Sương Mù Hoang Dã - Chương 3
13.
Tôi chưa từng chủ động hôn người khác.
Vóc dáng Lục Tây Dã quá cao.
Tôi phải nhón chân lên để chạm vào môi hắn.
Có lẽ là không khí quá mập mờ.
Có lẽ là khuôn mặt này của Lục Tây Dã thật sự rất mê hoặc người khác.
Đầu óc tôi choáng váng.
Khoảnh khắc chạm vào môi hắn, cả người nóng bỏng sắp nổ tung.
“Há miệng.”
Giọng Lục Tây Dã hơi khàn.
“A?” Tôi ngây ngốc mở to mắt nhìn hắn.
Khoảnh khắc môi hé ra, Lục Tây Dã bỗng nhiên đảo khách thành chủ.
Hắn thâm nhập sâu và hôn thật mạnh.
Tôi bị hắn xoa vào trong ngực, gần như muốn bóp nát.
“Liên Vụ……”
Lòng bàn tay ấm áp của Lục Tây Dã rơi vào mắt tôi.
“Nhắm mắt lại.”
Mưa ngừng hồi lâu bỗng nhiên lại tí tách rơi xuống.
Giọt mưa rơi vào cửa kính, từng chút từng chút tản ra.
Trong phòng ngủ lớn như vậy, tiếng hít thở của người đàn ông cũng dần dần nặng nề.
Lại qua ước chừng nửa giờ.
Thanh âm trong phòng mới trở lại yên tĩnh.
Tôi xoa xoa cổ tay đau nhức.
Đứng dậy quỳ xuống giường.
Lục Tây Dã tựa vào đầu giường, nghiêng người lại hôn đôi môi đã sưng tấy của tôi.
“Có mệt hay không?”
Tôi gật đầu, cổ tay rất đau nhức.
Môi cũng sưng lên như tê dại.
Trong không khí tràn ngập một loại mùi vị rất kỳ quái.
Tôi nhịn không được nghĩ, nhìn vẻ mặt vừa rồi của Lục Tây Dã.
Hình như là…… Sảng khoái đi?
“Em có thể đi được không?”
Tâm trạng Lục Tây Dã hình như cũng không tệ lắm gật đầu.
“Đi đi, hiện tại có thể đi.”
Tôi vừa muốn vui mừng.
Hắn lại mở miệng:
“Nhưng tối mai còn phải tới.”
“Vì sao?”
Tôi kinh ngạc vô cùng: “Vừa rồi không phải anh rất sảng khoái sao?”
Lục Tây Dã nhíu mày: “Mặc dù là sảng khoái. Nhưng em quá ngốc.”
Ánh mắt Lục Tây Dã dừng trên tay tôi: “Tay chân vụng về, còn phải học.”
“Nhưng anh rõ ràng rất thoải mái…”
Điều này hắn quả thật không thể không thừa nhận.
Loại ngây ngô vụng về này, mang đến kích thích hiển nhiên vượt qua tưởng tượng.
“Tự mình chọn, hoặc là làm đến cùng, hoặc là mỗi tối đến chỗ anh.”
14
Tôi không giãy dụa: “Mỗi đêm đến.”
Dù sao cũng tốt hơn là làm đến cùng.
Trong quan niệm của tôi trong 20 năm qua.
Chưa kết hôn thì không được ngủ với đàn ông.
“Thời khóa biểu đưa cho anh.”
“Đến lúc đó đi đón em.”
Tôi lấy hết can đảm đưa ra ý kiến: “Em tự đến đây được không?”
Nếu Lục Tây Dã đi đón tôi, chắc chắn trong nháy mắt cả thành phố sẽ chấn động.
Nhưng tôi không muốn bị người khác chú ý.
Không muốn là trung tâm.
“Yên tâm, anh đổi xe khác.”
“Anh làm sao có thể có khiêm tốn…”
Lục Tây Dã đã chuyển đề tài.
“Buổi tối mang bánh quy cho anh, là em tự tay làm.”
“Anh biết em biết làm bánh quy?”
Trong giọng nói của Lục Tây Dã không có nửa điểm cảm xúc: “Em đã tặng cho Chu Gia Thần vài lần.”
“Hắn không thích, anh lại cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.”
“Anh ấy… đều không có ăn sao?”
“Không có.”
