Sự Trừng Phạt Của Anh Trai Kế - Chương 3
13
Phó Thời Uyên dẫn tôi đến chỗ ở gần đây nhất trên danh nghĩa của hắn.
Thậm chí không đợi đến khi vào phòng ngủ liền bắt đầu cởi đồng hồ cà vạt ra.
“Mạnh Ninh, còn nhớ tối hôm qua cô đã nói gì không?”
Phó Thời Uyên từng bước ép sát.
Tôi vừa lui về phía sau vừa ngoan ngoãn trả lời:
“Tôi nhớ rõ tôi nhớ rõ.”
Hắn gật đầu, đáy mắt hờ hững.
“Cô chính là chịu trách nhiệm như vậy sao?”
Nút áo sơ mi đều cởi ra.
Hắn hơi mở vạt áo, kéo tôi vào trong ngực.
Giọng nói tôi run rẩy cầu xin tha thứ:
“Tôi có thể giải thích…”
Phó Thời Uyên “Ừ” một tiếng, bắt đầu nghiên cứu kết cấu quần áo của tôi.
Hắn đè tôi lên tường, cúi đầu cắn nút áo hở cổ của tôi.
“Cô giải thích đi.”
“Tôi làm việc của tôi.”
Nhưng trên thực tế, tôi căn bản không có sức lực nói nhiều.
Tôi là một người ngay cả chạy 800m cũng cần hơn 4 phút rưỡi.
Căn bản không chống đỡ được sự kiên nhẫn bền bỉ của Phó Thời Uyên.
“Em gái, lời giải thích của em đâu?”
Hắn lạnh lùng nhìn tôi nói không nên lời, còn muốn cố ý ép hỏi.
“Đừng thở gấp.”
“Nói chuyện.”
Tôi bị ép liền nóng nảy, một ngụm cắn vào bên cổ hắn.
Phó Thời Uyên vẫn giữ dáng vẻ không chút sợ hãi, tay vỗ nhẹ gáy tôi.
“Tật xấu gì đây?”
“Thích cắn người như vậy sao?”
Thấy hắn còn muốn mở miệng, tôi đành phải nhanh chóng đi bịt miệng hắn.
Không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Phó Thời Uyên cuối cùng cũng hài lòng.
Không nói mấy câu sặc người nữa.
Thật lâu sau, hắn hơi lui ra một chút, dán lên môi tôi.
Lẩm bẩm nói: “Gọi anh trai, Ninh Ninh.”
Tôi ôm vai hắn, hơi thở không ổn định.
“Anh trai……”
“Gọi lại.”
“Anh trai……”
14
Chạng vạng tối tôi và Phó Thời Uyên mới về nhà.
Đến giờ cơm tối, tôi thẳng thắn với ba tôi là đang yêu đương, tạm thời không cần xem mắt.
Vốn Phó Thời Uyên định trực tiếp công khai, không cho hai vị trưởng bối thời gian.
Tôi lo lắng ba bị cao huyết áp, nửa dỗ nửa khuyên ngăn hắn lại.
Hứa với hắn thừa nhận mình có bạn trai để đổi lấy.
Phó Thời Uyên ngồi đối diện tôi, nghe vậy khẽ nhướng mày.
Là biểu hiện rất hài lòng với lời nói của tôi.
15
Chuyện lén lút ở bên Phó Thời Uyên, một ngày nào đó tôi rốt cuộc nhịn không được.
Lén lút nói cho chị em tốt.
Cô ấy nghe xong chấn động đến mức gửi một dấu chấm hỏi trên màn hình.
Lại lập tức gọi điện thoại tới.
“Cậu điên rồi phải không?”
“Không phải cậu ghét Tần Vi Vi nhất sao? Sao ngay cả người đàn ông cô ta không cần cậu cũng nhặt được?”
Tôi ngơ ngẩn.
Được cô ấy nhắc nhở, tôi mới nhớ ra Phó Thời Uyên từng theo đuổi Tần Vi Vi.
Có lẽ vì đã quá lâu không nghe được tin tức gì của Tần Vi Vi, tôi đã quên mất chuyện này.
Giải thích với chị em tốt:
“Nhưng bây giờ anh ấy đối xử với mình vô cùng tốt, mình cảm nhận được anh ấy vô cùng thích mình.”
“Tần Vi Vi hẳn là quá khứ rồi.”
Chị em tốt tỏ vẻ từng trải.
Cười lạnh một tiếng:
“Cậu căn bản không biết lực sát thương của Bạch Nguyệt Quang như thế nào đâu.”
“Tần Vi Vi đối với Phó Thời Uyên mà nói chính là ánh trăng sáng không chiếm được.”
“Nếu có một ngày cậu và Tần Vi Vi cùng treo trên vách núi, cậu có biết anh ta sẽ làm gì không?”
Tôi hỏi: “Làm thế nào?”
“Nếu như cậu hỏi anh ta vấn đề này, anh ta đại khái sẽ trả lời cậu bằng một đáp án đặc biệt ngu ngốc.”
Cô ấy nói: “Cứu Tần Vi Vi, sau đó chết cùng cậu.”
Tôi: “……”
Tôi chắc chắn cô ấy đọc tiểu thuyết nhiều rồi.
