Sửu nữ a Bảo - Chương 1
01.
Thời điểm a huynh, a tỷ đến, ta đang ngồi xổm bên sông giặt tã lót.
Đại Tấn triều vừa đổi Hoàng đế, miễn giảm thuế liên tiếp 3 năm.
Lương thực trong nhà vì thế cũng dư giả hơn không ít, thẩm thẩm vừa sinh con trai, yêu thương vô cùng, nụ cười trên môi thúc thúc cũng ngày càng nhiều hơn.
Những việc ta phải làm cũng theo đó mà tăng lên, phải nấu cơm, giặt quần áo, kể cả việc giặt tã cho đệ đệ.
Mùa đông khắc nghiệt, trong nước đều là vụn băng, thẩm thẩm ghét bỏ dùng nước nóng lãng phí, để ta mang ra bờ sông giặt.
“Bên trong nước sông dù sao cũng ấm hơn so với nước giếng, ngươi nhớ giặt mấy lần cho kỹ, giặt không sạch thì coi chừng chân chó của ngươi”.
Nước sông lạnh buốt thấu xương, ta ngồi xổm ở bờ sông, cố gắng chà.
Đôi tay đau nhức như có hàng ngàn kim châm đâm xuống.
Ta hít mũi một cái, dùng tay áo khoác bông cũ nát lau nước mũi rồi tiếp tục chà.
Lúc không cẩn thận, một cái tã lót bị nước cuốn trôi đi mất, ta hoảng sợ vội vàng đuổi theo.
Thẩm thẩm đều đếm qua, mỗi ngày sẽ có hai mươi ba miếng tã lót, mất một cái, thẩm ấy sẽ đánh chế.t ta.
Mắt thấy tã lót trôi càng ngày càng xa, ta gấp đến mức muốn nhảy xuống sông.
”A Bảo, con không muốn sống nữa sao?”.
Ta còn chưa kịp nhảy, đã bị người níu lấy thắt lưng kéo lại.
Quay đầu nhìn, thật sự là cha.
”Cha, tã của đệ đệ trôi mất rồi, thẩm thẩm sẽ tức giận.”
Ta không giấu được sợ hãi, lộ ra vẻ cầu xin, mắt thấy tã lót giữa dòng nước xoay vòng rồi chìm xuống, rốt cuộc không thể đuổi theo.
Thẩm thẩm nhất định sẽ đánh chế.t ta.
Bộ dáng của cha khá văn nhược, vẫn luôn mỉm cười nhưng nghe lời này, sắc mặt ông trong nháy mắt liền thay đổi.
“Con có bao lớn, lại chạy ra sông giặt tã làm gì?”.
Ta không dám nói cái gì, nếu là cáo trạng, chờ sau khi cha đi, thúc thúc thẩm thẩm sẽ lại đánh ta.
Mà ta nhìn thấy, trên bờ sông còn có một cô gái nhìn vô cùng xinh đẹp đang đứng, bên cạnh nàng đứng một trai một gái, trông có vẻ lớn hơn ta vài tuổi.
Ba người bọn họ dáng dấp thập xinh đẹp, giống như là bước ra từ trong tranh.
”A Bảo, kia là mẹ, mau gọi mẹ đi.”
02.
Ta không thể gọi ra được chữ này.
Ta chưa từng nhìn thấy mẹ, lúc còn rất nhỏ có lần ta gọi thẩm thẩm là mẹ, liền bị giáng cho một bạt tai rồi mắng ta là tiểu tiện chủng, khuôn mặt liền sưng lên vài ngày.
Từ đó về sau, “Mẹ” liền trở thành xưng hô cấm kỵ.
Theo đám bọn họ trở về, đứng ở ngoài phòng, nghe thấy tiếng bọn họ cùng thúc thúc thẩm thẩm cãi nhau.
“Tiền bạc ăn ở những năm nay, cho tới bây giờ ta gửi cũng không ít, vốn cho rằng các ngươi sẽ chăm sóc A Bảo thật tốt, vậy mà các ngươi lại để một đứa bé sáu tuổi đi giặt tá lót ở bờ sông, các ngươi còn là người sao?”
Thẩm thẩm vẫn còn đang tranh luận:” Không phải chỉ là giặt vài cái tã lót thôi sao, trẻ con ở nông thôn, ai mà không kiếm sống?”
