Sủng Ái - Chương 2
Nói xong, khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười, ánh mắt cưng chiều khiến ta lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Lời hắn nói khiến ta nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt hắn càng khiến ta nhất thời không dám nhìn.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn mặc một chiếc áo màu trắng, đứng thẳng người, trong tay cầm một tờ giấy vẽ hoa lan.
Ôn nhuận như ngọc, đoan trang, chính trực.
Không có dấu hiệu báo trước mà cướp đi lần đầu tiên động lòng của ta.
Nhưng lại khiến cho lòng tự ti vốn không thiếu của ta càng thêm tràn lan.
Ta biết ta không xứng với hắn, cũng không dám mơ tưởng.
Bùn đất trên mặt đất phải cố hết sức mới có thể nhìn trộm một đám mây trên trời.
Mà mây trên trời chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy một mảng lớn bùn đất trên mặt đất.
Mây bùn khác nhau, trời đất khác nhau.
“Ta… ta ra ngoài một chuyến.”
Đã ba ngày trôi qua, Phó gia hẳn cũng đi khắp nơi tìm hắn, ra ngoài dò hỏi một chút chắc sẽ có tin tức.
Ta không nên giữ hắn lại nữa, hắn có đường của hắn, ta cũng có đạo của ta.
Hắn nên cùng người nữ tử phù hợp với hắn bạc đầu giai lão.
Ta bước đi nhưng tay lại bị nắm lấy:
“Tỷ tỷ, ta sợ.”
“Ngươi sợ cái gì, ngươi một thân võ nghệ, trên có thể đấu với thổ phỉ, dưới có thể trị lưu manh, ngươi là không nhớ chuyện cũ, chứ không phải não tàn.”
Ta không ngờ rằng có thể nhanh chóng trả lại lời này cho hắn như vậy.
Niềm vui nho nhỏ trong lòng hơi xua tan đi vị đắng chát chua xót, không đến nỗi quá khó chịu.
Phó Tuần không buông tay ta ra, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hóa ra ta lợi hại như vậy, tỷ tỷ, ta là ai, tên gì?”
“Ngươi họ Vương, trong nhà xếp thứ tám.”
“Vương… tám?”
Ta chột dạ quay mặt đi, cắn chặt môi dưới cố nhịn cười.
Hắn chính là một con rùa, cho dù có tuấn tú thì cũng là một con rùa tuấn tú.
“Vậy tỷ tỷ thì sao, tỷ xếp thứ mấy?”
“Ngươi quan tâm ta xếp thứ mấy làm gì, một ngày là tỷ tỷ của ngươi, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ cả đời.”
Phó Tuần ngoan ngoãn “Vâng.” một tiếng nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào mặt ta, nồng nhiệt, chân thành.
So sánh với hắn, ta rất không ra gì, toàn thân bốc mùi chua loét của lưu manh vô lại.
Ta vẫn chạy trốn.
Sau vài ngày liên lạc, ta và tiểu khất cái kia cũng coi như quen biết.
Theo chỉ dẫn của hắn, ta tìm đến một nơi bí mật chuyên mua bán tin tức, giá tuy cao nhưng tin tức đáng tin cậy.
Ta cực kỳ không nỡ móc ra một tờ ngân phiếu từ trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại hơn mười lượng bạc vụn.
Đại phu nhân và đại lão gia của Phó gia đều là người mệnh bạc.
Một người trượt chân rơi xuống hồ, một người trượt chân rơi xuống biển.
Phó gia hiện do nhị gia của Phó gia và tiểu thiếp của đại lão gia tiếp quản.
Lo liệu tang lễ, nắm giữ quyền tài chính.
Nhà họ Phó này sắp đổi trời rồi.
Ta sắp xếp lại những lời vừa nghe được, một luồng hàn ý từ lòng bàn chân bốc lên, trong nháy mắt lan khắp toàn thân.
Đây chính là một âm mưu.
Chỉ không biết nếu Phó Tuần biết tiểu thiếp kia có tâm tư này, liệu hắn có tức giận không, dù sao thì đây cũng là người nữ tử duy nhất hắn mang về nhà.
Ta buồn bã nắm chặt bạc vụn, đến chợ mua một con gà và vài nắm rau, cuối cùng cắn răng thuê một đại phu mới về nhà.
Đại phu mới này quả nhiên không giống với đại phu cũ.
Nhìn vào là thấy đáng tin hơn nhiều, lúc đầu ta nghĩ như vậy.
