả nợ rồi.”
Nghe ta nói, sắc mặt Hạ Uyển đại biến, chỉ tay vào ta vẻ mặt không thể tin nổi: “Hạ Tuyết, ngươi cũng trọng sinh rồi sao?”
Ta không định tiếp tục giấu nàng ta nữa, mỉm cười gật đầu, đáp: “Không sai, ta đã trọng sinh, ta biết kiếp trước mình đã chết thảm như thế nào, mà hiện tại tất cả mọi thứ, đều là do ngươi tự chuốc lấy.”
Hạ Uyển nghe vậy lập tức không còn tâm trạng giả vờ nữa, trực tiếp hét lớn với ta: “Hạ Tuyết, ngươi hại ta, kiếp này ngươi cố ý để ta kết thân với Thẩm gia, ngươi hại ta cả đời, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Ta nở nụ cười: “Ta hại ngươi chỗ nào? Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều là do ngươi tự mình lựa chọn, kiếp trước ngươi vì muốn gả vào Thẩm gia, không tiếc tìm người giết ta, kiếp này ngươi vì muốn gả vào Thẩm gia, càng trực tiếp vào ngày đính hôn cướp hôn sự của ta, hiện tại ngươi không phải đã như nguyện gả vào Thẩm gia rồi sao, ngươi còn không vui sao?”
Hạ Uyển nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, mắt đỏ ngầu: “Hạ Tuyết, ngươi chờ đó, kiếp trước ta có thể giết ngươi, kiếp này ta cũng có thể giết ngươi.”
Người này sắp phát điên rồi, ta trực tiếp phớt lờ nàng ta định bỏ đi.
Kiếp trước là ta không phòng bị, mới bị ngươi hại chết.
Kiếp này, ta chiếm hết ưu thế, không tin còn có thể trúng kế của ngươi.
Ta vừa đi được vài bước, Hạ Uyển như nhớ ra điều gì, đột nhiên gọi ta lại, sau đó cười ha ha.
“Hạ Tuyết, ngươi tưởng ngươi sau này có thể kê cao gối mà ngủ làm phu nhân của Bùi Lăng rồi sao, ngươi nghĩ nhiều rồi, Bùi Lăng sắp chết đến nơi rồi, kiếp này ngươi định sẵn cả đời bi thảm!”
Ta dừng lại một lát, sau đó lại thản nhiên bỏ đi.