Tôi có chút thất thần, trong lòng không khỏi chua xót.
Nghĩ đến điểm tâm mình rất dụng tâm làm ra, Chu Gia Thần lại chưa từng chạm qua.
Tuy rằng đồ vật không quý giá, nhưng cũng là tâm ý của tôi.
Hắn không thích có thể nói cho tôi biết.
Cũng không nên tiện tay ném cho người khác như vậy.
“Ngủ một lát đi, trời sáng đưa em về lại trường học.”
Lục Tây Dã đưa tay kéo tôi vào lòng.
Tôi vừa định tránh ra, hắn lại nắm chặt tay tôi trực tiếp rơi xuống một nơi nào đó.
“Đừng lộn xộn, trêu chọc nó, mệt vẫn là chính em.”
Tôi lập tức căng thẳng, không dám cử động nữa.
Lục Tây Dã cười khẽ một tiếng: “Quả nhiên rất ngoan.”
“Ngủ đi, Liên Vụ.”
15
Tôi cầu xin Lục Tây Dã một lúc.
Hắn mới bằng lòng dừng xe cách trường học còn có một đoạn.
Lúc xuống xe, tôi lại lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu.
“Đêm nay lúc anh tới đón em, hãy ở đây, được không?”
Lục Tây Dã tựa vào ghế xe, nhướng mắt nhìn tôi: “Sợ bị bạn học nhìn thấy?”
“Hay sợ Chu Gia Thần biết.”
Tôi nắm chặt vạt áo sơ mi, hạ thấp đôi mắt, giọng nói rất thấp: “Đều sợ.”
“Vì sao sợ Chu Gia Thần biết?”
Tôi không trả lời được.
Có lẽ vì tối qua chúng tôi mới chia tay.
Có thể là bởi vì quan hệ giữa tôi và Lục Tây Dã không rõ ràng.
Tôi không muốn bị bàn tán.
Chu Gia Thần và Lục Tây Dã đều không cùng một thế giới với tôi.
Thật ra sáng nay tôi đã nghĩ thông suốt.
Chu Gia Thần đối với tôi hẳn là nhất thời mới mẻ.
Là chính tôi hiểu lầm cho rằng tình cảm của hắn đối với tôi là yêu thích.
Nghĩ thông suốt tự nhiên cũng sẽ không khó chịu nữa.
Một cô gái bình thường như tôi cho tới bây giờ chưa từng mơ thấy giấc mộng cô bé lọ lem.
Trải qua lần này càng nên cảm ơn Chu Gia Thần khiến tôi tỉnh táo hơn trước.
“Em chỉ muốn cố gắng học tập.”
“Lục Tây Dã… Em biết anh cũng chỉ là nhất thời mới mẻ, cảm thấy trêu chọc em rất thú vị.”
Chờ hắn cảm thấy không có ý nghĩa gì, không tìm tôi nữa.
Tôi hít sâu một hơi đối diện với hắn:
“Chúng ta sẽ không có bất cứ liên quan gì nữa, cho nên hiện tại tất cả những chuyện này, cũng không cần phải để cho người ta biết, anh cảm thấy em nói có đúng hay không?”
Sắc mặt Lục Tây Dã lạnh dần, hắn không trả lời, giơ tay ý bảo tôi xuống xe.
Sau đó xe không dừng lại một giây trực tiếp lái đi.
Tôi đứng tại chỗ sửng sốt vài giây mới chậm rãi đi về phía trường học.
16
Chu Gia Thần tặng bạn gái 999 bông hồng Pháp.
Tin tức trong nháy mắt truyền ra như nổ tung khắp trường học.
Dù sao trước đây Chu Gia Thần từng khổ sở theo đuổi tôi một năm.
Mà tôi cùng hắn ở chung hơn một tháng.
Hôm nay hắn đối với người mới sử dụng thủ đoạn tương tự.
Thâm tình lúc trước cũng thành chuyện cười.
Có người chê cười tôi, cũng có nữ sinh quan hệ không tệ vì tôi mà bất bình.
Nhưng tôi không để tâm lắm.
Lớp học tan học như thường lệ, đến nhà ăn thư viện.
Sau buổi học buổi chiều, tôi đến tiệm làm bánh thủ công và làm một ít bánh quy nhỏ.