Cha liền tức giận nói: “Người lớn trong nhà rảnh rỗi, đàn ông của ngươi rảnh rỗi, lại đi sai một đứa bé? Khi đưa A Bảo tới ta đã nói, ta sẽ đưa đủ tiền bạc, A Bảo nhà ta không phải tôi tớ cho nhà ngươi.”
Thẩm thẩm cười lạnh: ”Tôi tớ thì thế nào? Hầu hạ đứa con hoang do tiện nhân sinh ra, không phải các ngươi cũng đi hầu hạ người ta hay sao, thế nào mà không thể hầu hạ…A!”
Bên trong đánh nhau, ta nghe thấy cha hô lên: “A Ngọc, chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận chân.”
Thúc thúc đang gào thét: “Ngươi dám đánh nàng dâu của ta, ai cho các ngươi cái mặt mũi đấy, lão tử đánh chết ngươi, đồ đàn bà lẳng lơ.
Ta tò mò, ghé vào cửa sổ nhìn, liền nhìn thấy người mẹ xinh đẹp kia đang cưỡi trên người thẩm thẩm, một cái lại một cái tát rơi xuống.
Nàng không nói gì, nhưng mỗi một cái tát đều dùng hết lực.
Thẩm thẩm bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tóc tai rối bời, giống như một bà điên.
Cho tới bây giờ, ta chưa từng thấy dáng vẻ thẩm thẩm thê thảm đến vậy, bà luôn rất hung dữ, lúc nào cũng thích đánh ta, nhớ tới liền đạp ta một cái hoặc là cho ta một bàn tay.
Trong mắt ta, bà luôn hùng hổ, hung bạo, vóc dáng lại cao lớn rất đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn bà ta ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, dường như cũng không có lợi hại đến như vậy.
03.
Cha ta nhìn có vẻ gầy yếu, vậy mà có thể ngăn cản thúc thúc, còn đánh cho ông ta một trận.
Ta nhịn không được cười ra tiếng, bong bóng nước mũi đều phun ra ngoài.
Ta định dùng tay áo bông lau nước mũi, nhưng lại cảm giác A huynh a tỷ đang nhìn mình, liền ngượng ngùng đem tay áo giấu ra sau lưng.
Ta thực sự rất lạnh, luôn luôn chảy nước mũi, lại không có gì để lau, chỉ có thể dùng tay áo.
Hai tay áo đều sáng loáng đen bóng, nhưng hết lần này tới lần khác ta cũng chỉ có cái áo bông này, cũng không dám đem đi giặt.
A huynh a tỷ đều mặc rất xinh đẹp, bọn họ nhất định sẽ chê cười ta.
“Ui, người quái dị, làm gì vậy?”.
”Người quái dị, đồ con hoang, ha ha, hôm nay lại phải giặt tã lót cho đệ đệ ngươi phải không? Cả người toàn mùi cớt đái.”.
Mấy đứa trẻ luôn thích khi dễ ta chạy đến cửa sân, cười ha ha, còn cầm đá ném ta.
Ta bị dọa sợ đến ôm đầu, vội vàng ngồi sụp xuống.
Nhưng hòn đá kia không rơi trên người ta, mà được A huynh chụp được.
Hắn cầm tảng đá vung lên, chính xác ném trúng vào người đưa trẻ đã ném ta.
”Cút!”.
Giọng nói của a huynh lạnh lẽo, rất hung, những đưa trẻ kia luôn lấn yếu sợ mạnh, khi nào gặp qua tình huống này?
Cả đám đều bị dọa đến khóc oa oa, vừa khóc vừa chạy.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng dường như bao phủ toàn thân A huynh tạo ra một vòng sáng, nhìn hắn càng đẹp mắt.
Nước mũi lại không tự chủ chảy xuống, ta đang muốn lau đi, a tỷ đã cầm khăn tay của mình đưa tới bên mũi ta: “Đừng có dùng tay áo, bẩn chế/t.”
Khăn tay thật thơm, mùi còn dễ chịu hơn cả cái áo hoa mà thẩm thẩm thích nhất gấp mấy lần, ta không nỡ dùng chiếc khăn đẹp như thế để lau nước mũi.
