Sửu nữ a Bảo - Chương 3
Người dẫn đầu đám thị vệ nhìn chằm chằm mẹ.
A tỷ không do dự kề dao vào cổ mình:” Các ngươi có còn muốn sống không?”
Người kia rốt cục thỏa hiệp, buông tha ta cùng mẹ.
09.
Ba người bọn họ cuối cùng không có bất kì ai trở về.
Trong làng có người hỏi, ta liền nói huynh tỷ theo cha đến nhà họ hàng ở xa.
Ta cùng mẹ sau đêm ấy cũng không dọn đi, vẫn bán đậu hũ như thường, tiết kiệm một ít tiền bạc.
Trưởng thôn vào thành, trở về nói chuyện phiếm với mọi người, nói cái gì mà bắt được dư nghiệt tiền triều trong thành.
”Chắc là con cái của hôn quân triều trước, chậc chậc, không nghĩ tới vẫn còn sống được đến bây giờ.”
”Những người đó còn sống sao? Có phải là dự định chiêu binh mãi mã, tạo phản?”
”Ai mà biết? Tốt nhất là mau chóng đem bọn chúng giế/t đi cho rồi. Thật vất vả mới sống được mấy năm yên lành, chả ai muốn lại phải sống trong cái thời khổ cực kia.”
”Vẫn là hoàng đế hiện tại tốt. Trước kia người vẫn còn là Nghĩa Vương, đối với bách tính không tồi, sau khi lên ngôi, cuộc sống chúng ta mới có lấy ngày an ổn.”
”Đúng thế! Trước còn có tên mắng hoàng đế dung mạo nhìn không nổi, nói người là kẻ do ăn mày nuôi lớn, không có tư cách ngồi lên ngôi cửu ngũ. Theo ta thấy mấy tên này quá rảnh, ăn no rửng mơ ghen ghét với người ta. Bản thân không đủ tư cách, còn không bằng người ăn mày.”
”Chẳng phải vậy sao? Những tên đó thật ra cũng muốn làm hoàng đế, còn không nhìn xem bản thân là cái thứ gì!”
Mẹ chỉ nghe người ta nói phần đầu, sắc mặt liền không mấy tốt. Sau khi trở về, nàng đem tiền bạc để lại cho ta, giao phó ta cho nhà Anh Tử, bảo ta dập đầu, nhận mẫu thân Anh Tử làm mẹ.
”Về sau con bé chính là con gái ruột của tỷ.”
Hốc mắt nàng đỏ lên, vội vàng muốn rời đi.
Mẹ Anh Tử hỏi nàng đi đâu. Nàng lắc đầu, cũng không giải thích rõ ràng.
Đêm đó nàng rời đi, ta ôm bao y phục, đi theo nàng.
Nàng đuổi ta, mắng ta, ta cũng không chịu đi, cuối cùng, nàng chỉ có thể thở dài, mang theo ta cùng đi.
Chúng ta đi thật lâu, rốt cục đến kinh thành.
Kinh thành rất lớn, ta cho tới bây giờ chưa từng tới đây.
Tất cả mọi người nhìn ta: “Ai nha, đứa nhỏ này bộ dáng thật xấu.”
“Chắc là được nhặt về rồi?”
Ta thực sự gấp, không thèm để ý mấy người đấy, mặc kệ họ nói.
Mẹ đến ngoài hoàng cung đi dạo, muốn đi vào.
Nhưng đây chính là nơi Hoàng đế ở, chúng ta là người bình thường, thân phận thấp bé, làm sao tiến vào được?
Nàng suy nghĩ một phen, quyết định mua một của hàng nhỏ ở kinh thành, lấy bán đậu hũ để kiếm sống.
Nơi đây tấc đất tấc vàng, sau khi mua cửa hàng, bọn ta cũng chẳng đủ tiền mua thêm nhà ở, chỉ có thể ở lại trong tiệm.
Ban đêm rất lạnh, mẹ ôm chặt ta. Giống như trở về năm ta sáu tuổi, cha mẹ cùng huynh tỷ mang ta rời khỏi nhà thúc thẩm.
Chỉ là lần này, chỉ có ta cùng nàng, cha cùng a huynh a tỷ lại không có tin tức.
Bắt đầu kinh doanh, mẹ viết chữ cho ta nhìn, dặn ta nghe ngóng chuyện về con cái của hoàng đế tiền triều.
Sau một thời gian, ta mới bắt đầu hiểu ra, nói bóng nói gió với người đến mua đậu hũ.
Có một phụ nhân tin tức linh thông, lại hay thích nói về mấy chuyện đó.
