Sửu nữ a Bảo - Chương 2
A huynh a tỷ ta là tiểu hài đẹp nhất trong thôn, ở lại thôn núi nhỏ như này lại càng thêm chói mắt, vậy nên mẹ cố ý để cho hai người họ mặc quần áo lấm lem, đeo khăn trùm đầu, mới che đi được dung mạo chói mắt này.
Ta thì không cần che, vốn dĩ ta là đứa trẻ xấu nhất, xem như đổi một cái làng khác, vẫn là người xấu nhất.
Ta cùng a huynh a tỷ đi lên núi nhặt củi nhóm lửa, trong thôn, trẻ con trong làng đứng cách đó không xa gọi ta là đồ quái dị.
“Cha mẹ, ca ca cùng tỷ tỷ đều đẹp như vậy, chỉ có mình nàng xấu xí, nhất định là nhặt được.”
“Cha ta nói, cha nó không phải nam nhân thật sự, nhìn là biết không thể sinh được, nói không chừng là mẹ nó cùng dã nam nhân khác sinh ra tiểu tạp chủng.”
Ta cầm củi, tức giận đến phát run.
Mãi một lúc lâu, ta mới có thể phản bác: “Không phải như vậy, cha mẹ đều rất thương ta, ta chính là con ruột của họ.”
Nhưng giọng ta nhỏ, lại không có chút khí thế nào, bọn hắn càng cười lớn tiếng hơn.
Trước kia ở cùng thúc thúc thẩm thẩm, cho dù bị khi dễ, bắt nạt cũng sẽ không có ai bênh vực ta. Coi như ta có phản kháng lại, sau khi trở về sẽ lại bị đánh một trận.
Ta sẽ không cái nhau, trước kia sẽ không khóc, hiện tại lại chỉ biết khóc.
Thật vô dụng!
Hai mắt đẫm lệ, cảnh sắc xung quanh cũng trở lên mờ mịt, lại thấy mơ hồ a tỷ ta lao lên phía trước, bổ nhào về phía đứa trẻ cười lớn tiếng nhất, cưỡi trên người nó, liên tục tát.
Dáng vẻ này của tỷ ấy cùng mẹ giống y như đúc.
A tỷ xinh đẹp như vậy, đến lúc đánh người cũng thật đẹp.
Mấy đứa trẻ còn lại bị dọa cho khóc lớn, chạy tán loạn, ai cũng không dám tiến lên giúp đỡ.
Đứa bé bị đánh tên là Anh Tử, khóc chạy về nhà, trong ngày liền mang theo mẹ của nó tìm đến nhà ta gây phiền phức.
06.
Cha còn chưa có trở lại, mẹ không thể nói chuyện biết cãi nhau, nhưng cầm chày cán bột đem chúng ta bảo vệ ở sau lưng.
Ta khóc hô: “Là nó mắng con trước, còn cướp mất củi của con.”
Nương của Anh Tử mắng: “Mắng ngươi thì làm sao, ngươi chính là đồ tiểu tạp chủng, tiểu dã chủng, là tiện chủng do mẫu thân ngươi cùng dã nam nhân sinh ra.”
Mẹ ta nghe vậy liền xông tới, hung hăng đánh mẹ của Anh Tử một trận.
A huynh đè huynh trưởng của Anh Tử xuống đất, đánh cho hắn thành đầu heo.
A tỷ lần nữa đè Anh Tử xuống, để cho ta thoải mái đánh.
“Nhớ kỹ, bị khi dễ liền đánh trở về, đều là dân chúng thấp cổ bé họng, cũng không phải cái gì Thái tử sủng phi, có gì phải sợ?”
Ta run rẩy đánh Anh Tử một bàn tay, nó sửng sốt một chút, oa oa khóc lên.
Nó giống như còn chịu ủy khuất hơn cả ta.
Ta chỉ đánh một bàn tay liền không đánh nữa, cảm giác bị đánh thật không dễ chịu, ta từng chịu qua.
