Sương Mù Tan Biến - Chương 3
Mặt mẹ Cao Minh xám ngắt.
Lúc này, Từ Đóa bất ngờ chạy đến, dụi mắt rồi òa khóc trước mặt tôi: “Chị Lâm Thanh, em biết em và anh Cao Minh có lỗi với chị, nhưng anh ấy cũng đã chet rồi. Đứa bé trong bụng em là giọt m//áu cuối cùng của anh ấy.”
“Vợ chồng một ngày tình nghĩa trăm năm, chị nhẫn tâm không để lại chút gì cho giọt m//áu cuối cùng của anh ấy sao?”
Từ Đóa cũng có chút khôn ngoan, biết rằng chỉ cần tôi đồng ý thì thẩm phán sẽ không can thiệp.
Tôi nói: “Tội nghiệp quá nhỉ~”
Ngay lập tức, ánh mắt của cả ba người họ sáng lên, đồng loạt nhìn tôi.
Tôi nói: “Nhưng tôi không tin.”
Ngày hôm đó, khi rời khỏi tòa án, cả ba người họ cùng lao vào định đ//ánh tôi. Nhưng, trong tòa án cũng có cảnh sát đấy chứ! Ở nơi thượng tôn pháp luật, tôi có gì phải sợ?
Về đến nhà, tôi tiếp tục ăn uống thoải mái, thậm chí còn tranh thủ đi du lịch một chuyến.
Vừa về nhà, tòa án lại tìm đến tôi.
“Cô Lâm Thanh đúng không? Bố mẹ chồng cô kiện cô che giấu tài sản của chồng, đã nộp đơn lên tòa án, yêu cầu cô có mặt đúng giờ.”
Ồ, lại phải ra tòa à! Tôi đã ra tòa một lần rồi, lần đầu thì lo lắng, lần sau thì quen thôi, có gì phải sợ?
Đến ngày hẹn, tôi đến tòa án đúng giờ.
Bố mẹ chồng lần này đã có sự chuẩn bị, thuê cả luật sư. Trùng hợp thay, tôi cũng đã thuê cho mình một vị luật sư.
Chia tài sản mà không thuê luật sư thì sao được! Dù tôi có điểm toán kỳ thi đại học là 100, thì với đống tài sản này, tôi cũng chẳng thể tự tính hết nổi!
7
Mẹ Cao Minh ngay từ đầu đã đổ tội cho tôi: “Cô ta giấu tiền! Con trai tôi có nhiều tiền như thế, tất cả đều bị cô ta giấu đi!”
Bà ta cứ nói qua nói lại hai câu đó hơn tám mươi lần.
Thẩm phán nổi gân xanh: “Bà nói hay luật sư nói?”
Mẹ Cao Minh nhìn luật sư bên mình đang mặt mày nhăn nhó như bị táo bón, đến cuối cùng vẫn là im lặng.
Luật sư bên họ khó khăn lắm mới được nói, bù đắp quá mức, bằng chứng và lập luận tuôn ra như dòng nước chảy xiết.
Nào là báo cáo thường niên của công ty, nào là tỉ lệ chia cổ tức, giá nhà đất, tuôn trào không ngừng suốt hơn nửa tiếng, nước miếng bắn ra tích lại cũng đủ nửa bình.
Đợi đến khi ông ta nói xong, luật sư bên tôi mới lấy ra vài phong bì da bò:
“Đây là báo cáo tài chính của công ty.”
“Đây là báo cáo lãi lỗ đầu tư.”
“Đây là văn bản hướng dẫn giá nhà của chính phủ.”
Mọi thứ được sắp xếp rõ ràng, rành mạch.
Đùa chắc?
Tôi trả phí tư vấn cho luật sư mỗi năm cả chục vạn, có vụ việc thì còn phải trả thêm. Chuyện nhỏ này mà không giải quyết được thì chẳng phải tôi tiêu tiền vô ích sao?
Chưa kể lần trước tôi đi du lịch, họ nghĩ ai là người lập ra danh sách phân chia tài sản chứ? Có chỗ hở nào mà không bịt kín lại sao?
Luật sư bên họ chưa nói hết, giờ lại tiếp tục tái mặt như bị táo bón.
Mẹ Cao Minh tức giận chửi: “Tốn của tôi mấy vạn, mà ông có ích gì đâu!”
Bà ta tự mình đứng lên, chỉ tay như móng gà về phía tôi mà hét lên: “Biệt thự đâu? Còn một căn biệt thự nữa, tại sao không chia?”
Căn biệt thự ấy ở vị trí đắc địa, diện tích lớn, ba tầng độc lập, giá trị cả chục triệu. Chia ra một phần ba cũng phải được bốn, năm trăm vạn.
Luật sư bên tôi chỉnh lại kính, bình tĩnh lấy ra một bản thỏa thuận, chỉ vào hai chữ trên đó và đọc: “Tặng cho.”
Bên tặng cho: Tôi và Cao Minh.
Bên nhận: Bố mẹ tôi.