“Nghe nói bọn họ được được nuôi dưỡng rất tốt. Mấy văn thần triều trước cũng được lưu lại, không bị giết. Hẳn đây là hoàng đế nhân đức, không đuổi tận giết tuyệt.”
”Hiện tại một người thì được phong làm Ngôn Hối Công Chúa, người còn lại phong làm Nghiệp Chướng Vương gia. Mỗi ngày trừ nhưng việc lớn gì đó cần tiến cung lộ mặt ra chẳng khác nào hai vật trang trí.”
”Theo ta, bọn họ đây là bị hoàng đế giám thị. Giế/t bọn họ sẽ bị người đời lên án, chi bằng đặt dưới mắt.”
“Nghe danh tự này của bọn hắn, chính là để cho bọn hắn chuộc tội đi.”
”Để ta nói chứ mấy tên làm quan kia thật không phải là người. Đối với Hoàng đế thì quản này quản kia, còn dám chỉ thẳng mặt Hoàng đế, mắng người là tên già khú không hiểu phép tắc, những người này thật sự rảnh đến hỏng đầu rồi.”
”Trước kia hôn quân tại vị, cũng không thấy mấy tên đó lên án chỉ trích. Hiện tại, hoàng đế tốt biết bao nhiêu lại khí thế hùng hổ chường mặt ra thi nhau nói. Ta nhổ, đúng là không phải người mà.”
Mẹ ta nghe mấy lời đó, ban đêm luôn luôn vụng trộm rơi lệ.
Nàng chỉ có thể viết lên tay ta, nói a huynh a tỷ không phải người xấu.
Cha của bọn hắn là người xấu, nhưng ngay cả mặt cha ruột mình bọn hắn cũng chưa từng thấy, tất nhiên cũng chưa từng làm qua chuyện ác, dựa vào cái gì mà phải thay cha chúng chuộc tội?
10.
Chúng ta rốt cục gặp được a huynh a tỷ.
Họ từ trong cung trở về, người đánh xe là cha. Hắn kinh ngạc nhìn thấy ta cùng mẹ ở bên đường, lại không dám gọi ra tiếng.
Rèm xe bị xốc lên, a huynh a tỷ ngồi bên trong cũng nhìn thấy chúng ta.
Hai người họ quần áo diễm lệ, đeo những trang sức đẹp đẽ quý giá. Mặt cũng không bị nước thuốc ảnh hưởng, vàng như nến như khi trước, dung mạo lại càng thêm động lòng người.
Chỉ là bọn họ đều gầy đi rồi, khí sắc cũng theo đó mà kém hơn trước.
Ta kìm không được mà tiến lại gần một chút, muốn nói chuyện cùng a huynh a tỷ nhưng mẹ lại kéo ta, ngăn ta lại.
Chờ xe ngựa đi qua, nàng viết chữ lên tay ta: “Còn sống là tốt rồi. Sau này chúng ta ắt có thể gặp lại.”
Từ đó về sau, đúng thời gian xe ngựa đi qua, mẹ ta sẽ chờ ở bên đường. Như vậy là có thể gặp cha cùng a huynh, a tỷ mấy lần.
Một ngày kia, có một nam nhân cao lớn cưỡi ngựa ngăn xe ngựa của bọn hắn.
“Ngôn Hối công chúa, bản tướng quân có lòng mời người đi uống rượu, người lại không cho ta chút mặt mũi nào sao? Thật sự là không để bản tướng vào mắt?”
A tỷ vén màn xe lên, lộ ra dung mạo làm người ta kinh diễm.
”Lý tướng quân, ngươi mời bản Công chúa uống rượu, Hoàng Thượng biết sao?”
Người được gọi là Lý tướng quân kia ha hả cười:” Cho ngươi cái danh công chúa, lại thật sự cho mình là như vậy thật sao? Không phải chỉ là dư nghiệt triều trước để lại?”
A tỷ cũng không tức giận, lành lạnh cười một tiếng, buông màn xe xuống.
Vị Lý tướng quân kia có lẽ cảm thấy thật mất mặt, xông lên phía tước. Từ cửa sổ xe, gã nắm lấy tóc a tỷ, muốn kéo nàng kéo xuống.
Xung quanh cỗ xe rõ ràng có rất nhiều thị vệ lại không một ai quản.
A huynh muốn níu a tỷ, bị người của gã đè lại.
Cha ta lao đến cầu tình, gã ta không do dự đạp ông một cước, ngã trên mặt đất, một hồi vẫn không thể gượng dậy được.
