Sương Mù Tan Biến - Chương 1
1
Chồng tôi, Cao Minh, chet trong một vụ tai nạn xe hơi, để lại cho tôi một khoản thừa kế lớn.
Có ai chu đáo hơn Cao Minh không?
Nghĩ đến việc anh ta chu đáo như vậy, tự nhiên tôi cũng phải chu đáo một chút, nên tôi gọi điện đến viện dưỡng lão nơi bố mẹ Cao Minh đang nghỉ dưỡng, yêu cầu bác sĩ chính cho họ làm tất cả các xét nghiệm đắt nhất và dùng tất cả các món dinh dưỡng tốt nhất.
Con trai mất là chuyện lớn, nhỡ đâu hai ông bà không chịu nổi thì sao? Tôi phải giúp họ ổn định sức khỏe trước.
Còn về cô tình nhân nhỏ của anh ta, trước đây khi Cao Minh còn sống, tôi mắt nhắm mắt mở, vờ như không biết. Giờ Cao Minh đã chet rồi, chẳng phải tôi nên có oán báo oán, có thù báo thù sao?
Tôi gọi công ty chuyển nhà đến nhà của cô ta, phẩy tay một cái, chuyển hết!
Ả tình nhân không có ở nhà, vừa vặn thuận lợi cho tôi. Tất cả mọi thứ đều được niêm phong, gói gọn và mang đi.
Khi rút lui, trong phòng ngoài vật dụng cá nhân thì chỉ còn lại một cái giường, mà cái đó tôi không cần, vì thấy thật dơ bẩn.
Những thứ chuyển về cũng không ít, tôi đã phải mất cả đêm để chọn ra những gì cần, còn những thứ không cần thì bán cho nơi thu mua phế liệu.
Ông già ở trạm phế liệu vừa mang đồ đi, cảnh sát đã đến cửa. “Có phải cô là Lâm Thanh không? Có người tố cáo cô đột nhập tr//ộm c//ắp!”
“Tôi bị oan mà, thưa các đồng chí! Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật!”
“Có phải hay không, mời đi với chúng tôi để làm rõ tình hình trước đã!”
Dĩ nhiên tôi đi cùng bọn họ, dù sao tôi cũng không có tr//ộm c//ắp gì cả, nắm rõ tình hình thì có gì phải sợ.
Khi đến nơi, vừa nhìn thấy Từ Đóa, cô ta đã nhảy dựng lên, chửi mắng tôi: “Lâm Thanh, đồ tr//ộm c//ắp, mày dám ăn tr//ộm đồ của nhà tao!”
Tôi nhìn cô ta với cái bụng bầu bảy tháng mà nhảy dựng lên như thế, tôi nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở: “Cô nên cẩn thận một chút, nhỡ đứa con trong bụng có mệnh hệ gì, đừng đổ lỗi lên đầu tôi!”
“Mày dám ng//uyền r/ủ/a con tao!”
Từ Đóa hoàn toàn không nghe lời khuyên, tôi bảo cô ta cẩn thận thì cô ta lại càng kích động, còn định xông đến đánh tôi.
Tôi có thể làm gì đây? Dĩ nhiên là tìm sự giúp đỡ của cảnh sát rồi!
Tôi vội vàng núp sau lưng cảnh sát: “Cảnh sát, cô ta muốn dùng đứa con để vu oan cho tôi, các đồng chí phải làm chứng và bảo vệ tôi!”
Nhân viên trực ban cố gắng kéo Từ Đóa ra, nhìn tôi với ánh mắt khó tả.
Tôi hỏi: “Có phải các anh cảm thấy ý thức pháp luật của tôi rất cao, không bị mắc mưu nên muốn khen ngợi tôi không? Không cần khách sáo đâu, học luật là điều mà mỗi công dân nên làm mà!”
