Sủng Ái - Chương 5
Ai chịu nổi chứ?
Nước trong thùng gỗ rung lắc rất mạnh, từng vòng từng vòng chảy xuống theo thành thùng, từ từ lan ra trên mặt đất.
“Ngươi cõng ta đến tiệm thêu.”
“Tỷ tỷ mệt như vậy, đừng đi nữa.”
Ta hất tay hắn ra: “Không được, nếu không đi thì không có lời giải thích, như vậy không tốt.”
Một tiếng cười khẽ phát ra từ miệng Phó Tuần, giọng hắn vẫn nhẹ nhàng:
“Tỷ tỷ biết chữ ‘giải thích’, rất tốt.”
Ta vội vàng quay mặt đi, trong lòng hư không, nghĩ đến việc ta nợ hắn một lời giải thích.
Thành thân nhiều năm, ta cứ thế bỏ đi, hình như không ổn lắm.
Trên đường đến tiệm thêu, ta không nói một lời.
Một là vì quá mệt, hai là không biết phải đối mặt với Phó Tuần khôi phục trí nhớ trong tương lai như thế nào.
Ta thích hắn, hắn cũng thích ta.
Vốn là cả đôi cùng vui nhưng… tiểu thiếp kia thì sao, hắn không cũng thích sao?
Cái gai trong lòng này lại âm ỉ đau, trực tiếp đem hết thảy tâm trạng xấu của ta kéo ra.
Ta ghét cảm giác này.
“Tỷ tỷ cẩn thận, nếu không chịu nổi thì bảo người báo cho ta một tiếng, ta cõng tỷ về.”
“Ừm ừm.”
Giờ ngọ, lúc ta chuẩn bị dùng bữa cùng các thợ thêu thì phía trước truyền đến tin tức, nói là có một tiểu khất cái tìm ta.
Tim ta đập thịch một cái, lập tức nghĩ đến chuyện Phó Tuần xảy ra chuyện.
Liền vội vàng chạy ra ngoài, từ miệng tiểu khất cái biết được, trong tiểu viện có một đám người đến, từng người đều hung thần ác sát, không phải người bản địa.
Tim ta đập càng nhanh hơn.
Chẳng lẽ là Phó lão nhị tìm đến?
Xấu rồi, lúc này ta đi đâu tìm người đây.
Ta đứng ngồi không yên, như kiến bò trong chảo nóng đi đi lại lại.
Tiểu khất cái thấy ta như vậy, liền nói cái bang của bọn họ có thể giúp đỡ.
Ta nghĩ đây cũng không phải là một biện pháp tồi, dù không đánh được nhưng dọa dẫm bọn họ một chút ít nhất cũng có thể được.
Dù sao Phó lão nhị cũng coi trọng danh tiếng, không muốn bị người ta bàn tán.
Ta lập tức đồng ý, sau khi dặn dò nữ chủ tiệm một tiếng liền chạy về tiểu viện.
Ta dẫn bọn họ vào ngõ sau, định từ cửa sau đột nhập vào dọa đám người kia trở tay không kịp.
Ta nhẹ nhàng đi đến cửa sau, nhẹ nhàng mở hé một khe cửa.
Quả nhiên bên trong là một đám người đen sì, mà Phó Tuần bị bọn họ vây quanh.
Đang… đang… đang nhàn nhã uống trà?
Đâu ra cái chén trà bằng sứ hoa lam thế kia?
Hắn còn thản nhiên dán lại cái sẹo giả đã rơi ra.
Bỗng nhiên tự cười một tiếng, như nghĩ đến chuyện gì buồn cười lắm.
Còn hai người đứng bên trái phải hắn, chẳng phải là hộ vệ của hắn sao?
Thằng khốn này, hóa ra vẫn luôn giả vờ!!
09
Một cơn giận vô danh dâng lên trong lòng ta, ta quay người bỏ chạy.
Nhưng vừa chạy ra khỏi ngõ, cánh tay đã bị nắm lấy:
“Tỷ tỷ.”
“Buông ra, tên khốn lừa đảo này.”
Ta cố sức hất tay hắn ra nhưng vừa hất ra đã bị nắm lại:
“Ta lừa tỷ điều gì?”
Giọng hắn nhẹ nhàng, không vì ta nổi giận mà tức giận.
Điều này cũng khiến khí thế của ta giảm xuống.