Mẹ Cao Minh hoàn toàn phát đ//iên, nhảy cẫng lên hét: “Không thể nào! Con trai tôi còn chưa tặng cho tôi một căn nhà tốt như thế, làm sao có thể tặng cho bố mẹ của con đàn bà đ//ộc á//c đó! Chắc chắn là giả!”
Tôi lười tranh luận: “Giả hay thật, Từ Đóa biết rõ nhất.”
Chuyện tranh chấp tiền bạc, làm sao mà Từ Đóa không có mặt được? Cô ta ngồi ở hàng nguyên đơn, thấy tôi hướng sự chú ý về phía mình, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô ta bặm môi, không nói lời nào.
Luật sư bên tôi cũng không định chờ cô ta, bình tĩnh lấy ra một chiếc USB, và phát nó lên trong phòng xử án.
Ồ, đó là video công chứng từ văn phòng công chứng, trong đó Cao Minh còn sống và đứng đấy, đồng ý tặng nhà.
Mẹ Cao Minh hoàn toàn chet lặng, ngồi phịch xuống đất khóc lóc: “Lâm Thanh, con hồ ly tinh! Cô đã cho con trai tôi uống loại thuốc mê gì mà nó lại để hết tiền cho cô!”
Tôi đứng bên cạnh thưởng thức màn kịch, đã nói rồi mà, với luật sư của tôi, chuyên gia săn tiền này, sao có thể để lọt lỗ hổng nào chứ?
Nếu anh ta dám để lọt lỗ hổng, chẳng phải tôi sẽ bắt anh ta phải trả lại hết số tiền mà tôi đã bỏ ra sao?
Tôi đang vui vẻ xem thì Từ Đóa bất ngờ đứng dậy, hét lên: “Lâm Thanh giấu tiền, tôi có thể làm chứng!”
Tiếng hét đó thực sự ngoài dự đoán của mọi người.
Mẹ Cao Minh vui mừng: “Đóa Đóa, con nghĩ ra điều gì rồi à? Mau nói đi, con có bằng chứng gì! Tiền của nhà chúng ta không thể để con đàn bà đ//ộc á//c đó lấy mất!”
Từ Đóa cắn chặt môi, lấy hết can đảm: “Cao Minh… đề phòng bất trắc, đã đổi một số tiền mặt thành vàng thỏi, và Lâm Thanh đã lấy hết số vàng thỏi đó!”
Thẩm phán nhướn mày, biết rằng tình tiết hấp dẫn sắp tới.
“Có bao nhiêu?”
Từ Đóa mím môi, một lúc lâu mới nói: “Hơn một trăm triệu…”
Thẩm phán: “Cô nói lại lần nữa, tôi nghe không rõ.”
Từ Đóa: “Hơn một trăm triệu.”
Tôi chưa kịp nói gì thì mẹ Cao Minh đã hét lên: “Hơn một trăm triệu! Đóa Đóa, tại sao trước đây con không nói với chúng ta?”
Mẹ Cao Minh hoàn toàn bị sốc bởi lời của Từ Đóa, nhìn cô ta với ánh mắt thay đổi. Giờ số vàng thỏi đó đã bị người khác lấy mất, nên cô ta mới nhảy ra.
Nếu chưa bị lấy mất, chẳng phải Từ Đóa đã định nuốt trọn sao?
Bà trừng mắt giận dữ nhìn Từ Đóa: “Về nhà sẽ tính sổ với cô sau!”
Nhờ lời của Từ Đóa, lưng mẹ Cao Minh lại thẳng lên, bà hét lên với thẩm phán: “Thẩm phán, ông hãy tra hỏi Lâm Thanh đi, cô ta đã giấu số vàng thỏi đó ở đâu!”
Thẩm phán nhìn tôi, tôi chân thành nói: “Từ Đóa chưa bao giờ đưa cho tôi.”
8
Tôi không nói dối, một thẩm phán có kinh nghiệm sẽ nhìn ra điều đó. Nhưng thực sự Từ Đóa chưa từng đưa cho tôi, tôi chỉ là người gọi công ty chuyển nhà đến để dọn.
Thẩm phán quay sang nhìn Từ Đóa, cô ta hoảng hốt: “Cô ta đã lấy! Cô ta tr//ộm từ nhà tôi, tôi còn báo cảnh sát rồi!”
Luật sư bên tôi bắt đầu phản công: “Cô Từ, tôi cần sửa lại hai sai lầm của cô. Thứ nhất, căn nhà đó không phải nhà của cô, mà là tài sản của thân chủ tôi. Thứ hai, trong biên bản báo án của cô ghi rất rõ ràng, cô không mất bất kỳ thứ gì.”
Từ Đóa luống cuống, lắp bắp: “Tôi… tôi… tôi lúc đó chỉ là chưa nhớ ra thôi…”
Luật sư bên tôi tiếp tục tấn công: “Giả sử thực sự có vàng thỏi, xin hỏi, ai có thể chứng minh?”
Từ Đóa hét lên: “Tôi! Tôi tận mắt nhìn thấy Cao Minh mang về, còn chính tay tôi cất vào két sắt, tôi có thể chứng minh!”
Luật sư bên tôi chỉ cười nhạt: “Hừ…”
Sự im lặng ấy chứa đầy khinh miệt.