Ánh mắt họ càng phức tạp hơn, nói: “Ngồi xuống đi, trước hết hãy giải thích rõ ràng cho chúng tôi chuyện tr//ộm c//ắp.”
Tôi được dẫn vào một phòng nhỏ, người thẩm vấn trông có vẻ không vui: “Tối qua lúc tám giờ, cô đã làm gì ở Hoa Đình Nha Uyển?”
“Chuyển nhà.”
“Chuyển nhà? Là nhà của cô nên cô chuyển sao?” Người thẩm vấn đập bàn, ném ra một đống ảnh: ”Chủ nhà đã kiện cô rồi, cô to gan thật, dám dẫn cả công ty chuyển nhà đến, tưởng mình đang quay phim à?”
Chắc là họ chưa bao giờ gặp người nào ngang nhiên như tôi, tức đến nỗi mặt mày đỏ hết cả lên.
“Nhưng, ngôi nhà đó là của tôi mà.” Tôi bắt đầu lục trong túi: “Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất, giấy chứng nhận sử dụng đất, hóa đơn thanh toán ngân hàng, chứng minh nhân dân, các anh xem còn thiếu gì không?”
Đến lượt người thẩm vấn bị đứng hình. Anh ta đối chiếu từng chữ một trên giấy tờ, cuối cùng xác định rằng, tôi thật sự là chủ sở hữu của căn nhà.
Họ gọi Từ Đóa vào, cũng gọi cả quản lý tòa nhà đến, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Quản lý tòa nhà nói: “Cô Từ là người ở căn nhà đó, tôi chắc chắn, tôi thường xuyên gặp cô ấy.”
Từ Đóa nói: “Chính Lâm Thanh đã đến nhà tôi tr//ộm đồ!”
2
Tôi nhếch mép, cười lạnh: “Từ Đóa, cô cũng khá lắm, cô không nhà không cửa, tôi và Cao Minh thấy cô đáng thương nên cho cô mượn nhà ở. Thế nào, cho cô ở nhờ mà nghĩ là nhà của mình luôn rồi à? Cô tự sờ tay lên lương tâm mình xem, cô ở đây bao nhiêu năm rồi, có trả xu nào tiền thuê nhà không?”
Mặt Từ Đóa tái nhợt, vội nói: “Nhà không phải của tôi, nhưng đồ đạc bên trong là của tôi! Đồng chí, Lâm Thanh, cô ta đã ăn tr//ộm đồ của tôi!”
“Cô cũng dám nói câu này sao?” Tôi liền rút ra một xấp hóa đơn: “Đồng chí, đây là danh sách sửa nhà và hóa đơn, đây là đơn mua sắm nội thất và biên lai thanh toán, anh có thể đối chiếu với đồ đạc.”
Sau khi nói với nhân viên điều tra một cách lịch sự, tôi nhìn Từ Đóa: “Những bộ quần áo bẩn thỉu và đôi tất ám mùi hôi của cô, tôi đã vứt ra ngoài trước khi chuyển nhà rồi. Những thứ tôi mang đi, đồ nội thất, thiết bị điện, tủ, có cái nào mang họ của cô không?”
Nhân viên điều tra lạnh lùng nói với Từ Đóa: “Cô nói cô ấy ăn tr//ộm đồ của cô, vậy cô thử liệt kê xem mình đã mất gì?”
Từ Đóa cắn răng cầm bút định viết, tôi đứng bên cạnh cười lạnh: “Từ Đóa, cô đã bốn năm nay không làm việc rồi, tôi cũng rất tò mò, cô nghèo như thế, vậy mất đồ gì quý giá cơ chứ?”
Mặt Từ Đóa lập tức trắng bệch, tay cầm bút mà không viết được chữ nào.
Tôi rất bình thản, vì tôi biết rõ trong căn phòng có gì. Nửa năm trước Cao Minh đã chuẩn bị ly hôn với tôi, anh ta lén lút chuyển tài sản như chuột dọn ổ, không ít tiền mặt đã được đổi thành vàng thỏi và cất trong két sắt ở căn nhà đó.
