Sủng Ái - Chương 6
Hắn đã nói ra như vậy, ta đương nhiên cũng không có gì.
Chỉ là tại sao hắn không nói trước với ta?
Ta nghĩ như vậy, cũng nói ra:
“Phu nhân yếu đuối không tự lo được, vi phu sợ nàng vì chuyện này mà bệnh tình nặng thêm nên muốn giấu đi, phu nhân chỉ cần vui vẻ là được.”
Lời hắn nói rất nhẹ nhưng sáu chữ “Yếu đuối không tự lo được.” lại đặc biệt nặng nề, như đang trách ta giấu hắn.
Ta có lỗi nhưng bây giờ hắn đã nhận lỗi, vậy lỗi của ta không còn là lỗi nữa.
Là hắn giấu giếm ta mọi chuyện, ta mới giả vờ yếu đuối.
Hai người thiếu giao tiếp, sẽ không tin tưởng, tự nhiên xa cách.
Đúng, chính là như vậy.
Ta tự động viên mình, mới mở miệng đáp:
“Ngươi… ngươi cái gì cũng không nói, có cặp phu thê nào như vậy không, chẳng phải nên thành thật với nhau sao?”
Khóe miệng hắn treo nụ cười nhàn nhạt, nghe rất chăm chú, chỉ khi ta nói “Thành thật với nhau.” thì hắn mới mím môi cười:
“Là lỗi của ta, sau này ta sẽ nói hết mọi chuyện với phu nhân, phu nhân đối với ta cũng phải như vậy, đừng giận nữa, được không?”
Ánh mắt hắn chân thành trong suốt, ta từ trong mắt hắn thấy được chính mình.
Có lẽ ta được cưng chiều mà kiêu ngạo rồi.
Trước kia ta tuyệt đối không dám nói với hắn như vậy.
Cũng không biết trước kia hắn có thích ta không, liền mở miệng hỏi.
Hắn đáp:
“Ngốc, có rất nhiều cách để báo ân.”
Có rất nhiều cách để báo ân nhưng hắn lại cưới ta.
Hắn thích ta~
Trong lòng ta có niềm vui không nói nên lời, trong đầu không ngừng nhớ lại những đoạn hồi ức từng chung đụng với Phó Tuần, cố gắng tìm ra đoạn hắn động lòng với ta.
Một lúc không để ý Phó Tuần nói gì, mãi đến khi hắn hôn lên môi ta, ta mới hoàn hồn.
“Sau này thành thật với nhau, được không?”
Ta ít khi thấy Phó Tuần như vậy, không khỏi nảy sinh tâm trêu chọc.
Ta quay mặt đi.
Không đến hai giây, hắn đã nghiêng đầu cắn môi dưới của ta:
“Được không nào?”
Ta ngửa đầu thẳng lên, xem hắn làm thế nào.
Không ngờ muốn trêu chọc ta, lại tự mình chui đầu vào rọ.
Hắn giọng điệu trầm thấp nói mọi chuyện sau này đều do ta quyết định.
Làm sao có thể từ chối được? Đương nhiên là vội vàng đáp ứng.
Mà vì hộ vệ báo cho Phó Tuần biết thủ hạ của Phó lão nhị đã tìm đến gần đây nên chúng ta phải nhanh chóng trở về kinh thành mới được.
Ta lập tức đến tiệm thêu nói rõ tình hình với nữ chủ tiệm.
Lúc bà ấy thấy ta có chút kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng lại được ta là ai.
Nhưng bà ấy vô cùng luyến tiếc, ta cảm thấy áy náy vì đột nhiên rút lui như vậy.
Nên đã hẹn với bà ấy ở kinh thành cũng mở một tiệm thêu, coi như là chi nhánh của Hoài An.
Bà ấy đương nhiên vui mừng, nói sẽ tranh thủ đến kinh thành bàn bạc với ta.
Ta từ biệt bà ấy, Phó Tuần cũng thanh toán xong tiền thuê nhà với bà lão cho chúng ta thuê tiểu viện.
Đêm xuống, chúng ta cải trang trở về kinh thành, trưa hôm sau thì đến nơi.
Khi chúng ta xuất hiện ở Phó phủ.
Phó Lễ kinh ngạc, người nữ tử kia kinh ngạc xen lẫn chút tính toán, người trong phủ đều nhìn nhau, không ai dám nói một lời.
Phó Lễ vốn định sai người bắt chúng ta nhưng Phó Tuần nhanh hơn một bước phái người bao vây toàn bộ Phó phủ.
Hắn từng điều liệt kê tội ác của Phó Lễ, đợi đến khi hắn vạch trần Phó Lễ là con riêng.
Phó Lễ liên tiếp lùi lại mấy bước, loạng choạng ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ không biết gì.
Nếu không phải Phó Tuần nói, ta cũng không biết có chuyện này.
Người nữ tử kia thấy vậy vội vàng chạy đến, nhìn Phó Tuần cầu xin.