Đang định lấy xuống, a tỷ lập tức trừng mắt: “Em còn dám dùng áo bông lau?”
Ta không dám, chỉ có thể dùng chiếc khăn tay xinh đẹp lau nước mũi.
Khăn tay này đã bị ta làm bẩn, coi như giặt sạch sẽ cũng không tiện trả lại.
A tỷ lại kín đáo đưa cho ta một cái khăn mới, “Về sau luân phiên dùng, không cho phép lại dùng áo bông lau nước mũi nữa.”
Cha mẹ mang theo chúng ta rời khỏi làng, thời điểm rời đi, thúc thúc thẩm thẩm còn đang mắng ở đằng sau, ba mẹ của đứa trẻ bị đánh cũng ở phía sau mắng.
“Không biết làm ra chuyện gì mà lại chạy về đây, cả nhà đều là tiểu dã chủng, tiểu tạp chủng, chế.t không yên lành.”
“Sớm muộn cũng có người phanh phui hết chuyện của các ngươi, kéo các ngươi đi ch/ặ/t đầu.”
“Tâm thối phổi nát, ai biết ba đứa nhỏ kia từ đâu tới?”
“Tiền bạc của các ngươi nhất định đều là trộm được từ trong cung!”
Cha không để ý bọn họ, ôm ta lên trên xe bò.
Trên xe bò đệm cỏ khô lên thật dày, bọn ta đều được quấn lại trong chăn, ủ ấm.
Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ được ấm như vậy.
Ấm đến nỗi những vết nứt da trên người cũng bắt đầu ngứa ran, trái tim cũng ấm áp.
Thân hình ta quá nhỏ, đường lại xóc nảy, có đoạn sắp ngã xuống xe đến nơi, mẹ liền kéo ta một cái, muốn ôm chặt ta, lại bị ta né tránh.
Khi còn bé, ta cũng từng muốn thẩm thẩm ôm, nhưng bà ta lại cho ta một bạt tai, nói ta là tiểu tạp chùng cút xa một chút.
Từ sau lần đó, ta liền sợ.
Mẫu thân thở dài, thu tay lại.
Nhưng vào lần tiếp theo ta sắp ngã xuống, mẹ liền kêu lên một tiếng, ta quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy miệng của mẹ, không có đầu lưỡi.
04.
Lưỡi của mẹ là bị người ta cắt mất, bởi vì ta thấy nơi đó có vết cắt rất đều, bên trong còn bị mục nát, nhìn qua rất đáng sợ.
Ta kinh hô một tiếng, nhanh chóng che miệng lại, sợ nàng không kiên nhẫn, sẽ đánh ta.
Năm ngoái, thẩm thẩm bởi vì không sinh được con trai bị thúc thúc đánh cho đầ,u rơi má.u chảy, chỉ bởi vì ta nhìn nhiều thêm một lần, bà ta quay sang đạp ta một cái, đạp vào ngực khiến ta đau hơn nửa năm.
Mẹ hung như vậy, đánh người so với thẩm thẩm nhất định sẽ đau hơn.
Nhưng là nàng không có đánh ta, mà là vội vàng che miệng lại, mắt đỏ lên quay đầu đi, không còn dám nhìn ta.
Mẹ xinh đẹp lại hung dữ như vậy, nhưng thời điểm đối mặt với ta, còn cẩn thận hơn so với trẻ nhỏ.
Ta nhịn không được kéo tay áo của nàng.
Mẹ bỗng nhúc nhích, quay đầu nhìn ta.
Trước kia, ở sát vách, Lưu bà còn sống, bà cũng là người đối xử với ta tốt nhất. Ta hỏi bà rằng mẹ có phải là không thương ta, cho nên mới không quan tâm, không thèm đến nhìn ta một cái.
Lưu bà lại nói, đợi đến khi ta nhìn thấy nàng, ta liền có thể cảm nhận được.
Hiện tại ta có thể cảm nhận được, mẹ để ý ta.
“Mẹ, mẹ có đau không?”
Mắt nàng thoáng chốc đỏ lên, đột nhiên ôm trầm lấy ta. Ta không nhìn thấy khuôn mặt nàng, chỉ nghe thấy thấy nàng phát ra âm thanh nghẹn ngào như thú nhỏ mới sinh.
