Sương Mù Tan Biến - Chương 4
Thật biết cách hưởng thụ cuộc sống, ngày xưa họ hưởng thụ bao nhiêu thì giờ phải trả giá bấy nhiêu.
Trên đời này, làm gì có bữa ăn nào miễn phí?
Mọi thứ tưởng như miễn phí đều đã được số phận âm thầm gắn giá lên rồi.
Và tôi chính là số phận của họ.
Những ngày tiếp theo, điện thoại của tôi bị ba người đó gọi đến mức muốn nổ tung.
Tôi không chặn họ, tôi cố tình để số này cho họ gọi, tôi thích cảm giác nhìn thấy họ tức giận, quằn quại trong bất lực, vô dụng không thể làm gì.
Luật sư của tôi tận tụy báo cáo tình hình: “Sau khi thanh toán xong chi phí dưỡng lão, họ còn dư lại vài chục nghìn, và hiện họ đã chuyển về căn nhà cũ.”
Bố mẹ Cao Minh có lương hưu, không có khoản nợ nhà, nợ xe hay nợ nần gì khác, dù căn nhà cũ đã mấy chục năm, không có thang máy và điều kiện không tốt, nhưng đó chính là nơi họ đã sống trước đây mà? Có lẽ họ sẽ không thấy khó khăn gì.
Miễn là không có gì bất ngờ xảy ra, số tiền còn lại đủ để họ sống phần đời còn lại một cách khá ổn.
Nhưng nói nếu không có bất ngờ, thì chắc chắn sẽ có bất ngờ.
Tôi biết rằng có một quả b//om lớn sắp n//ổ.
10.
Một tháng sau, bố mẹ Cao Minh và Từ Đóa vừa khóc vừa quỳ trước cổng biệt thự của tôi.
Họ gào thét th//ảm thiết: “Lâm Thanh, chúng tôi sai rồi, cầu xin cô vì Cao Minh mà cứu lấy đứa con của nó!”
Tôi đứng bên trong cánh cổng, Từ Đóa bò lê lết đến gần tôi nhưng bị vệ sĩ chặn lại.
Cô ta khóc đến khàn giọng: “Lâm Thanh, con tôi bị bệnh tim, cô là bác sĩ phẫu thuật tim hàng đầu, chỉ có cô mới có thể làm ca phẫu thuật này, tôi cầu xin cô, cứu con tôi với!”
Tôi không nói gì, trước tiên gọi điện cho bệnh viện tôi từng làm việc, cũng là nơi đứa con của Cao Minh đang điều trị.
Trưởng khoa tim mạch nói rằng đứa bé sinh ra bị dị tật tim, cần phẫu thuật gấp, nếu không lớn lên sẽ phải sống phụ thuộc vào thuốc, và không biết lúc nào sẽ chet.
Tôi cúp điện thoại, nhìn về phía bố mẹ Cao Minh và Từ Đóa. Mẹ Cao Minh khóc lóc thảm thiết: “Lâm Thanh, xin cô chấp nhận làm phẫu thuật này đi, đây là con của Cao Minh, là huyết mạch duy nhất của nó trên đời này!”
Tôi cười: “Mẹ, con cũng từng có một đứa con, mẹ còn nhớ không? Đứa con này là huyết mạch của Cao Minh, con của con chẳng lẽ không phải huyết mạch của Cao Minh sao?”
Mẹ Cao Minh dường như nhớ lại điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên tím tái.
“Khi con của con mất, mẹ đã nói gì? Mẹ nói tất cả là lỗi của con vì luôn đề cao công việc, làm việc quá sức, hại chet cháu của mẹ. Mẹ nói con của con mất là do phúc khí không đủ, không xứng đáng để Cao Minh làm bố, đáng đời không được sinh ra trên thế giới này.”
“Lúc đó các người đã biết về Từ Đóa rồi phải không? Cũng biết chính Từ Đóa là người đã khiến con của con mất đúng không?”