Ta chỉ hung dữ nói: “Ngươi còn dám mắng ta, ta liền đánh ngươi, a huynh a tỷ cũng sẽ đánh ngươi.”
Vào lúc ban đêm, cha trở về quan tâm mẹ, khen a huynh cùng a tỷ, để cho ta đừng đem những lời kia để ở trong lòng, còn bày xong tư thế, sẽ tìm cả nhà Anh Tử tính sổ.
Nhà Anh Tử trong thôn có rất nhiều thân thích, là một đại tộc, là nhà chúng ta loại này ngoại lai hộ không thể so được.
Nếu thật sự làm lớn chuyện, cũng là chúng ta ăn thiệt thòi.
Nhưng bọn họ không đến.
Bởi vì cha của Anh Tử đổ bệnh, lúc ăn cơm đột nhiên ngã xuống, toàn thân run rẩy, mẹ Anh Tử khóc lóc đi cầu Cha ta, mượn con lừa vào trong huyện mời đại phu.
Toàn bộ trong làng, chỉ có con lừa nhà ta chạy nhanh nhất.
Cha không cho mượn lừa, mà mẹ lại chạy vào nhà tìm một cái rương, vội vã chạy tới nhà Anh Tử.
Mẹ ta đẩy cửa ra, bước tới bên cạnh cha của Anh Tử, cởi y phục của ông ấy ra, dùng ngân châm cắm lên người ông ấy thành con nhím, lại mở đơn thuốc.
Cha ở nhà từ bên trong đống cỏ dại, tìm kiếm được một bó lớn, sắc thành một chén thuốc rất khó ngửi, cho cha của Anh Tử uống vào.
Không bao lâu sau, cha của Anh Tử liền tỉnh.
Ông ấy nói mình đã nhìn thấy phụ mẫu đã chết đi, về sau uống thuốc, lại tỉnh lại, loại cảm giác toàn thân như bị cái gì đó ngăn chặn cũng biến mất.
Mẹ liền ra hiệu cho cha giúp nàng phiên dịch.
“Về sau thời điểm làm việc mệt mỏi đừng ngay lập tức ăn cơm, đừng tham ăn đồ lạnh, cũng đừng uống rượu, đối với thân thể không tốt.”
Toàn bộ nhà Anh Tử quả thật đã mang ơn mẹ ta, mẹ Anh Tử xấu hổ quỳ xuống trước mặt nàng.
”Muội tử, xin lỗi, cái miệng thúi này của ta, nên đánh. Muội đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, còn cứu đương gia nhà ta, về sau muội nói cái gì thì chính là cái đó, ta tuyệt không hai lời.”
bà ta còn đem Anh Tử đè xuống, bảo Anh Tử dập đầu một lần nữa, cam đoan sau này sẽ không tiếp tục nói hươu nói vượn.
Anh Tử nhỏ giọng lầu bầu: ”Còn không phải đều học theo mẹ….”
Kết quả, đầu nó lại bị đánh thêm một cái.
Mẹ tiến lại kéo bọn họ lên, biểu thị nói không cần cảm ơn.
Từ đó về sau, nhà chúng ta ở trong thôn nhất chiến thành danh.
Lúc đầu chúng ta là hộ ngoại lai, cuộc sống lại khá giả, rất nhiều người con thôn còn nghĩ khi dễ chúng ta.
Nhưng lần này, bọn họ cũng đã biết nhà ta trẻ con không dễ trêu, nữ nhân không dễ đụng, cũng biết mẹ tuy không thể nói nhưng y thuật cao siêu, người sắp đi gặp tổ tiên, dưới châm của nàng lại cứu sống được.
Bây giờ ta mới biết, hóa ra những cây cỏ kì lạ mà mẫu thân mang về lại là dược liệu.
7.
Từ đó về sau, trong thôn có người đau đầu, ốm sốt, đều thích tìm mẹ ta nhờ xem qua một chút.