“Hừ…” – đó là một đòn tấn công im lặng nhưng mạnh mẽ.
Từ Đóa gần như bật khóc: “Thẩm phán, có vàng thỏi, thực sự có vàng thỏi, chính tay tôi cất mà.”
Thẩm phán nhíu mày đầy vẻ bối rối: “Ý của cô là số vàng thỏi đó thuộc về Cao Minh?”
“Đúng, đúng!”
“Vậy có biên lai mua không?”
Từ Đóa: ……
“Hoặc ghi chép thanh toán cũng được.”
Từ Đóa: ……
Thẩm phán thở dài, nói: “Ai chủ trương thì phải có bằng chứng, cô hiểu không?”
“Nếu cô không hiểu, thì nên biết rằng bịa đặt và vu khống có thể khiến người bị hại kiện hình sự, đó là tội phạm hình sự, cô có hiểu không?”
Thẩm phán đã giảng giải luật pháp rất chi tiết cho Từ Đóa và bố mẹ Cao Minh, phải thừa nhận rằng ông ấy giải thích rất hay, tôi nghe mà thấy bái phục vô cùng.
Vừa nghe tôi vừa ngầm khen ngợi Cao Minh.
Cao Minh à, anh thực sự là một người tốt, nếu anh không chuyển tài sản một cách kín đáo như vậy, tôi sao có thể dễ dàng lấy được số tiền này?
Ra khỏi tòa án, Từ Đóa và bố mẹ Cao Minh lại lao về phía tôi. Số vàng thỏi trị giá cả tỷ đó, làm sao họ có thể bỏ qua được?
Nhưng tôi cũng không phải không biết cảnh giác, sao có thể để họ cứ xông tới đánh tôi mãi được?
Cách tôi còn mười tám mét thì đã bị vệ sĩ chặn lại.
Luật sư bên tôi đứng sau vệ sĩ, nói: “Tài sản thuộc về hai vị đã được phân chia xong, nếu còn có chuyện gì khác, xin hãy liên hệ trực tiếp với tôi. Thân chủ của tôi sẽ không liên quan gì thêm với hai vị. Nếu hai vị còn tiếp tục tiến lại gần thân chủ của tôi, tôi sẽ thay mặt thân chủ báo cáo với cơ quan công an.”
Luật sư liếc nhìn Từ Đóa: “Cô Từ, đặc biệt là cô, tôi muốn nhắc cô rằng không phải lúc nào cô cũng may mắn như vậy đâu.”
Từ Đóa rụt cổ lại, không dám tiến lên nữa.
Cô ta kéo tay mẹ Cao Minh: “Mẹ, tiền đều bị Lâm Thanh lấy hết rồi, vậy còn đứa con trong bụng con…”
Mẹ Cao Minh nhìn bụng Từ Đóa, dường như đã hồi phục chút sinh khí, bà nắm chặt tay cô ta: “Yên tâm, vẫn còn có mẹ ở đây!”
Tài sản của Cao Minh, anh ta đã chuyển đi không ít, nhưng số còn lại cũng không hề nhỏ, một phần ba cũng là một con số đáng kể.
Mẹ Cao Minh trừng mắt nhìn tôi đầy thách thức, tôi không thèm đáp lại, quay người lên xe.
Vừa khởi động xe, tôi nhận được cuộc gọi từ viện dưỡng lão.
9
“Chị Lâm, chi phí dưỡng lão của bố mẹ chồng chị gần đây cần được thanh toán, tôi nên gửi hóa đơn về nhà chị chứ?”
Tôi hắng giọng: “Xin lỗi, tôi và họ vừa chia tài sản xong, Cao Minh đã mất, tôi không còn liên quan gì đến họ nữa. Số tiền này, ông cứ trực tiếp tìm họ mà đòi. Hãy yên tâm, tôi vừa chuyển tiền cho họ, họ có tiền và có thể tự chi trả.”
Cúp máy, tôi vui vẻ tung điện thoại lên không trung. Tất cả các loại kiểm tra và chất bổ dưỡng đắt tiền nhất đều đã được sử dụng.
Trước đây, bác sĩ điều trị chính đã báo cáo với tôi đã sử dụng những gì.
Cả cơ thể cộng hưởng từ? Tám nghìn tệ, chẳng đáng là bao.
Xét nghiệm gen? Ba mươi nghìn tệ, chẳng đáng là bao.
Truyền lại tế bào gốc tự thân? Giá chung trong nước là ba trăm nghìn, còn họ dùng loại tốt nhất, năm trăm nghìn, chỉ là chuyện nhỏ.
Còn gì nữa nhỉ…
Từng món nhìn thì không nhiều, nhưng gộp lại cũng không ít, chưa kể họ còn là hai người.
À, còn đồ ăn nữa.
Từ Đóa đang mang thai, chẳng lẽ không phải tổ yến, hải sâm thay phiên nhau mà dùng sao?
Tổ yến Indonesia, một trăm gram năm nghìn tám, đủ ăn mấy bữa?
Hải sâm sâu biển, 250 gram tám nghìn, có mấy con nhỉ?