Lục Tây Dã không tới, phái tài xế tới.
Nhưng cũng chỉ lấy đi bánh bích quy.
“Hôm nay cậu Lục có chút việc phải về Úc rồi.”
Tài xế là một ông chú tóc bạc trắng, lúc nói chuyện với tôi vẻ mặt ôn hòa, vô cùng từ ái.
“Vậy… ngày mai còn phải chuẩn bị bánh quy không?”
“Giờ này ngày mai tôi sẽ tới lấy, được không cô Liên?”
“Có thể.”
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Sau đó một tuần, tôi cũng không gặp Lục Tây Dã.
Nhưng bánh quy nhỏ thì ngày nào cũng phải làm.
Ngày thứ bảy, chú tài xế bảo tôi ngày hôm sau chuẩn bị hai phần bánh quy nhỏ.
“Cậu Lục dặn, tối mai phải dùng đến.”
Tôi không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.
Khi trở lại trường học.
Vừa lúc gặp được Chu Gia Thần đưa bạn gái mới về trường.
Trong nháy mắt nhìn nhau, tôi rất bình tĩnh dời tầm mắt.
Không chớp mắt đi qua xe thể thao của hắn đi về phía cổng trường.
Chu Gia Thần lại gọi tôi lại:
“Liên Vụ.”
“Có chuyện gì sao?”
Chu Gia Thần ôm bạn gái, ánh mắt nhìn tôi vẫn ôn hòa như cũ.
“Là như vậy, Tiểu Như rất thích bánh quy lúc trước em làm.”
“Ngày mai bên anh có tụ tập bạn bè có thể phiền em làm thêm một ít không.”
“Đương nhiên, anh sẽ cho em gấp ba thù lao, có thể chứ?”
Tôi trực tiếp lắc đầu cự tuyệt:
“Xin lỗi, mấy ngày nay em có luận văn phải viết, không có thời gian.”
Chu Gia Thần hơi nhíu mày:
“Vậy thật đúng là tiếc nuối.”
Tôi không nói gì nữa xoay người đi vào cổng trường.
Tối hôm đó tôi từ thư viện trở về.
Chu Gia Thần lại ngăn cản tôi ở dưới lầu ký túc xá.
“Liên Vụ.”
Chu Gia Thần mặc áo sơ mi trắng đơn giản.
Không hiểu sao có chút quen mắt.
Một hồi lâu tôi mới nhớ tới.
Ngày chấp nhận hắn theo đuổi, hắn mặc chính là cái áo sơ mi này.
Tôi từng nói, rất thích hắn mặc áo sơ mi trắng.
Trông đặc biệt dịu dàng, sạch sẽ.
“Có chuyện gì sao?”
“Hôm nay em có giận không?”
“Tức giận cái gì?”
“Nhờ em làm bánh bích quy cho bạn gái anh.”
“Cũng không có, em thật sự không có thời gian.”
Lục Tây Dã muốn hai phần bánh quy, tôi đương nhiên không có thời gian kiếm tiền của Chu Gia Thần.
“Ngày mai em chỉ có một tiết học.”
“Em có chuyện khác.”
“Liên Vụ… ” Chu Gia Thần đột nhiên tiến lên một bước.
Ánh đèn trước ký túc xá màu cam ấm áp.
Làm cho mặt mày hắn càng thêm ôn nhu.
Một tháng yêu đương kia, Chu Gia Thần từng rất nhiều lần đưa tôi trở về.
Ngay dưới ánh sáng này.
Hắn từng có chút tình cảm muốn hôn tôi.
Nhưng lúc ấy người đến người đi, tôi quá thẹn thùng, đẩy hắn ra.
“Có muốn quay lại với anh không?”
“Nếu như em cảm thấy lúc trước tiến triển quá nhanh, lúc này đây chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
“Chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng ta lại ở chung, được không?”
Ánh sáng ấm áp rơi vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Đây từng là lần đầu tiên tôi thích một người đàn ông.
Tôi không thể phủ nhận, cho đến giờ khắc này trong lòng vẫn có chút khổ sở.
Cuối cùng tôi lắc đầu từ chối.
Ý cười trong đáy mắt Chu Gia Thần dần dần nguội lạnh.
“Anh sẽ không cho em cơ hội thứ hai.”
“Đừng hối hận, Liên Vụ.”