Nàng cũng không khước từ, không chỉ xem bệnh mà còn hạ châm hoặc đưa chút thuốc.
Bọn họ không còn nói xấu sau lưng nhà ta nữa, đều xin lỗi, thu lại mấy lời khó nghe lúc trước.
Đợi nàng lên núi hái thuốc, liền sẽ có một vài thôn dân đi theo, hỏi mẹ có thể cùng đi hái thuốc hay không. Nàng đều đáp ứng, còn dạy cho bọn họ đâu là dược liệu, nên hái ra sao, vào mùa nào.
Có thôn dân thử cầm dược liệu đó lên huyện thành bán, bất ngờ bán được giá cao, cảm tạ mẹ, cũng kêu nàng đi bán.
Nhưng mẹ lại từ chối khoát tay.
Sau lại càng có nhiều người lên núi đào dược liệu bán, để trong nhà có thêm một cái thu nhập
Anh Tử không còn trêu chọc ta, thậm chí còn thích đi cùng, giúp ta nhặt củi.
Hóa ra, nàng thích a huynh ta, nhưng hắn một ánh mặt cũng không thèm cho nàng.
Nàng ghen ghét ta cũng chỉ vì ta có huynh trưởng đẹp mắt đến như vậy, nên mới hay gây sự, muốn a huynh chú ý đến nàng.
Lúc ăn cơm, ta u oán nhìn a huynh.
A huynh lúng túng tằng hắng một cái: “ A huynh cũng thật sự chưa từng nghĩ tới. Để muội gặp phiền phức rồi, A Bảo.”
Ta lắc đầu:” Anh Tử nói nàng cũng không ghét ta nữa. Chỉ muốn hỏi huynh một chút, xem huynh có thể cùng nàng đi xem hội đèn lồng hay không.”
A huynh do dự muốn từ chối, nhưng nghĩ nghĩ lại, gật đầu nói có thể.
Hội đèn lồng ngày đó, trẻ con toàn thôn đều đi hết một lượt.
Anh Tử nhìn dòng người đông đúc, tức đến đỏ mặt.
Nhưng bù lại, hội đèn lồng năm nay cũng là đại thọ tân Hoàng đế, huyện lệnh đại nhân cho người đốt pháo hoa rực rỡ cả một vùng trời, rất đẹp. Một đám nhóc chúng ta đứng trên cầu nhìn, hoa cả mắt.
Huyện thành, các quý nhân đi lại trên đường. Bọn họ ăn mặc lộng lẫy, khiến dân chúng không khỏi hâm mộ.
A huynh a tỷ lôi kéo, núp ở sau lưng ta, cúi đầu không dám nhìn loạn.
Trong số các quý nhân đó, có một người nhìn lại về phía bên này, lại chỉ thấy khuôn mặt xấu xí của ta
Người kia nhíu mày, thì thầm: “Chẳng lẽ lại nhìn lầm?”
Nói xong liền đi.
Nhìn lầm cái gì?
Từ lần đó về sau, a huynh cùng a tỷ không tiếp tục vào trong thành nữa.
Giống như đang trốn tránh cái gì.
Có một lần, ta còn chứng kiến hai người cầm đao.
Mẹ lao vào phòng, cướp lấy cây đao, lắc đầu với bọn hắn.
A huynh thở dài:” Lớn thêm chút nữa nói không chừng liền không giống.”
A tỷ dùng sức xoa mặt, sau lại chịu đựng không rửa mặt, không xoa dầu. Ngày nắng to, nàng phơi dưới mặt trời, để cho mình trở nên cẩu thả hơn một chút.
Nhưng da nàng thật sự rất tốt, phơi nắng da cũng muốn tróc hết xong, chỉ cần dưỡng lại liền trắng mịn hơn cả lúc trước.