Nhưng sau đó lông mày ông ta lại nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi, liên tục lắc đầu thở dài.
Thậm chí còn cho rằng bệnh của Phó Tuần không thể khỏi trong vòng ba đến năm năm.
Ta vội vàng đuổi ông ta đi, rồi để tiểu khất cái đến hiệu thuốc lấy thuốc theo đơn thuốc mới.
“Ngươi còn đứng đó làm gì, mau chẻ củi, ta phải nấu cơm rồi.”
“Chẻ củi? Hình như ta không biết.”
“Sao lại không biết, bàn tay này của ngươi… khụ khụ, bàn tay này của ngươi nhìn là biết làm việc nặng rồi.”
Ta nhanh chóng đưa rìu vào bàn tay thon dài trắng trẻo, không có vết chai, được nuôi dưỡng cẩn thận của hắn.
Sợ chậm một chút, ta sẽ không nỡ.
“Ồ, ta nghe theo tỷ tỷ.”
Phó Tuần giơ rìu lên, dùng hành động thực tế cho ta biết, hắn thực sự không biết chẻ củi, hoặc là vung rìu làm củi bay mất, hoặc là chỉ chẻ được vỏ.
Luôn không thể chẻ đứt một nhát.
Ta nhận lấy rìu, kiên nhẫn chỉ cho hắn cách chẻ củi nhanh hơn và chính xác hơn.
“Đã xem rõ chưa?”
Ta nhìn Phó Tuần nhưng lại bị sự thích thú trong mắt hắn làm cho chột dạ, giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
“Tỷ tỷ vừa biết chẻ củi, vừa biết bơi cứu người, không hề yếu đuối chút nào.”
Hai chữ “Yếu đuối”, ta nghe ra được chút mỉa mai.
Hắn thực sự không nhớ chuyện cũ sao?
Hai đại phu kia có phải bị hắn mua chuộc không?
Nhưng tiền trên người hắn không phải đều bị ta lấy hết rồi sao, chẳng lẽ còn giấu một ít?
Ta buông rìu xuống, một lần nữa tiến đến trước mặt hắn.
Giơ tay ôm lấy hắn…
04
Phó Tuần dường như không ngờ ta sẽ làm như vậy, thân hình hắn cứng đờ, tay chân luống cuống.
Còn ta thì nhân cơ hội này lục soát hắn một phen.
Nhưng lục thì lục rồi, lại không lục được gì.
Không có tiền, lại không quen biết ai.
Hắn hẳn là không có năng lực mua chuộc cả hai đại phu.
“Tỷ tỷ.”
Ta nghe tiếng ngẩng đầu lên liền đối diện với vẻ mặt tủi thân của hắn, trong lòng không khỏi có chút chột dạ:
“À… ta đang đo kích thước, ngày mai sẽ đi mua cho ngươi một bộ quần áo mới.”
Khuôn mặt Phó Tuần lại nở nụ cười:
“Tỷ tỷ, hay là ta cởi áo ngoài ra, để tỷ đo cho chuẩn hơn?”
“Không cần, ta đã tính toán trong lòng rồi.”
Kết hôn nhiều năm như vậy, từng tấc trên người hắn ta đều ghi nhớ trong lòng, giống như khắc vào tim, muốn quên cũng không quên được.
“Cảm ơn tỷ.”
“Tiền này ngươi phải trả lại.”
Khóe miệng hắn hơi khựng lại nhưng rất nhanh liền vui vẻ gật đầu.
Vẻ trưởng thành hiểu chuyện này của hắn khiến ta hận không thể tát mình hai cái.
Những năm qua ta đều ăn của hắn, mặc của hắn, dùng của hắn, hiện giờ hắn gặp nạn, ta càng phải chăm sóc hắn nhiều hơn mới phải.
Nhưng ta lại là kẻ hẹp hòi.
Hắn đã nạp thiếp, muốn tiêu tiền ra ngoài, ta chia một chút thì sao?
Ta biết mình sẽ gặp báo ứng.
Quả nhiên, báo ứng đến rất nhanh.
Tiếng sấm ầm ầm kéo ta ra khỏi giấc mộng, tia chớp như rắn bạc xuyên qua khung cửa sổ đang đập loảng xoảng xông thẳng vào.
Nó vô tình gợi lên trong ta những ký ức đau khổ nhất tận sâu trong đáy lòng.
Ta co ro trong chăn, dù có bí bách đến đổ mồ hôi cũng không dám nhúc nhích.