Két sắt đó được giấu kín trong một tủ chứa đồ, tôi đã tìm thấy nó đêm qua và giấu ở nơi rất an toàn. Tôi không sợ Từ Đóa viết ra, nhưng cô ta viết thì cũng phải có người tin mới được.
Một người phải ở nhờ nhà của người khác, liệu có nhiều vàng thỏi thế sao? Đây không phải đang xem mọi người là kẻ ngốc à?
Cuối cùng, Từ Đóa xấu hổ nói rằng cô ta thấy phòng bừa bộn quá nên hoảng loạn, không để ý rằng tôi đã lấy hết đồ của cô ta ra rồi.
Cảnh sát giận dữ trách móc Từ Đóa một trận, cô ta cắn chặt răng, tức giận mà không nói được lời nào.
Tôi cũng bị cảnh sát trách mắng vì không thông báo trước với người ở khi chuyển nhà, khiến hiểu lầm xảy ra, lãng phí công sức của cảnh sát.
Tôi lập tức xin lỗi rối rít, hứa sẽ không tái phạm.
Khi tôi và Từ Đóa bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi chính thức thông báo với cô ta: “Căn nhà đó tôi sắp bán rồi, cho cô ba ngày để dọn đi, nếu không thì trả tiền thuê nhà, mỗi tháng ba vạn.”
“Cô định c//ướp tiền à!” Từ Đóa tức giận quát lớn.
Tôi liếc nhìn cô ta: “Khu Hoa Đình Nha Uyển, khu vực đắc địa, căn hộ lớn như thế, tiền thuê nhà mỗi tháng không tới ba vạn sao? Cô có muốn lên mạng tra thử không?”
Từ Đóa đương nhiên biết tôi nói thật.
Cô ta cắn răng nói: “Lâm Thanh, cô đừng đắc ý. Tôi sẽ nói cho Cao Minh về những gì cô đã làm, cô cứ chờ mà xem anh ấy sẽ tính sổ với cô!”
“Ồ, thật sao?” Tôi cười: “Cô chắc chắn đã gọi điện cho anh ta rồi nhỉ? Anh ta có nghe máy không?”
Sắc mặt Từ Đóa thay đổi, nắm chặt điện thoại.
Tôi càng cười vui vẻ hơn, tốt bụng nhắc nhở cô ta: “Đừng gọi nữa, anh ta không thể nghe đâu, bây giờ anh ta đã trở thành một đống tro tàn rồi.”
Từ Đóa hét lên giận dữ: “Lâm Thanh, sao cô á//c đ//ộc thế! Cô dám nguyền rủa anh ấy chet! Dù sao hai người cũng đã yêu nhau nhiều năm, anh ấy dù sao cũng là chồng cô mà!”
Tôi bịt tai, nhăn mặt đợi cô ta hét xong mới thả tay ra và nói: “Cô còn biết anh ấy là chồng tôi à? Vậy cô kích động như vậy làm gì? Cô không tin sao? Cô có thể đi điều tra, tai nạn xe xảy ra lúc mười giờ sáng hôm qua, chắc trên báo có đưa tin. Đây là bản sao chứng nhận hỏa táng của anh ta, cô cũng có thể đến nhà hỏa táng hỏi thử.”
3
Tôi nhét tờ giấy vào tay Từ Đóa, quyết đoán lên xe rời đi.
Sau lưng tôi vang lên tiếng hét chói tai của Từ Đóa, nhìn vào gương chiếu hậu, tôi thấy cô ta ôm bụng ngã xuống.
Tôi lấy điện thoại ra định gọi cấp cứu 120, nhưng nghĩ lại đành thôi, ở trước cửa đồn cảnh sát, chắc chắn sẽ có người gọi giúp cô ta, biết đâu xe công vụ còn đưa thẳng tới bệnh viện, đỡ tốn phí gọi 120.
