Ta Bị Thứ Muội Trà Xanh Và Vị Hôn Phu Hại Chết - Chương 4
8.
Thẩm Khương dường như vui lên dưới sự khuyên bảo của Trình Uyển Nguyệt.
Hắn ngừng uống rượu và thậm chí còn gọi gã sai vặt đến nhờ đại phu băng bó cho Trình Uyển Nguyệt.
Trình Uyển Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói không có chuyện gì, Thẩm Khương nhìn Trình Uyển Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng và đau khổ.
Từ cái nhìn đó, ta đoán nếu bầu không khí nồng đậm hơn một chút, ta có thể dùng ít củi để nhóm lửa.
Ta không ngại xem một vở kịch hay, nhưng ta không có nhiều thời gian nên chỉ có thể làm thật nhanh để chúng chết sớm.
Ta đã lên kế hoạch cho chúng rồi.
Thẩm Khương làm cho ta rơi xuống nước chết, cho nên ta đối xử với hắn theo cách của hắn để hắn từ từ cảm nhận.
Thẩm Khương khi vẫn còn đang cùng Trình Uyển Nguyệt tình chàng ý thiếp thì giây tiếp theo hắn đã bay lên không trung.
Thẩm Khương bối rối, Trình Uyển Nguyệt ngơ ngác.
“Thẩm ca!” Trình Uyển Nguyệt kêu lên một tiếng, nhưng cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của Thẩm Khương mất khống chế bay ra ngoài.
Thẩm Khương bay lên phía trên, Trình Uyển Nguyệt đuổi theo hắn dưới đất.
Ôi, thật là một cảnh tượng cảm động.
Cho đến khi Thẩm Khương bay tới hồ của Thẩm gia, ta chỉ nhẹ búng ngón tay, Thẩm Khương trực tiếp rơi xuống nước.
Thấy vậy, Trình Uyển Nguyệt vội vàng hét lên: “Người đâu, Thẩm ca rơi xuống nước, nhanh tới đây!”
Trình Uyển Nguyệt vốn là lén lút tới Thẩm gia, tiếng kêu này tự nhiên gây ra náo loạn, đương nhiên Trình Uyển Nguyệt có lẽ không cần nghĩ tới danh tiếng.
Kế hoạch ban đầu của ta không phải là để Trình Uyển Nguyệt rơi xuống nước mà chết, nhưng nhìn tình cảm sâu đậm của cô ấy, ta cảm thấy thà hủy một tòa miếu, còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân.
Vì vậy, với đôi bàn tay nhỏ bé của mình, ta đã ném Trình Uyển Nguyệt xuống nước.
Trình Uyển Nguyệt và Thẩm Khương đều bơi giỏi, nếu rơi xuống nước sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hiện tại bọn họ gặp phải chính là quỷ báo thù.
Ta cứ thế bồng bềnh trên bờ, nhìn bọn họ vùng vẫy trong hồ, nhìn đám thủy sinh trong hồ nổi lên, quấn chặt lấy cả hai rồi kéo xuống đáy hồ.
Những gã sai vặt xuống nước cứu người không thể chạm vào họ được.
Rõ ràng người bọn họ có thể cứu đang ở ngay trước mặt, nhưng chỉ có thể bất lực cứu hụt cả hai, cuối cùng họ chết ngạt trong tuyệt vọng và đau đớn.
Ta đã chứng kiến quá trình chiến đấu đến chết của họ.
Ta chỉ cảm thấy vui sướng.
Thứ muội cũng được, vị hôn phu cũng được, bọn họ đối với ta mà nói, vốn chính là tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao.
Trình Uyển Nguyệt thích Thẩm Khương, cô ta có thể tự mình tranh giành vì điều đó. Cô ta không nên hại ta.
Và Thẩm Khương càng khiến ta phát ốm hơn.
Nếu hắn thực sự yêu Trình Uyển Nguyệt thì không sao, còn dám vừa ức hiếp ta vừa nói yêu ta?
Ai muốn loại tình yêu phi thực tế này?
Nó quá ghê tởm với ta.
Nhìn họ chết đi, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, sự thoải mái của ta không kéo dài được lâu.
Bởi vì, ta nhìn thấy linh hồn của Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt bay lên.
Sau đó, trong lúc Thẩm gia đang khóc lóc thảm thiết thì có ba con ma lơ lửng trên mặt hồ, nhìn nhau.
9.
Hình ảnh này quá phản cảm.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Thẩm Khương tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy ta.