Nàng ta nói nàng ta đối với Phó Tuần là thật lòng, còn đầu quân cho Phó Lễ chỉ là kế sách tạm thời.
Nàng ta còn nói nàng ta biết rất nhiều thứ, có thể phụ tá rất tốt cho Phó Tuần.
“Ừm, nói đi, là bàn tay nào đẩy phu nhân nhà ta?”
Khóe miệng Phó Tuần nở nụ cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.
Ta hiểu rõ ánh mắt này của hắn, hắn muốn giết người.
“Không có, ta không đẩy, là do nàng ta không cẩn thận ngã xuống, ta chính là cố ý thả nàng ta đi, nếu ta có ý muốn hại, nhất định sẽ vớt xác nàng ta lên.”
Phó Tuần cười càng rạng rỡ hơn:
“Ta cảm ơn ngươi, vậy thì thế này, chặt cả hai tay đi, mang xuống!”
Hộ vệ nghe lệnh liền bắt giữ bọn họ, trước sau mang đi.
Phó Tuần cũng ngầm đưa tiền cho phủ doãn, bọn họ sẽ không được dễ chịu đâu.
Tiễn bọn họ đi rồi.
Ta và Phó Tuần đuổi hết người trong phủ đi, để tiểu khất cái đi theo chúng ta làm quản gia, rồi tuyển thêm một số người vào.
Mà vì Phó Lễ trước đó để lại không ít cục diện bế tắc, Phó Tuần phải đi giải quyết.
Ta cũng dẫn tiểu khất cái đi khắp nơi tìm mặt bằng mở tiệm thêu.
Hai người mỗi người bận rộn một việc, có khi mấy ngày không gặp được nhau.
Chớp mắt đã qua hai tháng.
Phó Tuần vào đúng ngày sinh nhật ta mà trở về.
Ta đang kiểm kê trong kho, không chú ý đã bị ôm chặt.
“Nhất Nhất, sinh nhật vui vẻ.”
Hắn vừa nói vừa chỉ vào món quà để trên bàn.
Đó là một chiếc xe đẩy bằng gỗ nhỏ, trên tấm ván gỗ có để đủ loại đồ trang sức, trái cây và rau củ thu nhỏ.
Là hôm đó, khi tổ chức sinh nhật bù cho hắn, chúng ta cùng nhau đẩy xe đi bán.
“Cảm ơn, ta rất thích~”
“Có phần thưởng không?”
Hắn hơi nghiêng mặt, ra hiệu cho ta hôn hắn.
Ta cười định thưởng cho hắn một nụ hôn thì đột nhiên cổ họng thấy chua.
Hắn ngửi ngửi người mình, hơi nhíu mày:
“Ta lúc về vội quá nên ra mồ hôi, nhưng mà…”
Cảm giác chua của ta càng mãnh liệt hơn lúc nãy, lần này làm hắn sợ hết hồn.
“Lão gia, phu nhân có phải có hỉ không?”
“Có…. hỉ? Mau mau mau mời Lâm đại phu đến.”
Hắn có chút kích động, có chút hưng phấn.
Đỡ ta ngồi xuống ghế rồi đi đi lại lại.
Đi đi lại lại năm lần bỗng dừng lại, nghiêng người sang, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Này, ta có phải rất lợi hại không?”
Ta cười mà không nói.
Hắn tiếp tục đi đi lại lại, lại đi đi lại lại mấy lần, tự lẩm bẩm:
“Ta thật lợi hại.”
Ta cũng vui mừng nhưng vẫn chưa chắc chắn, không dám biểu hiện ra, sợ là vui mừng hụt hẫng.
Nhưng Phó Tuần lại không nhịn được, đi đi lại lại, đi đi lại lại.
Một lúc sau có lẽ đi mệt rồi, liền ngồi xổm xuống trước mặt ta.
Đưa tai áp vào bụng ta, khẽ nói: “Gọi cha đi~”
“Chàng đủ rồi, có trẻ con quá không vậy.”
“Cuối cùng cũng chịu để ý đến ta rồi?”
Hắn cười rất vui vẻ, ta cũng vui theo.
“Vất vả rồi~”
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi xuống trán ta.
Hình như ta… có chút mong chờ rồi.
Đại phu đến bắt mạch, nói ta đúng là có thai hai tháng.
Phó Tuần kích động bế ta lên xoay vòng vòng, làm đại phu và tiểu khất cái sợ hết hồn, vội gọi hắn buông ta xuống.
Hắn nghe vậy liền nhẹ nhàng buông ta xuống, ghé vào tai ta nói:
“Ta muốn nạp thiếp.”
“Ngươi dám?”
Ta túm lấy tai hắn.
Hắn ôm chặt lấy ta, cười đến nỗi không khép miệng được, liên tục nói ba tiếng “Được”:
“Sau này phải như vậy, ở chỗ ta, cứ hành xử thuận theo tâm ý là được.”
“Được.”
Ta ôm lấy hắn, con đường sau này còn rất dài, chúng ta phải từ từ mà đi.