Sủng Ái - Chương 3
“Đưa ta đi mà.” hắn trực tiếp áp vào vai ta, nũng nịu cọ cọ: “Được không?”
“Được.”
Ta vô thức thốt ra, thật tệ, một người nam nhân to xác như vậy nũng nịu cái gì chứ?
Ta dẫn Phó Tuần đến tiệm do tiểu khất cái giới thiệu để mua một vết sẹo giả và hai bộ quần áo, dán lên người Phó Tuần rồi mới tiếp tục đi dạo phố.
Vừa định đến tiệm thêu thì Phó Tuần đột nhiên lên tiếng:
“Tỷ tỷ, ta thấy tỷ mua một tấm vải về may quần áo thì hơn.”
“Vì sao? Ngươi muốn ta may quần áo để bán ư? Chỉ riêng ta, mất mấy ngày công không nói, không biết họ có nhận không, rủi ro lớn.”
Phó Tuần gật đầu, mỉm cười nói:
“Vừa rồi ta nghe giọng nói của họ, đoán là ở vùng Hoài An, nữ tử nơi này thêu thùa không tệ nhưng quần áo không đủ nổi bật, thường là kiểu đã lỗi thời ở kinh thành.”
“Tiếp đi.”
“Vừa rồi lúc tỷ chọn quần áo cho ta, tỷ ước tính giá cả, chất liệu và kiểu dáng, ta tin tỷ có khả năng dẫn đầu xu hướng.”
Ta mím môi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, trước đây ta chỉ thêu thùa cho vui, chưa được thị trường kiểm chứng.
Ta nhất thời không quyết định được, liên tiếp vào mười mấy tiệm thêu, giá thêu quả thực rất rẻ.
Nuôi sống gia đình thì không được, cân nhắc đi cân nhắc lại, ta lại rút một tờ ngân phiếu đến ngân hàng đổi thành bạc vụn.
Cắn răng, mua ba tấm vải khác nhau về.
05
Mua vải về, kết hợp với các kiểu dáng thấy ở tiệm thêu, trong đầu ta nhanh chóng hình thành hình mẫu, không kịp chờ đợi liền cắt vải.
Phó Tuần ở bên cạnh quạt cho ta, thỉnh thoảng lại đưa ra cho ta một số kiến giải khi đi buôn, ta làm việc càng thêm nhanh nhẹn.
Cuối cùng ta vẫn mất năm ngày mới may xong hai bộ quần áo.
Mặc dù kiểu dáng mùa hè đơn giản hơn nhưng ta chú trọng làm nổi bật ở phần váy, tay áo, cổ áo, thắt lưng, vì vậy cũng mất nhiều công sức hơn.
Ta theo lời tiểu khất cái dò hỏi đến một tiệm thêu có thực lực.
Đó là một nữ chủ tiệm, vừa nhìn thấy hai bộ quần áo ta lấy ra, mắt sáng lên.
Nhưng đối với Hoài An mà nói, dù sao đây cũng là một loại mốt mới, bà ấy cũng không dám chắc chắn có thể bán được giá tốt, hay nói đúng hơn là có bán được không.
Cuối cùng chúng ta thương lượng, bà trả trước cho ta tám lượng bạc, sẽ treo hai bộ quần áo này ở vị trí dễ thấy nhất trong cửa hàng, thời hạn là hai ngày.
Nếu bán được, sẽ tiếp tục hợp tác; nếu không bán được, tám lượng này coi như là giá của hai bộ quần áo này.
Ra khỏi tiệm thêu, ta tiện thể mời vị đại phu cũ về, ông ta vẫn vừa mừng vừa lo.
Nhưng ông ta nói tình hình bệnh của Phó Tuần đã có chuyển biến tốt, không cần dùng thuốc quá thường xuyên, ba ngày uống một lần thuốc là được.
Ta mừng rỡ vô cùng.
Nhưng ông lại bảo ta kể cho Phó Tuần nghe chuyện trước kia, để giúp hắn hồi phục.
Ta liền tiễn ông đi.
Nếu nói chuyện trước kia, e rằng sẽ liên lụy đến bản thân, đến lúc đó có lẽ sẽ bị bắt về.
Lại càng bị người đó trách móc, nói sao ta rõ ràng hung dữ như hổ, lại phải giả vờ yếu đuối không tự lo được.
Đến lúc đó nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Ta không muốn, ích kỷ thì ích kỷ một chút.
Sau khi ăn tối, ta rửa mặt sơ qua rồi vội vàng về giường nghỉ ngơi, để giải tỏa sự mệt mỏi mấy ngày nay.
Nhưng vừa mới nằm xuống, bên cạnh truyền đến một tiếng động lớn, vội vàng kéo ta ra khỏi giấc mơ, ta dụi mắt nhưng tiếng ồn vẫn tiếp tục, chẳng lẽ là trộm sao?
Ta hoảng loạn lấy con dao găm phòng thân dưới nệm ra, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Phó Tuần vật lộn với kẻ trộm.