”Một tên thái dám chế.t bằm, còn dám đụng vào bản tướng quân, thật sự là xúi quẩy.”
Phụ thân biến sắc, bối rối nhìn về phía ta.
Ta sốt ruột muốn lao đến, hắn lại vui mừng cười cười, lắc đầu ngăn ta lại.
Ta trơ mắt đứng tại chỗ nhìn cha quỳ xuống, dập đầu, cầu xin tên khốn Lý tướng quân kia tha cho a tỷ
Lý tướng quân giễu cợt nói:” Ngươi ngược lại là trung tâm, nhưng cầu xin cũng vô dụng thôi, đồ kỹ nữ này nói mấy lời dẽ nghe, để ta nghe một chút.”
A tỷ mím môi chặt hơn, một câu cũng không nói.
Lý tướng quân liền cho nàng bột bạt tai: “Đồ gái điếm thối tha, tính tình còn ương ngạnh.”
Ta lấy một miếng đậu hũ trong rổ ném ra, chuẩn xác trúng vào đầu Lý tướng quân kia.
Hắn sửng sốt một chút, a tỷ cũng sửng sốt, vội vàng hô lên:” Mong tướng tướng quân tha thứ, ta cùng ngài uống rượu.”
Lý tiếng quân không để ý đến nàng, quay đầu, thấy được ta.
Ta thực sự xấu, quá rõ ràng.
Hắn bỏ lại A tỷ nói: “Chậm rồi.”
Sau đó, hướng phía ta đi tới, một cước đạp vào ngực ta.
”Thứ xấu xí, ngươi dám ném bản tướng quân? Ngươi có biết hay không, đây chính là dư nghiệt tiền triều còn dám giúp đỡ bọn hắn, muốn tạo phản sao?”
11.
Hắn rút kiếm nhắm ngay cổ ta, muốn ché/m chế.t ta ngay tại chỗ.
A huynh a tỷ lao lên muốn cứu ta, nhưng đều bị mấy tên thị vệ đè lại.
Mọi người xung quanh vỗ tay khen hay, hô hào ngập trời:” Tàn dư triều trước đáng chết còn dám phách lối kiêu ngạo.”
”Giế/t chúng, giế/t chúng!”
Gã một bộ dương dương đắc ý, để kiếm kề ngay cạnh mặt ta.
“Một tên hề bát quái, lá gan cũng không nhỏ, ta…”
Kiếm của gã chưa kịp lướt qua cổ ta, mẹ đã lao đến chắn trước mặt, lấy ra một mặt ngọc bội.
Gã sửng sốt trong chốc lát, nhìn kĩ miếng ngọc bội, lại hướng mắt nhìn ta.
Ta không biết hắn nhìn ra cái gì, khiến sát ý trong mắt hắn lại ngày càng đậm hơn.
Lúc này, cha ta ở bên kia nói lớn:” Lý Điềm, nàng là nữ nhi thân sinh của ngươi.”
Hắn nói rất to, kiếm của tên Lý Điềm đó cũng không thể hạ xuống được nữa.
Ta chỉ cảm thấy khổ sở vô cùng, đầu óc ong ong, ta không phải con gái của hắn, không có khả năng.
Hắn để cho người đem ta cùng mẹ cùng trở về, cha cùng a huynh, a tỷ cố đuổi theo, bị người ta ngăn lại, chỉ có thể lo lắng nhìn theo chúng ta.
Chúng ta đến Lý phủ, Lý Điềm ném chúng ta vào trong phòng, nhìn chằm chằm mẹ, chất vấn.
”Ngươi là người trong cung năm đó?”
Mẹ gật đầu một cái.
Gã nắm cằm nàng nhìn mấy lần, đột nhiên nhớ tới:” Hóa ra là ngươi, thứ nữ nhân thấp hèn. Ta nhớ rất rõ, lưỡi này của ngươi là của ta cắt xuống. Đám nữ nhân trong lãnh cung năm đấy, ngươi kêu lớn tiếng nhất.”
“Rõ ràng luân lạc đến tận lãnh cung hầu hạ, còn nghĩ muốn giữ thân trong sạch cho tên Hoàng Đế kia, quả là không biết xấu hổ, không thức thời, cắt đầu lưỡi của ngươi, cũng miễn để ngươi làm ta tâm phiền.”
Sắc mặt ta biến đổi, hung hăng trừng gã muốn rách cả mí mắt.
Gã phát hiện ánh mắt của ta, lạnh lùng nhìn lại:” Có chút xấu, nhưng ánh mắt này đúng là có chút phong phạm của ta.”