Nàng khóc, nước mắt ta cũng không kìm được mà ầng ậc dâng lên, mũi càng thêm chua xót, cùng nàng khóc lớn.
“Tại sao mọi ngươi bây giờ mới đến, con rất sợ, đau quá…”
05.
Từ khi còn nhỏ, ta sẽ không khóc.
Dù cho có bị đánh cũng sẽ chỉ ôm đầu, không dám nói lời nào.
Thúc thúc thẩm thẩm nói ta là đồ con hoang, không có tim, sói mắt trắng, cho nên mới không khóc.
Còn Lưu bà nói, chỉ có đứa nhỏ được yêu thương mới có thể khóc.
Bây giờ ta cũng sẽ khóc.
Cha mẹ dẫn bọn ta đi đã một tháng. Trên đường đi thường xuyên gặp phải quan binh hoặc binh sĩ dẫn đường thẩm vấn, nói là đang điều tra dư nghiệt tiền triều.
Cha mẹ rất cẩn thận, luôn khiến mặt a huynh, a tỷ vô cùng bẩn, để bọn hắn giả bộ như bị bệnh tật quấn thân.
Bọn hắn cũng rất sợ hãi.
Ta coi như ngốc, cũng có thể nhìn ra vấn đề.
Cha ôm ta, xin lỗi nói: “Thật sự xin lỗi, A Bảo. Chúng ta vốn định để con ở nhà thúc thẩm cho họ chăm sóc, không muốn mang con theo mạo hiểm. Nhưng bọn họ đối với con như vậy, so với việc để con lại không bằng đi theo chúng ta, thật xin lỗi con.”
Ta lắc đầu: “con thích ở bên cạnh cha mẹ.”
Cho dù có nguy hiểm, nhưng khi ở bên cha, ta mới có thể cảm nhận được ấm áp. Nhà thúc thúc thẩm thẩm tuy coi như là an toàn, cũng mãi mãi chỉ làm ta lạnh lẽo. Trong gia đình đó không có chỗ dành cho ta.
Chúng ta cuối cùng đã tới một nơi gọi là thôn Hạ Liễu thuộc trấn Xuân Thủy, quyết định định cư tại đây.
Nhà ta vừa đến, không có ruộng đồng gì hết, chỉ có một cái viện nhỏ cùng nửa mẫu vườn để trồng rau.
Phòng ở đây vài cái đã lâu không có người chăm chút, cha cũng không biết sửa phòng liền đi tìm người hỏi giá, chờ khi xuân đến sẽ xây lại phòng ở mới.
Nhà mới có tất thảy năm phòng, cha mẹ một phòng, a huynh, a tỷ cùng ta mỗi người một phòng, còn có thêm một gian nhà chính.
Khắp nơi trong nhà đều mới. Ta có đệm chăn, quần áo mới, cả khăn cũng thế, sẽ không còn lạnh đến nước mũi lem nhem, càng sẽ không cần dùng tay áo để lau nữa.
Chỗ này còn nuôi thêm gà, vịt cùng thỏ con.
Người trong thôn đều nói nhà ta có tiền, nhưng cha mẹ cũng đã thương lượng, sẽ không thể ăn không ngồi rồi sống qua ngày.
Mẹ không thể nói chuyện, khi cần biểu đạt sẽ vẽ hoặc dùng cử chỉ cho cha hiểu.
Rất nhanh, cha đã mua rất nhiều đậu hạt về, lại mua thêm con lừa cùng cối xay.
Mẹ ở nhà xay đậu hũ, cha sẽ mang ra ngoài bán, bọn ta làm việc nhà.
Cha văn nhược, nhưng thắng ở chỗ biết ăn nói, không chỉ thế, mẹ làm đậu hũ ăn cũng thật ngon.
Triều đại thay đổi, tân đế đối dân xử thế tốt, bách tính an cư lạc nghiệp liền có tiền mua đậu hũ. Nhà chúng ta chính là nhờ vậy mà đi lên.
Buổi chiều, lúc mẹ không làm đậu hũ liền đưa bọn ta lên núi, đào một số loại cỏ kì lạ cùng một ít cây trở về.
Cha sẽ đem những rễ cây kia phơi nắng cho tốt, xếp riêng từng loại.