Sửu nữ a Bảo - Chương 4
“Tại sao ngươi biết là không có khả năng?” Hắn tựa lưng vào ghế, giọng nói cũng không có hung dữ như trước.
Ta khua tay miêu tả một chút:” Bởi vì hoàng đế tiền triều là yêu quái ăn thịt người không nhả xương, huynh tỷ ta không giống như vậy, tất nhiên không thể nào là con của Hoàng đế được.”
Hắn nhíu mày nghi hoặc: “Yêu quái ăn thịt người?”
Ta gật gật đầu:” Trước kia mỗi lần nộp tô thuế, thúc thẩm cùng các gia gia trong thôn đều mắng: Hoàng đế muốn ăn thịt người, lại muốn ăn người…. Chỉ có yêu quái mới làm những chuyện như vậy, hắn còn không phải là yêu quái sao?”
Nam nhân nọ ha ha cười lớn:” Hóa ra là có chuyện như thế, vậy bọn họ nói gì về hoàng đế đang tại vị?”
Ta nghiêm túc suy nghĩ:” Bọn họ nói, trước kia khi người còn là Nghĩa vương, nhân đức không kể xiết. Có người, muôn dân trăm họ có cơm no áo ấm. Nay người đăng cơ xưng đế, không còn người phải lầm than nữa.”
Ta đêm lời người trong thôn cùng kinh thành nói lại một lượt, nhìn ra được hắn thích nghe những lời này.
Hắn lại hỏi:” Ngươi nói thúc thẩm đối xử với ngươi không tốt. Vậy mà lời bọn họ nói, ngươi trái lại cũng thật tin tưởng.”
Bản năng cảm thấy lời này của hắn có chỗ nào đó không đúng lắm, nghĩ trong chốc lát lại nghĩ không ra, tiếp tục nói:’’ Không phải tất cả ta đều tin. Ví dụ như bọn họ nói ta là thứ con hoang, ta sẽ không tin.”
Hắn cười cười, trong giọng nói có chút thưởng thức: “A, ngươi ngược lại vẫn biết bảo vệ mẫu thân mình.”
Ta nghiêm mặt:” Thật ra ta ban đầu cũng tin những lời ấy. Khi đó, ta chưa từng được gặp bà, cũng không biết bà có bộ dáng ra sao. Ta cũng nghĩ liệu có phải mẹ ghét ta nên mới đem ta giao cho người xấu.”
“Nhưng về sau, gặp mẹ, gặp a huynh, a tỷ, ta liền không tin nữa. Cha mẹ yêu thương ta, huynh tỷ bảo vệ ta. Trên đời có nhiều người đối xử tốt với ta như vậy, ta sao có thể là đồ con hoang chứ?’’
Hắn sửng sốt một lát, hỏi lại:’’ Bọn họ ở trước mặt nói ngươi là con hoang, ngươi cũng không tin?”
Ta chớp chớp mắt:’’ Tại sao phải tin? Cha nói người thật lòng yêu thương ta sẽ không mắng ta như vậy. Chỉ có thể là do bọn họ thấy ta sống tốt quá, hoặc là bản thân họ sống không tốt, muốn khiến ta cũng phải chịu chung cảnh với họ. Ta sẽ không để bọn chúng đắc ý.”
Nam nhân nọ như có điều suy nghĩ, mày nhíu lại:” Cha ngươi dạy ngươi rất tốt.”
Ta cười nói: “Đương nhiên, cha ta là tốt nhất. Cái tên Lý tướng quân kia mới không phải là cha ta. Hắn là người xấu.”
Nam nhân đó không nói tiếp nữa, gọi người đến dẫn ta đi.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, hắn cười cười. Cười lên rồi cũng không có xấu như vậy.
Trách không được cha luôn nói, cười lên sẽ trở lên tươi đẹp rạng rỡ hơn.
“Đi gặp mẹ ngươi đi, một nhà các ngươi….”
Nửa câu sau hắn không nói nữa, khoát tay kêu ngươi mang ta xuống.
13.
Ta được gặp mẹ, nàng đã uống thuốc cũng bắt đầu hạ sốt.
Bên cạnh giường có đặt thức ăn, ta đút nàng ăn một chút.
Ta cũng ăn một ít, sau đó leo lên giường, nằm bên cạnh nàng, cẩn thân ôm lấy.
Trước kia mẹ ta có lẽ đã trải qua rất nhiều khổ cực.
Về sau mẹ tỉnh lại, nhìn bày trí xung quanh, hoảng sợ đến run rẩy. Nàng một mực ôm lấy ta, không cho ta chạy lung tung.
Ta cũng không dám làm loạn. Chúng ta nơm nớp lo sợ hai ngày, sau đó có người đến, mang chúng ta ra ngoài.
Thì ra, ta và mẹ đã vào hoàng cung. Nơi này thật thật lớn, lại có rất nhiều người.
Trước kia cha, mẹ cùng a huynh, a tỷ đều sống ở đây sao?
Trên đường đi, chúng ta gặp được vị bá bá kia. Hắn mặc quần áo sáng loáng, nhìn thần kỳ lắm lắm.
Hắn thấy ta hiếu kì nhìn đông ngó tây, hỏi ta có thích nơi này không.
Ta lắc đầu: “Không thích lắm. Người nhà ta đều chịu khổ ở nơi này, khẳng định bọn họ sẽ không thích, ta cũng giống họ.”
Nơi này nhìn đẹp mắt, nhưng nhất định không phải nơi tốt đẹp gì, cha, mẹ cùng a huynh a tỷ khổ sở nhất chính là sống ở đây.
Bá bá cười cười, đưa tay sờ đầu ta:” Về nhà đi, đừng trở về nơi này nữa.”
Mẹ nhẹ nhõm thở ra, kéo ta dập đầu trước bá bá.
Sau khi xuất cung, ta và mẫu thân được đưa ra khỏi kinh thành. Ở đó, cha cùng a huynh, a tỷ đang chờ chúng ta.
Bọn hắn đã đổi lại mặc áo bông, vải thô. Ý cười hiện rõ trên khuôn mặt.
Ta quay lại nhìn kinh thành một chút: “ Đáng tiếc, trong đó có cửa hàng đậu hũ của con và mẹ.”
Hành lý, tiền bạc của chúng ta còn đang ở bên trong đó.
Cha cười nói:” Tiền mất có thể kiếm lại, chỉ cần một nhà chúng ta có thể ở cùng một chỗ là tốt rồi.”
Mẹ cũng gật đầu, cố gắng ôm ba bọn ta vào lòng.
Cha với mẹ cùng một chỗ, vây chúng ta vào giữa.
”Về nhà thôi!”
“Về nhà!”
Cả nhà chúng ta giống như năm ta sáu tuổi, lần nữa lên đường trở về nhà.
Lần này, chúng ta không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.
(Hoàn Chính Văn)