Ta cười lạnh:” Ngươi cho rằng bản thân đẹp cỡ nào?
Trước kia có rất nhiều người nói ta không giống cha mẹ, nói ta giống như được nhặt về, chính ta cũng cảm thấy không giống.
Hôm nay nhìn thấy Lý Điềm, so sánh một chút, ta và gã thật sự có rất nhiều điểm giống nhau.
Ta không nguyện ý tin tưởng, đây là cha ta.
Lý Điềm cho ta một bạt tai:” Ta là cha ruột của ngươi, muốn để ngươi chế.t, ngươi liền chế.t, còn dám nói chuyện như vậy với ta?”
Ta hô lớn: “Cha ta là Dương Hoài, ngươi mới không phải cha ta.”
“Ha ha ha, Dương Hoài chỉ là một tên thái giám chế.t bằm, sáu tuổi vào cung tịnh thân, lấy cái năng lực gì sinh ngươi?
Hắn ha ha cười, từng câu mắng cha ta.
Ta đột nhiên đứng dậy, đâm vào người hắn.
Ta mặc kệ, Dương Hoài chính là cha ruột ta, là cha ruột duy nhất của ta.
Hắn bị ta chọc tức, hung ác đạp lên người ta, mẹ che chở cho a, bị đánh cho càng nặng.
Chúng ta bị gã ném vào kho củi chờ chết.
Mẹ bị đánh cho thoi thóp, đêm đó liền sốt cao, bắt đầu nói mớ.
Ta dựa theo cách nàng dạy ta lúc trước, xoa bóp mát xa lại châm cứu, muốn nàng hạ nhiệt. Ta không ngừng gõ cửa, hi vọng người bên ngoài cho mẹ một chút nước.
Không ai để tâm đến ta, còn phát ra tiếng chửi rủa:” Thứ con hoang, quả nửa đêm gọi cái gì mà gọi! Gọi nữa ta cắt cái lưỡi chó của ngươi.”
Ta không sợ, tiếp tục gọi, những người kia mở cửa, đang muốn đánh ta, lại bị người khác đánh bại.
Có hai người mặc y phục dạ hành đứng ở cổng, giống như đầu trâu mặt ngựa sớm đến thăm.
12.
Ta và mẫu thân bị trùm đầu, mang đến một nơi mà chúng ta không hề quen thuộc.
Phòng ở đây rất lớn, có một nam nhân cao lớn, ngồi bên trên nhìn ta chăm chú ta.
Ngoại hình của hắn hung dữ, nhìn còn xấu hơn cả ta. Thay vào đó, đôi mắt hắn lại rất có thần, giống như mắt hổ lớn.
Ta không dám nhìn hắn, nhưng lại không thể không nhìn: “Ngươi có thể mời lang trung bốc cho mẹ ta chút thuốc được không?”
Hắn khẳng định so với Lý Điềm lợi hại hơn, cũng là hi vọng duy nhất có thể cứu mẹ ta.
Hắn vẫy vẫy tay:” Đã gọi người đi mời, mẫu thân ngươi không chế/t được.”
Ta nhẹ nhõm thở ra một hơi, cố gắng nở nụ cười với hắn:” Tạ ơn bá bá.”
Hắn nhìn ta, cười nói:” Ngươi đúng thật nên gọi ta như vậy, ta cùng phụ thân ruột của ngươi – Lý Điềm trước kia cũng có thể coi là anh em.”
Ta lắc đầu hệt như trống bỏi: “Cha ta là Dương Hoài.”
Hắn nhíu mày:” Nhưng hắn là thái giám.”
Ta không nhịn được trừng mắt nhìn nam nhân nọ:” Ai nuôi ta, ai tốt với ta, ta có thể cảm giác được. Thái giám thế nào, thái giám không phải người sao?”
Hắn lại tiếp tục nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, hơn nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.
Ta chờ một hồi, không muốn làm hắn tức giận, nhỏ giọng lấy lòng nói:” Bá bá, người có thể giúp ta gặp được cha cùng a huynh, a tỷ được không?”
Ta biết được người bá bá này của ta có bản lĩnh đó.
Hắn lần nữa nhíu mày, ánh mắt cũng trở lên lăng lệ rất nhiều, càng giống như một con hổ lớn, dọa đến ta quỳ xuống, nơm nớp lo sợ, không còn dám ngẩng đầu nhìn.
Hơn nửa ngày, hắn mới mở miệng.
“Ngươi có biết a huynh a tỷ của ngươi hài tử của Hoàng Đế tiền triều?”
”Không có khả năng!” Ta không do dự lắc đầu.