Mẹ hết cách, chỉ có thể nấu nước thuốc, lấy ra cho nàng cùng a huynh rửa mặt. Da của bọn hắn sau đó vàng như nến. Khi ra ngoài, ai cũng cho rằng bọn hắn thật sự mắc bệnh.
Cha mẹ cùng a huynh a tỷ đều có bí mật, không thể nói.
Ta muốn hỏi, lại không biết nên hỏi thế nào.
Qua mấy năm, thôn dân trong làng đã quen với làn da vàng vọt của họ, rất nhanh đã quên trước kia bọn hắn đã từng mĩ mạo xinh đẹp đến cỡ nào.
Một năm này, mẹ bệnh nặng một trận, bệnh đến không dậy nổi.
Nàng tự kê thuốc, nhưng uống mấy cũng không thấy tốt lên, liền không muốn tiếp tục trị liệu.
Mắt thấy thời gian nàng tỉnh lại ngày càng ít đi, cả nhà ta gấp đến độ ăn ngủ không yên.
Cha thừa dịp nàng ngủ say, mời lang trung trong huyện đến. Lang trung kê đơn lại nói trước kia nàng có vết thương cũ, nay tái phát. Cơ thể nàng suy nhược nghiêm trong, trong thuốc phải có thêm sâm, rất đắt.
Nhà ta không có khả năng có nhiều bạc như vậy, mẹ tự biết bệnh tình của mình ra sao liền mới không trị nữa.
Cha lo lắng suốt đêm, vừa rạng sáng đã tìm người trong thôn nhờ họ cùng lên núi tìm sâm.
Người trong thôn biết, cùng hắn cùng nhau đi.
Mọi người tìm thật lâu, đến khi trời đổ mua, cha cũng không chịu xuống núi.
Vẫn là cha Anh Tử cứng rắn từ trên núi kéo hắn xuống.
”Ngươi là trụ cột trong nhà, nếu ngươi chế.t, ba đưa nhỏ cùng thê tử của ngươi trong nhà phải làm sao?”
Cha ở trong phòng suy sụp ôm đầu:” Là ta vô dụng, ta vô dụng…..”
08.
Cha Anh Tử đi về nhà, cầm số bạc mình tiết kiệm được, kín đáo đưa cho cha ta.
”Dương huynh đệ, mạng của ta là do đệ muội cứu về. Đây là tâm ý của ta, ngươi đừng chê, cứ cầm đi.”
Mấy thôn dân khác nữa cũng cầm bạc đến, có mười mấy đồng lẻ, có bạc vụn cùng nhau góp vào.
”Nhà chúng ta đã nhận không ít ân huệ của Ngọc nương, nên báo đáp. Tiền không nhiều cho lắm, Dương huynh đệ đừng ghét bỏ.”
Cha ta ở trước mặt mọi người quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trên đất.
”Đa tạ tất cả mọi người. Tiền này, ta nhất định sẽ trả.”
Cha ta cầm số tiền đó đi đổi lấy nhân sâm cùng thuốc, còn cầm theo tơ lựa thượng hạng cùng chỉ thêu tốt về nhà.
Từ đó về sau, mẹ không làm đậu hũ, hắn cũng không thể ra ngoài bán đậu hũ, liền ở nhà trông coi mẹ, chăm sóc nấu thuốc, ở bên cạnh bắt đầu thuê hoa.
Ta nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc:” Cha, cha cũng biết thêu sao?”
Không phải chỉ có nữ nhân mới biết sao?
Hắn cười cười:” Nam nhân cũng có thể biết mà. Ta còn phải trả tiền cho mọi người. Nếu thêu một kiện y phục lớn, có thể bán giá tốt một chút. Các con chơi nhớ lưu ý giá thêu, tuyệt đối đừng làm dơ.”
Ta nghe cha nói xong, không dám tới gần giá thêu nữa, chỉ thỉnh thoảng đứng xa xa nhìn vài lần.