Mẹ Cao Minh ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy. Bố Cao Minh cố gắng thuyết phục tôi: “Lâm Thanh, chuyện đó đã qua rồi, chuyện cũ thì cho qua đi, nhưng bây giờ, đứa bé này là huyết mạch duy nhất của Cao Minh…”
“Liên quan gì đến tôi?” Tôi ngắt lời ông ta.
“Lúc ông khuyên tôi không nên báo án để Từ Đóa không phải ghi vào hồ sơ, tương lai làm người không tốt, sao ông không nghĩ đến đứa con của tôi cũng là huyết mạch của Cao Minh chứ?”
Bố mẹ Cao Minh không nói được gì, còn Từ Đóa thì vượt lên trước vệ sĩ, quỳ rạp xuống trước mặt tôi, đập đầu xuống đất.
“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, nhưng xin cô hãy cứu con của tôi! Đứa bé vô tội.”
“Từ Đóa, cô nghĩ tôi không muốn cứu sao?”
Tôi bất ngờ bật cười.
11
Từ Đóa mở to mắt nhìn tôi.
“Ban đầu, bố cô tìm tôi để khám, ông ấy đột nhiên bị đau ngực, tôi chẩn đoán ông ấy bị tắc nghẽn mạch vành cấp tính, lập tức sắp xếp phẫu thuật, nhưng không cứu được ông ấy. Nói là do tay nghề tôi không tinh, cô tức giận đẩy tôi, khiến tôi sẩy thai, tôi cũng chấp nhận điều đó. Nhưng sau đó cô đã xem hồ sơ chẩn đoán, và biết rằng cô đã nhầm. Cô có từng xin lỗi tôi chưa? Lúc đó cô còn nghĩ rằng, làm mất đứa con của tôi là tốt, vì như vậy sẽ không còn chướng ngại giữa cô và Cao Minh!”
Từ Đóa môi run run, không nói nên lời, cầu xin tôi: “Là lỗi của tôi, nhưng cô hãy rủ lòng thương, cứu lấy con tôi, tôi xin cô.”
“Ban đầu, tôi nghĩ cô do quá xúc động vì bố cô mất mà ra tay với tôi. Nhưng sau khi Cao Minh đến, tôi thấy anh ta ôm cô an ủi, nghe được những gì cô nói với anh ta, tôi mới hiểu. Cô nghĩ rằng tôi đã phát hiện chuyện giữa hai người, cô nghĩ tôi trả thù cô bằng cách cố ý làm hại bố cô trong ca phẫu thuật, nên mới cố ý đẩy tôi.”
Tôi là một bác sĩ ngoại tim hàng đầu, quá bận rộn, bận đến mức không biết chồng mình đã ngoại tình hai, ba năm rồi.
Tôi cũng quá ngây thơ. Tôi nghĩ rằng khi tôi cùng Cao Minh vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, với mỗi ca phẫu thuật tôi thực hiện đã giúp xây dựng nền tảng cho tòa nhà thương mại của anh ta, hôn nhân của chúng tôi cũng sẽ vững chắc như sự nghiệp của anh ta.
Tôi đã trao cho anh ta niềm tin sâu sắc nhất, và anh ta đã đạp đổ niềm tin đó.
Tôi mỉm cười: “Từ Đóa, cô có thể ghê tởm, nhưng không phải ai cũng ghê tởm như cô.”
“Tôi đã biết từ lâu con cô có vấn đề. Tôi cũng biết chút về Đông y, nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch, lần ở đồn cảnh sát tôi đã thấy sắc mặt cô không ổn. Nhưng tại sao tôi phải nói cho cô biết? Tôi biết con cô có vấn đề, nhưng không thấy được cụ thể là gì. Tôi không vội, tôi muốn xem trời sẽ báo ứng cô thế nào.”
“Nhưng thật nực cười, con cô lại bị bệnh tim! Bệnh tim bẩm sinh mà chỉ có tôi mới phẫu thuật được. Nhưng Từ Đóa, cô còn nhớ không, lúc cô đẩy tôi ngã, tay tôi đã quệt vào góc bàn, khiến lưng bàn tay tôi bị rách sâu, sâu tới tận gân mạch.”