Càng nghĩ càng hoảng, đến cả chân bước xuống giường cũng mềm nhũn.
Đột nhiên, tiếng ồn dừng lại, tim ta đập nhanh hơn.
Ta vội vàng mở cửa phòng, may mắn nhìn thấy Phó Tuần, Phó Tuần còn sống nhưng mặt đầy vẻ tủi thân.
“Tỷ tỷ, giường của ta sập rồi.”
“Á? Chuyện gì xảy ra vậy?” Ta cất con dao găm đi, định bước đến phòng hắn.
“Là chuột, con chuột rất to.”
Ta sợ hãi theo bản năng nhảy lên người hắn, hồi nhỏ ta từng bị chuột cắn vào ngón chân, ta vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc đối mặt với nó trong bóng đêm.
“Á!!!”
Phó Tuần một tay đỡ lấy mông ta, một tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng ta: “Tỷ đừng sợ, ta đã xử lý chúng rồi.”
“Chúng?” Cả người ta nổi hết da gà, dường như khi hoảng sợ, khứu giác của con người sẽ trở nên nhạy bén khác thường, ta như ngửi thấy mùi chuột trên người Phó Tuần.
Không nhịn được nói ra, Phó Tuần cũng ngửi ngửi theo, dịu dàng nói: “Ừm, tỷ thơm quá.”
“Á? ta… ta..”
Một luồng xấu hổ lập tức tràn lên mặt ta, lúc này ta mới nhận ra hành động của mình và Phó Tuần có phần quá thân mật, vì vậy liền bám vào hắn muốn xuống đất.
“Tỷ, không ngờ ở đây còn một con, ngay ở đây.”
“Cái gì?!”
Ta sợ hãi ôm chặt lấy cổ Phó Tuần, toàn thân các tế bào đều kháng cự hét lên: “Đuổi nó đi, nhanh lên!!”
Ta không dám nhìn, chỉ cảm thấy Phó Tuần giẫm giẫm vào góc, tiếng chuột kêu khiến da đầu ta tê dại, run rẩy không thôi.
“Chết rồi, chúng ta vào phòng, sẽ không nhìn thấy nữa.”
Hắn nói rồi bế ta vào phòng, nhẹ nhàng đặt ta lên giường, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
“Ta vừa mới ra mồ hôi, có lẽ là dính mùi chuột, ta đi rửa mặt trước, tỷ tỷ ngủ trước đi.”
“Ê, ngươi đi rửa ở đâu?” Ta sợ hãi kéo tay áo hắn.
“Ngay trong phòng tỷ tỷ, đừng sợ.”
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta, rồi đi về phía trước, không nói hai lời liền cởi bỏ y phục.
Ta lập tức kinh ngạc, ta không muốn nhìn nhưng đôi mắt ta không nghe lời, nó cứ nhìn chằm chằm vào đó, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể mở to mắt hơn.
Trước mắt nhanh chóng hiện ra một cảnh tượng, Phó Tuần đi về phía thùng gỗ.
Ta định khuyên hắn rằng nước trong đó là ta vừa mới dùng nhưng vì không kìm được nước miếng chảy ra nên cứ thế nhìn hắn bước vào.
“Tỷ tỷ, quần áo của ta ở phòng bên cạnh…”
“Cái này… cái này…” Ta vừa nghĩ đến cảnh tượng những con chuột chết nằm la liệt, lập tức rùng mình hai cái.
Ta vội vàng lấy một miếng vải còn nguyên vẹn từ số vải còn lại của ngày hôm qua, ném qua: “Đệ dùng cái này che chỗ đó là được.”
Phó Tuần nhanh tay bắt lấy miếng vải, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Che chỗ nào?”
“Đệ… đệ thích che chỗ nào thì che.”
Ta hoảng hốt nằm xuống quay lưng lại, tên khốn kiếp này chắc chắn là cố ý, nhất định là vậy.
Đợi một lúc, ta chỉ nghe thấy tiếng hắn ra khỏi nước, sau đó hắn nằm xuống bên cạnh, quả nhiên có chút thơm.
Sau khi hắn nằm xuống thì không nói gì nữa, ta lo hắn vừa rửa mặt xong mà nghỉ ngơi sẽ bị cảm lạnh nên quay người lại.
Nào ngờ hắn lại mở mắt nhìn ta: “Tỷ tỷ tìm ta?”
“Ờ… ta… ta muốn nói ngày mai sẽ tổ chức sinh nhật cho ngươi.”
Ta hơi mừng vì đầu óc mình hoạt động nhanh nhạy, mới không đến nỗi quá xấu hổ.
“Sinh nhật? Ngày mai là sinh nhật ta?”
“Không phải, hai ngày trước là sinh nhật ngươi nhưng ta quên mất nên muốn bù lại, ngươi muốn gì?”
Phó Tuần đơn giản đáp một tiếng “Ồ”, rồi dịch lại gần ta, nhẹ giọng nói: “Ta muốn tỷ tỷ…”
Giọng hắn hơi trầm, trong đêm tĩnh mịch như thế này, nghe vô cùng mê hoặc và quyến rũ.