Cha hình như đang thêu một kiện áo cưới, rất xinh đẹp. Trên hoa mẫu đơn tinh tế thêu một hình phượng hoàng vờn quanh, rực rỡ, sống động như thật, mười phần tiên diễm.
Có hàng xóm đến thăm cha ta, thấy cảnh này cũng sợ ngây người.
”Dương huynh đê, ngươi còn biết thêu hoa sao? Đây là nghề hái ra tiền đó”
Cha khiêm tốn đáp lại, còn nói thêm nếu bọn nhỏ trong làng muốn học qua có thể tìm hắn học.
Các thôn dân lục tục ngo ngoe đưa bọn nhỏ trong làng đến thử. Cha ta một bên thêu y phục, một bên chỉ dạy các nàng.
Thật không ngờ Anh Tử cũng tới, nhìn qua tay nàng khá thô vậy mà học lại thật nhanh. Các nàng thêu khăn chắc tay, liền mang đi bán lấy tiền. Khi trở về còn vui vẻ khoe với bọn ta một trận.
Ta cũng từng thử học qua, nhưng ta thêu thùa vụng về, không ra hình thù gì hết. Nhưng mẹ sinh bệnh, ta cũng thử cả việc làm đậu phụ của nàng, không nghĩ tới đậu hũ làm xong cũng không hề tệ.
Thế là ta tiếp tục làm, a huynh sẽ mang ra ngoài bán, a tỷ ở nhà nấu cơm, giúp ta làm đậu hũ.
Sức khỏe mẹ ta cũng đang từ từ tốt lên.
Cha thêu áo cưới được tiền công khá cao, hắn trả thôn dân tiền đã mượn, còn mua thêm loại sâm tốt hơn cho mẹ. Một thời gian sau, cuộc sống nhà ta bắt đầu bình thường trở lại.
Mấy cô gái trong làng học được cách thêu, dùng việc đo để phụ giúp gia đình.
Thời gian thấm thoát tựa thoi đưa, ta mười hai tuổi.
Những năm này ta cùng mẹ cùng làm đậu hũ, còn làm thêm đậu phụ khô, đậu nành, sinh ý trong nhà ngày càng tốt.
Mọi người đều khuyên nhà chúng ta vào thành mở cửa hàng nhưng lần nào cha mẹ ta đều khéo léo từ chối. Nếu có thể không vào thành, bọn hắn đều rất ít đi.
A huynh bây giờ đang độ mười sáu, a tỷ mười lăm, cũng nên thành thân rồi.
Bọn hắn trời sinh mĩ miều , có không ít người đến cầu thân nhưng cha mẹ ta đều từ chối.
Ngay trước ngày sinh nhật mười hai tuổi của ta, cha quyết định đi vào thành, nói muốn mua cho ta một cái khóa bạc.
Ta ở nhà vừa nhặt đậu vừa chờ, nhưng cho đến khi màn đêm phủ xuống, hắn vẫn chưa trở về.
Đêm đó, mẹ vội vội vàng vàng thu thập y phục, nói với huynh tỷ ta, bảo bọn họ đi, đi càng xa càng tốt.
Nhưng là bọn hắn không thể đi, ngay trong đêm liền có người đến, mang bọn họ đi.
Thời điểm huynh tỷ bị đưa đi, liền nhẹ nhàng sờ lên đầu ta.
”A Bảo ngoan, cùng mẹ đi đi, đi càng xa càng tốt, hãy quên chúng ta đi.”
A tỷ đưa ta mấy bộ quần áo xinh đẹp nhất của nàng:” A Bảo ngoan, hiếu kính mẹ cho thật tốt.”
Ta lúc này cũng không giữ được bình tĩnh, khóc lóc hỏi bọn hắn phải đi đến chỗ nào, một thị vệ đi đến đẩy ta.
A huynh a tỷ tranh thủ thời gian ngăn cản: “Chúng ta đi với các ngươi, đừng đụng vào họ, các nàng cái gì cũng không biết.”