Nụ cười tôi càng thêm rạng rỡ: “Từ Đóa, cô thử đoán xem tại sao tôi từ chức ở bệnh viện? Thực sự chỉ vì tôi quá đau buồn vì mất con sao?”
Mắt Từ Đóa ánh lên nỗi sợ hãi: “Cô…”
“Tôi không thể phẫu thuật được nữa.”
Tôi đau đớn nói: “Tay tôi bị thương, không bao giờ có thể cầm dao phẫu thuật được nữa.”
Tôi bị thương nặng như vậy, và khi biết được sự thật, tôi đã muốn báo cảnh sát, muốn để cô ta trả giá.
Nhưng Cao Minh, bố mẹ Cao Minh, tất cả mọi người đều ngăn cản tôi, từng lời từng chữ đều nói rằng Từ Đóa đáng thương thế nào, còn tôi nếu báo cảnh sát, thì thật là lạnh lùng, á//c đ//ộc, vô nhân tính.
Tôi chỉ bị thương ở tay, nhưng lại muốn để một cô gái tuổi thanh xuân phải có tiền án, hủy hoại cuộc đời cô ta.
Lúc đó, tôi đau lòng, đau đớn, giận dữ, tương lai mịt mờ, đến mức nghe theo những lời dối trá của họ.
Căn biệt thự kia, là Cao Minh tặng cho bố mẹ tôi để tôi không báo án, để Từ Đóa không bị truy cứu. Không phải tôi muốn, mà là anh ta ép tôi, cố nhét vào tay tôi.
Vì thế mà trong video công chứng, anh ta nói rất dễ dàng rằng đó là tự nguyện thật sự.
Nếu ai đó thực sự xem kỹ video công chứng đó, sẽ thấy lúc đó tôi trông thê lương đến nhường nào.
Anh ta nghĩ rằng căn biệt thự này có thể mua được đứa con của tôi, mua được nghề nghiệp mà tôi yêu quý như m//ạng sống của mình.
Bên trong và bên ngoài căn biệt thự này đều thấm đẫm m//áu của con tôi, đều phủ lên tro tàn của sự nghiệp bị hủy hoại của tôi.
Tôi quên mất bố mẹ Cao Minh và Từ Đóa đã rời đi thế nào, vì tâm trạng tôi cũng không tốt.
Con người luôn như vậy, khi có một mục tiêu, dù là thù hận, cũng đầy nhiệt huyết.
Nhưng một khi mục tiêu đó hoàn thành, lại trở nên vô nghĩa.
12
Sau đó, đàn em của tôi, cũng là trưởng khoa ngoại tim hiện tại, Lục Hứa đã thông báo cho tôi một vài tình hình.
Ngoài tôi ra, không ai đủ trình độ để thực hiện ca phẫu thuật sửa chữa khuyết tật tim bẩm sinh, chỉ có thể điều trị bảo tồn.
Đã tốn rất nhiều tiền, lên đến hàng trăm ngàn. Nhưng vẫn không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Đứa bé này sau này sẽ phải sống cùng thuốc men cả đời. Chạy nhảy, thậm chí chỉ cần cảm xúc kích động một chút, cũng có thể là điều chí m//ạng.
Cậu ấy thở dài: “Đàn chị, đứa trẻ này thật tội nghiệp, giá như tay chị không gặp chuyện thì tốt biết bao.”
Cậu ấy không biết mối quan hệ giữa tôi và Từ Đóa, tôi cười một tiếng: “Ừ, đúng vậy.”
Tôi cúp máy, mọi chuyện thực sự đã kết thúc.
Tôi ra phía sau vườn biệt thự, dưới lớp rêu chó này là két sắt mà trước đó tôi đã ch//ôn.
Đúng vậy, tôi thực sự đã trồng rêu chó, một loại nấm bị cái tên của nó làm xấu đi. Ai có thể nghĩ rằng dưới đó lại có vàng?
Hơn trăm triệu vàng thỏi, toàn bộ mang ra cũng chỉ khoảng hai trăm ký, một hộp giày lớn hơn chút cũng có thể chứa hết.