Tôi cảm thấy mình thật là tốt bụng, đã tiết kiệm một khoản tài nguyên y tế.
Về đến nhà, tôi tắt điện thoại, tắm rửa, ăn một bữa ngon lành rồi ngủ một giấc thật sâu.
Tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi từ bảo vệ khu chung cư.
“Chị Lâm, có đôi vợ chồng nói là bố mẹ chồng chị, muốn gặp chị.”
Phía bên kia đầu dây vang lên tiếng mẹ của Cao Minh giận dữ: “Lâm Thanh, đồ vô lương tâm! Cao Minh mới chet chưa được bao lâu mà cô đã h/ỏ/a t/á/ng rồi, tại sao cô không cho chúng tôi nhìn mặt nó lần cuối? Đồ đ//ộc á//c, ra đây ngay!”
Tôi ngoáy tai, nói: “Không gặp.”
Căn hộ này không phải là nơi tôi sống cùng Cao Minh, mà là tôi tự mua, bảo vệ ở đây đâu có biết gì về bố mẹ Cao Minh.
Tôi tắt thiết bị liên lạc và mở điện thoại lên, quả nhiên có đến vài trăm cuộc gọi và tin nhắn.
Tôi xóa sạch chúng rồi lại tắt máy.
Sáng hôm sau, cảnh sát lại đến tìm tôi.
“Có người tố cáo cô giet người, mời cô theo chúng tôi về đồn.”
“Tôi bị oan mà! Tôi là công dân tuân thủ pháp luật!” Tôi vội vàng kêu oan.
Cảnh sát khẽ nhíu mày: “Cứ theo chúng tôi về đồn để làm rõ sự việc.”
Tôi ngoan ngoãn theo họ, tôi không giet người, làm rõ sự việc thì có gì phải sợ?
Tới nơi, tôi lại thấy Từ Đóa, cùng với đó là bố mẹ Cao Minh, bố mẹ chồng của tôi.
Vừa thấy tôi, mẹ Cao Minh lao tới: “Lâm Thanh, đồ đàn bà đ//ộc á//c! Cô không cho chúng tôi nhìn mặt con trai lần cuối, cô sẽ không được chet yên ổn đâu!”
Tôi nhìn bà ta nhảy lên giận dữ, trong người cảm thấy thật hài lòng, đống thuốc bổ ở viện dưỡng lão quả nhiên không lãng phí.
Tôi tốt bụng nhắc nhở: “Mẹ nhảy nhẹ thôi, kẻo x//ương g//ãy ra thì đừng trách con nhé.”
“Mày dám nguyền rủa tao sau khi hại chet con trai tao sao!” Mẹ Cao Minh và Từ Đóa giống hệt nhau, không nghe lời khuyên, cứ kêu gào và lao vào tôi.
Tôi biết làm gì đây? Dĩ nhiên là tìm cảnh sát giúp đỡ!
“Cảnh sát, cứu tôi!” Tôi vội trốn sau lưng cảnh sát: “Bà ấy dựa vào việc là mẹ chồng tôi mà muốn đ//ánh tôi, đây là bạo lực gia đình! Bạo lực gia đình là phạm pháp, xin hãy bảo vệ tôi!”
Cảnh sát trực cố gắng kéo mẹ Cao Minh ra, ánh mắt nhìn tôi thật khó tả.
Tôi hỏi: “Các đồng chí có phải đang cảm thấy tôi rất giỏi kiến thức pháp luật, đến cả bạo lực gia đình cũng biết? Không cần khách sáo, việc phổ biến kiến thức pháp luật là nghĩa vụ của tôi mà!”
Ánh mắt của họ càng trở nên phức tạp hơn, rồi nói: “Ngồi xuống đi, họ tố cáo cô nghi ngờ giet người, trước tiên hãy làm rõ việc này.”