Ta vừa kích động vừa hoảng sợ.
“Đi cùng ta đi chợ.”
“Hả?”
Hắn thở dài một hơi, suýt chút nữa khiến ta mất hết liêm sỉ.
“Hôm nay khi tỷ tỷ ra ngoài, có một bà lão và một người đại ca đến, người đại ca đó nói hắn là người chở chúng ta hôm đó, thấy tỷ đệ chúng ta quá thảm nên tặng hai con gà.”
“Ồ, vậy ra là vì sao lại có thêm hai con gà, vậy ngươi nói đi chợ là?”
Phó Tuần nhếch miệng cười, nói: “Người đại ca đó từ quê đem đồ ra bán, địa điển hắn bán đều tùy ý nhưng ở phía bắc Hoài An, là nơi tập trung của thương nhân.
“Có một số thương nhân trong số họ là đi đến kinh thành, giá bán tự nhiên tăng lên gấp mười mấy lần, đệ muốn mua hàng của người đại ca đó, rồi bán lại cho họ.”
Ta kích động ngồi dậy, lúc trước ta đã nghe hắn kể về lịch sử phát triển của Phó gia.
Lúc đầu Phó lão gia chủ chính là như vậy, thông qua việc kiếm chênh lệch nhỏ, từng bước kiếm được nhiều tiền, mua cửa hàng mua điền trang.
Mà Phó Tuần là trưởng tử, từ nhỏ đã theo cha, đầu óc kinh doanh tự nhiên không kém, kỹ năng đàm phán cũng không thiếu.
Ta thấy kế hoạch này khả thi.
Ta không chút do dự mà đồng ý.
Tỉnh dậy, đầu ta tràn ngập hy vọng kiếm tiền, đột nhiên nhìn thấy trên tay cầm miếng vải vốn quấn ở chỗ đó của Phó Tuần.
Không đúng, không đúng chút nào.
06
Ta cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, ta nhớ là sau khi nói chuyện với hắn thì ngủ rồi mà.
Chẳng lẽ nửa đêm ta không kiềm chế được mà… mà…
Không thể nào, ta lại đê tiện như vậy sao?
Ta lập tức hoảng hốt, vội vàng muốn đặt miếng vải về chỗ cũ, cố gắng che giấu tội lỗi của mình.
Ta sợ hãi quay người lại, ngửi thấy hơi thở đều đều của Phó Tuần.
Rồi nhẹ nhàng đưa tay xuống nhưng càng xuống thì tim càng đập nhanh.
Động tác quá lớn, bị bắt tại trận.
“Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”
Thần sắc Phó Tuần vô cùng ngây thơ, cùng với giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, càng khiến ta trông giống như một kẻ xấu xa còn không bằng cầm thú.
“Ta… ta… đang tìm đồ.”
“Ồ, vậy để ta giúp tỷ tìm nhé.”
Tay hắn bắt đầu đưa xuống, không khí ái muội lập tức lan tỏa dưới tấm chăn mỏng manh này.
Ta hoảng hốt, vội vàng giải thích không cần, định xuống giường.
Nào ngờ bị chăn quấn lấy chân, cả người ngã thẳng vào người Phó Tuần.
Khi mắt to trừng mắt nhỏ, ta cảm thấy chỉ trong chốc lát ngắn ngủi này, ta đã mất hết thể diện cả đời.
Phó Tuần cười, cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng chiếu vào.
“Tỷ tỷ, mặt tỷ đỏ quá…”
Ta vốn đã thấy mặt mình nóng bừng, không ngờ qua cả lớp mặt nạ vẫn bị nhìn ra.
Lúc này, càng không được tự nhiên.
“Thật đáng yêu~”
Giọng hắn vui mừng xen lẫn cưng chiều, đôi mắt tràn đầy dịu dàng.
Ta vội vàng che mắt hắn, lật người xuống giường, sợ chậm một giây sẽ không nhịn được mà thú tính nổi lên.
Chúng ta rửa mặt chải đầu xong xuôi, liền theo lời Phó Tuần hôm qua, trước tiên mua hàng của người đại ca đó, rồi kéo đến phía bắc để bán.
Cả một ngày công, đều nhờ Phó Tuần dùng miệng lưỡi thương lượng xoay xở.
Tổng cộng bán được hai mươi ba lượng, trừ bảy lượng cho người đại ca đó, chúng ta kiếm được mười sáu lượng.
Mặc dù không thể so sánh với thu nhập một ngày của Phó gia nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại của chúng ta, đây là một khoản thu nhập không tệ.
Đẩy xe về, chúng ta ra ngoài ăn tiệm.
Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, sau khi chúng ta ăn no, đám đông đã đông gấp đôi so với lúc đến.
Chen chúc xô đẩy, thật náo nhiệt.
Trước đây ở kinh thành cũng có nhưng ta không dám ra ngoài, chỉ vì sợ người ta dị nghị, chê bai ta là Phó đại phu nhân lại không hiểu lễ nghi của khuê các.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là ngu ngốc.