Tôi quyên góp một số tiền lớn cho quỹ hỗ trợ bệnh nhi tim bẩm sinh, còn có dùng được cho con của Cao Minh hay không, thì không liên quan đến tôi nữa.
Hôm tôi chuẩn bị lái xe của Cao Minh đi bảo dưỡng, anh ta mang theo tờ giấy ly hôn đến ép tôi ký.
Cao Minh nói, Từ Đóa đã mang thai bảy tháng, anh ta muốn cho Từ Đóa và đứa bé của cô ta một danh phận, còn tôi, lần sẩy thai trước đã tổn thương cơ thể, sau này không thể sinh con được nữa. Nhưng sự nghiệp lớn như của anh ta không thể không có người thừa kế, vì vậy tôi không còn tư cách làm vợ anh ta.
Lúc vừa phát hiện chuyện của Cao Minh và Từ Đóa cũng chính là lúc tôi mất con, sự nghiệp cũng bị hủy hoại.
Tôi đau đớn tột cùng, trong những ngày đen tối và tuyệt vọng nhất, khi tôi cần sự an ủi nhất, tôi phát hiện ra tình yêu của mình cũng không còn nữa.
Điều khiến tôi không thể ngờ được, tất cả những điều này đều bắt nguồn từ ảo tưởng bị hại của tình nhân anh ta.
Tôi đã từng đau khổ, từng đ//iên cuồng, cũng từng như bị thuần hóa, tưởng rằng có thể bỏ qua quá khứ, làm lại từ đầu.
Nhưng khi Cao Minh tàn nhẫn đặt tờ đơn ly hôn trước mặt tôi, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Trí tuệ của phụ nữ luôn tỷ lệ nghịch với tình cảm. Một khi không còn tình cảm, người ta sẽ trở nên tỉnh táo vô cùng.
Thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, chỉ trong khoảnh khắc, một kế hoạch hoàn chỉnh đã hiện lên trong đầu tôi.
Tôi đã biết từ lâu xe của Cao Minh có vấn đề, hôm đó anh ta định đem đi sửa, nhưng tôi không cho anh ta đi.
Tôi cũng biết Cao Minh đã đặt cho Từ Đóa bệnh viện phụ sản tư tốt nhất, ở thành phố lân cận, Từ Đóa đã nhập viện, và anh ta cũng sẽ qua đó thăm cô ta.
Tôi còn biết, đi đến thành phố lân cận phải qua quốc lộ số 4, một đoạn đường hẹp, nhiều khúc cua, một bên là vách núi cao hàng chục mét.
Cao Minh thấy tài khoản điện tử phiền phức, nhiều tài khoản là do tôi giúp anh ta đăng ký, điện thoại cũng vậy.
Hôm anh ta đến thăm Từ Đóa, tôi đã dùng chức năng định vị điện thoại để theo dõi vị trí của anh ta. Khi thấy anh ta sắp đến đoạn đường đó, tôi gọi cho anh ta.
Tôi và Cao Minh cãi nhau to, tôi nói anh ta đừng mơ tưởng đến chuyện ly hôn, tôi nói, tôi sẽ kéo dài chuyện này cho đến khi anh ta chet.
Cao Minh là người nóng tính, khi lái xe lại mắc hội chứng nóng giận trên đường, khi tức giận, sẽ vô thức nhấn mạnh chân ga.
Một khi đạt đến tốc độ nhất định, phanh vốn đã có vấn đề sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng.
Tôi nhìn vào điện thoại, thấy vị trí của anh ta theo thời gian thực, rồi đột ngột ngừng cãi vã, dịu dàng hỏi: “Cao Minh, anh đang lái xe với tốc độ bao nhiêu?”
Cao Minh vô thức trả lời: “180.”
Tôi nói: “Cao Minh, tạm biệt.”
Số phận xoay vòng, nhân quả báo ứng.
Nếu Cao Minh không làm mọi chuyện trở nên tuyệt tình để phòng ngừa tôi, liệu kết cục bây giờ có khác không?
Tôi nhìn ra ngoài, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, sương mù dần tan biến.
Cuộc đời tôi còn rất dài, tôi sẽ tìm thấy ánh sáng của mình.
[HẾT]