Nhưng tiếng sấm không chịu buông tha ta, một tiếng sét đánh ngang trời cực lớn vang lên ngay trên mái nhà.
Ta sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Tỷ tỷ?”
Nghe thấy giọng Phó Tuần, ta mới dám thò đầu ra, hắn đã đứng bên giường ta.
Trong đêm tối, ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe hắn khẽ nói một câu “Ta sợ.”
Ta định đáp lại hắn nhưng lại bị tiếng sấm lớn tiếp theo dọa cho chạy thẳng vào lòng hắn.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, giống như năm năm qua hắn vẫn dỗ dành ta trong những ngày mưa bão.
“Ngươi mới không sợ.”
Có lẽ là trong vòng tay hắn, ngửi thấy hơi thở của hắn, ta có chút an ổn nên cũng táo bạo hơn.
Hắn vẫn nhẹ nhàng vỗ về, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vừa rồi khi nhìn thấy tia chớp, ta liền nhớ đến trước kia ta từng ôm tỷ ngủ, tỷ sợ sấm nên ta mới qua đây.”
Có lẽ đây là thói quen đã khắc sâu vào xương tủy hắn.
Cha mẹ ta đã chết trong một ngày mưa bão như thế này, ta nhớ hôm đó tiếng sấm rất lớn, át đi tiếng những tên gian tặc hành hung.
Bọn họ vì cứu Phó Tuần mà bị trả thù.
Phó Tuần đến cứu ta đang bị nhét trong rương, đưa ta đi báo thù.
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn giết người, dứt khoát, gọn gàng, không chút dây dưa.
Sau đó hắn cưới ta, ta biết hắn là vì áy náy, hắn không hề thích ta.
Kết hôn năm năm, hắn chỉ có một lần bị hạ thuốc mới làm chuyện phu thê với ta, sau đó thì quy củ đàng hoàng.
Ta cũng học cách hiểu chuyện, giả vờ mình yếu đuối, giữ khoảng cách với hắn.
Ngoài những ngày mưa bão hắn đến dỗ dành ta rồi ôm nhau ngủ, ta không dám vượt quá giới hạn.
Có lẽ là vì có hắn ở đây, lại thêm những ngày này căng thẳng mệt mỏi, ta ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Vừa mới duỗi người, ta đã bất ngờ bị kéo vào lòng.
Một giọng khàn khàn nhưng lại lưu luyến, gọi hai tiếng “tỷ tỷ.” mang theo sự lười biếng của buổi sáng len vào tai ta.
Nửa người ta lập tức mềm nhũn, bên cạnh ta nằm thứ gì vậy, yêu quái mê hoặc lòng người sao?
Hắn thấy ta không đáp lại, liền áp vào tai ta, nhẹ nhàng gọi:
“Tỷ~”
Hơi nóng phả vào tai, cảm giác ngứa ngáy lại ở thắt lưng, thật là chết người.
“Ngươi làm gì vậy.” Trong lời nói lại mang theo chút nũng nịu, ta lập tức thầm mắng trong lòng Phó Tuần là tên khốn kiếp.
“Hôm nay tỷ định làm gì?”
“Nhà nghèo, phải ra ngoài tìm việc làm.”
“Nghèo hả?” Hắn đưa tay vén áo ta, cười lấy chiếc khăn tay giấu bên trong ra.
Ta giật mình lập tức giật lại, tim đập rất nhanh, như kẻ trộm giấu đồ vậy.
“Muốn cuộc sống trôi qua tốt, tiền phải có vào có ra, đây là tiền phòng thân.”
Đầu óc Phó Tuần luôn tốt, đến lúc đó hắn tự có cách trở về làm Phó gia đại lão gia.
Còn ta chỉ có thể dựa vào số tiền này để sống nốt quãng đời còn lại, cho nên phải bù lại số tiền đã tiêu, tìm ra một con đường kiếm tiền mới là mấu chốt.
“Ồ, vậy tỷ muốn tìm việc gì?”
“Ta muốn tìm việc thêu thùa.”
Phó Tuần im lặng, ta định hỏi hắn có gì không ổn không thì hắn đã lên tiếng:
“Tỷ dẫn ta đi cùng.”
“Không được, ngươi… ngươi… ngươi ở lại đây.”
Hắn đã bị hại, không biết trong thành này có tai mắt của Phó lão nhị không, nếu để bị phát hiện ra, chắc chắn sẽ hại chết hắn.