Nhưng vừa nghĩ đến việc hắn vẫn luôn nhớ mình là ai nhưng lại ở bên một người nữ tử chỉ có ân cứu mạng với hắn.
Lửa giận của ta lại bùng lên.
Đúng vậy, cho dù người nữ tử đó là ta, là ta đeo mặt nạ.
“Phó Tuần, ngươi còn giả vờ cái gì?”
“Hóa ra tỷ tỷ còn nhớ ta tên gì.”
“Ai là tỷ tỷ của ngươi?!”
Giọng ta hơi lớn, làm cho cái cây bên cạnh cũng sợ đến run rẩy mấy chiếc lá.
Nhưng đôi chân lập tức bị nâng lên, cả người bị ôm thẳng đến đè vào tường:
“Nhất Nhất, đừng giận nữa.”
Nhất Nhất? Không phải là ta sao?
Ta có chút ngơ ngác, hắn biết được từ khi nào?
Không đúng.
Hắn vậy mà biết là ta?
Phó Tuần thành thạo dùng một tay đỡ mông ta, một tay vuốt lên mặt ta, tìm được chỗ hở rồi cẩn thận xé mặt nạ xuống nhưng vì đeo quá lâu nên có chỗ dính rất chặt, xé một cái như thể có thể lột cả da ta xuống.
Ta thấy được sự đau lòng trong mắt Phó Tuần.
“Mặt nàng đỏ hết cả rồi, nếu tiếp tục đeo nữa, những thứ này sẽ theo thịt nàng mà mọc vào, đến lúc đó sẽ không xé ra được nữa.”
“Ngươi lừa ta, ta không phải trẻ con.”
Phó Tuần nghe xong không nhịn được cười: “Không giận nữa chứ?”
“Sao ngươi biết là ta?”
“Ta quen biết phu nhân đã lâu, dáng người, giọng nói, cử chỉ nhỏ của phu nhân ta đều thuộc nằm lòng, sao có thể vì đổi một khuôn mặt mà không nhớ được?”
Ta có chút cảm động, đưa tay vòng qua cổ hắn:
“Ngươi bị ai hại?”
“Phu nhân không biết sao?”
“Là đệ đệ của ngươi… còn có… còn có tiểu thiếp ngươi nạp!”
Cứ nghĩ đến chuyện hắn nạp thiếp, ta lại thấy cổ họng như có cái gì đó mắc ngang.
Liền quay mặt đi, không nhìn hắn nhưng miệng vẫn cãi cọ:
“Ngươi đây là dẫn sói vào nhà, đáng đời!”
Hắn “Phụt.” một tiếng bật cười, lời nói nhẹ nhàng mà đầy ý cười:
“Phu nhân đây là đang ghen sao?”
“Ta… ta chỉ bày tỏ ý kiến thôi, nếu ngươi thích, nạp thêm mấy người cũng được.”
Tất nhiên, ta chỉ nói khách sáo thôi,
nếu hắn thật sự dám nạp, ta sẽ… sẽ… sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.
“Phu nhân, nhìn ta.”
Một lúc sau thấy ta vẫn cứ quay mặt đi, hắn liền dỗ dành:
“Nhất Nhất, nhìn ta.”
Ta quay lại đang thắc mắc có lời gì cần phải đối mặt nói chuyện thì hắn đã hôn lên đôi môi ta.
Mặc dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng mùi trà thanh ngọt đã qua cánh môi thấm vào khoang miệng.
Mát lạnh, như dòng suối nhỏ chảy trong rừng, từ từ xoa dịu sự phiền muộn trong lòng ta.
“Phó Lễ từ nhỏ đã có dã tâm lớn, sau khi phụ thân mất, hắn vì bị ta quản thúc nghiêm khắc mà bất mãn.”
“Gần đây ta biết được hắn nghe theo lời xúi giục của người ngoài, muốn mưu hại ta, ta liền ra tay trước đón tiểu thiếp hắn giấu bên ngoài về.”
“Quả nhiên hắn không chờ được, ra tay với ta trước.”
Ta gật đầu như có điều suy nghĩ: “Vậy người nữ tử đó là người của lão nhị?”
“Ừm ừm.” Phó Tuần nhíu mày, đầy vẻ lo lắng: “Ta chỉ không ngờ nàng ta sẽ hại nàng, dù sao nếu giữ nàng lại, bọn họ cũng dễ nói chuyện với bên ngoài, xin lỗi, là ta không chu toàn.”