Hắn thậm chí còn muốn lao tới và ôm ta.
Cứu ta với!
Dù ai cũng là ma, không thể ôm, nhưng nghĩ đến hắn xuyên qua cơ thể thì ta lại thấy lạnh sống lưng.
May mắn thay, ta đã học được một số phép thuật và có thể chạy nhanh.
Thẩm Khương không ôm được ta, vẻ mặt vẫn cô đơn: “Vãn Thanh, ta biết đã hiểu lầm nàng là lỗi của ta. Nàng có thể tha thứ cho ta một lần được không? Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Ta nghe mà mắc ói.
“Tránh xa ta ra, đồ bẩn thỉu.” Vẻ mặt ta lạnh lùng.
Thẩm Khương bị tổn thương, Trình Uyển Nguyệt thấy vậy, lập tức đau lòng hỏi ta: “Tỷ, sao tỷ có thể đối xử với Thẩm ca như vậy? Sau khi tỷ chết, Thẩm ca sống còn tệ hơn chết. Thẩm ca si tình như vậy, tỷ thực sự không thể cảm nhận được à?”
Trình Uyển Nguyệt ở bên kia chất vấn, Thẩm Khương ở bên cạnh cười khổ: “A Nguyệt, muội đừng nói nữa, là lỗi của ta.”
Ta: “…”
Ta thực sự muốn nôn, được chứ?
Điều ta nghĩ là trả thù, giết chết hai người.
Nhưng ta không ngờ rằng nếu ta giết họ, họ sẽ trở thành ma và đến làm ta ghê tởm hơn!
Ta nên tham khảo ý kiến ai đây?
Ta thực sự muốn tiêu diệt họ.
Nhưng vấn đề là bây giờ bọn họ cũng là ma, mặc dù bọn họ không có bùa chú, nhưng mấy ngày nay ta chưa học được làm sao để khiến hồn ma hồn phi phách tán.
Sai lầm!
Sai lầm quá lớn!
Nhìn thấy Trình Uyển Nguyệt và Thẩm Khương lại có một mối tình sâu đậm khác, ta thực sự không nhịn được.
Chủ yếu là thời gian của ta có hạn.
Đàm Nguyên Thấm đã giúp ta và ta không thể phụ lòng tin của tỷ ấy.
Vì vậy, cuối cùng ta chỉ có thể trợn mắt nhìn bọn họ, rồi chạy về phía nhà phu quân của Đàm Nguyên Thấm.
Khi Thẩm Khương nhìn thấy ta rời đi, hắn lo lắng đến mức lập tức đuổi theo ta.
Thẩm Khương vừa rời đi, Trình Uyển Nguyệt liền lo lắng bay theo.
Cho nên tình huống là ta đang bay trên đường, Thẩm Khương đuổi theo ta, Trình Uyển Nguyệt đuổi theo Thẩm Khương.
Ta: “…”
Quên đi, ta không muốn nói chuyện nữa.
Ta không buồn nói chuyện với họ và đi thẳng đến đích.
Sau khi nhìn thấy mục tiêu, ta hành động nhanh chóng.
Vừa khéo là phu quân tốt của Đàm Nguyên Thấm đang mây mưa với muội muội của tỷ ấy tình chàng ý thiếp. Ta lập tức đưa họ bay lên trời.
À không, xuống địa ngục đi.
Khi hai người chết, cả hai vẫn ở bên nhau.
Ta nghĩ Đàm Nguyên Thấm sẽ thích cách chết này.
Bởi vì luyện tập mấy ngày nên ta bay đi nhanh hơn, khi Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt đến thì hai người kia đã chết.
Trình Uyển Nguyệt vừa nhìn thấy, lập tức hỏi ta: “Tỷ, sao chị có thể trở nên như thế này? Sao tỷ có thể giết người bừa bãi như vậy?”
Thẩm Khương cũng lộ vẻ mặt không thể tin được, buồn bã hỏi ta: “Vãn Thanh, sao nàng lại trở nên như thế này?”
Để đáp lại, ta đã gửi cho họ ba từ.
“Đồ thần kinh.”
Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt còn muốn nói thì tiểu tiên nữ đã tới.
Cuối cùng cô ấy cũng đã thoát khỏi trận pháp do Đàm Nguyên Thấm thiết lập.
Cô ấy nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, khi nhìn thấy Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt, vẻ mặt càng trở nên phức tạp hơn.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể…
“Tiên quân, bây giờ chúng ta có thể quay về được không?” Tiên nữ buồn bã hỏi.