Tuy rằng không tin nhưng vẫn để chuyện này ở trong lòng.
Không nghĩ tới chính là.
Hai ngày sau, loại chuyện hai chọn một này liền xảy ra.
16
Hôm đó tôi ở trung tâm thương mại bên cạnh công ty Phó Thời Uyên, vừa đi dạo vừa chờ hắn tan tầm.
Đã lâu không gặp Tần Vi Vi và “người hầu nhỏ” của cô ta.
Hai người đưa lưng về phía tôi, chỉ vào phía bên ngoài nói:
“Đó là Phó Thời Uyên phải không?”
“Nhìn kỹ một chút?”
Tôi đứng hơi xa, cảnh tượng bên ngoài kính gần như bị chặn lại.
Tần Vi đột nhiên nói: “Chó con!”
Bạn cô ta hỏi tiếp: “Vi Vi, cậu chắc chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Anh ta chính là chó con!”
Lúc trước ở trường đã nghe nói Tần Vi Vi chướng mắt người theo đuổi cô ta.
Tôi không nghĩ tới cô ta từ chối Phó Thời Uyên lại còn nói xấu hắn!
Một luồng lửa xông thẳng lên đỉnh đầu.
Tôi hóa thân thành người yêu đương não tàn, đi qua chính nghĩa trả lời Tần Vi Vi.
“Anh ấy không phải chó con!”
Tần Vi Vi quay đầu lại nhìn tôi, ghét bỏ liếc mắt một cái.
“Cô biết cái rắm gì.”
Tôi nhìn thẳng cô ta, gằn từng chữ:
“Anh ấy không phải, cô đừng có mà nói xấu anh ấy?”
Tần Vi Vi trợn tròn mắt.
“Đậu má Mạnh Ninh, cô ngốc quá đi???”
“Con mẹ nó cô mắc bệnh gì vậy?”
Tôi không nhịn cô ta, đang định mắng lại.
Chợt nghe miệng cô ta như súng máy bắn ra.
“Có phải Mạnh gia các người có tiền sử di truyền bệnh tâm thần không?”
“Hai ngày trước tôi còn nghe ba tôi nói đến, ba cô ngay cả công việc căn bản nhất còn có thể để xảy ra vấn đề, mới năm mươi tuổi thôi đầu óc không tốt như vậy sao?”
“Người hầu nhỏ” của cô ta truy hỏi như tâng bốc.
“Di truyền bệnh tâm thần? Thật hay giả vậy?”
Tần Vi Vi khẽ bĩu môi.
“Hơn phân nửa là thật. Dù sao lúc ấy ba cô ta cũng làm ba tôi tức giận, bị ba tôi mắng một trận.”
Tay tôi buông xuống, hai bên nắm chặt.
Mặt không chút thay đổi đi về phía cô ta.
Tôi nghĩ vậy.
Tần Vi Vi mắng tôi một câu, tôi liền mắng cô ta một câu.
Tuyệt đối không để mình chịu thiệt.
Cô ta sỉ nhục ba tôi.
Điều tôi muốn làm hơn là sỉ nhục ba cô ta.
Hình ảnh trong tưởng tượng của tôi là tôi đánh cô ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Sau đó giẫm lên lưng cô ta, uy phong lẫm liệt bắt cô ta xin lỗi ba tôi.
Nhưng mà hiện thực quá tàn khốc……
Tôi không chỉ đánh nhau với Tần Vi Vi và “người hầu” của cô ta, nhưng không chiếm được ưu thế.
Em trai Tần Vi Vi là Tần Nhiên thật ra cũng đi cùng cô ta, chỉ có điều vẫn đứng cách đó không xa quan sát chúng tôi cãi nhau.
Tôi không để ý mà thôi.
Thấy chúng tôi đánh nhau, hắn sải bước tới, ngang ngược kéo tóc tôi kéo tôi ra, mắng:
“Con mẹ nó cô không chỉ có tiền sử bệnh tâm thần, còn có bệnh bạo lực đúng không?!”
Hắn ấn đầu tôi, trực tiếp đẩy tôi vào cửa thang máy bên cạnh.
“Bà điên!”
Mông tôi ê ẩm vô cùng.
Tôi chỉ cảm giác trong đầu giống như là có đồng hồ đột nhiên bị đánh vang.
Tiếng gầm nổ tung trong đầu.
Người đứng xem càng ngày càng nhiều.
Có người nhìn không nổi nữa, lại kéo Tần Nhiên ra, cảnh cáo hắn:
“Đừng nhúc nhích, tôi đã báo cảnh sát rồi!”
Tần Nhiên nhún vai: “Báo đi, dù sao cũng là cô ta ra tay trước.”
17
Bên trong đồn cảnh sát.
Khi tôi làm xong ghi chép, Phó Thời Uyên cũng chạy tới.
Tôi nhìn hắn, vừa định nói gì đó.
Liền thấy hắn mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn tôi một cái, đi về phía đám người Tần Vi Vi kia.
Tất cả ấm ức vào giờ phút này hóa thành nước mắt, tràn vào hốc mắt.
Lạch cạch rơi xuống.
Một giây sau, bên kia liền truyền đến tiếng xao động hỗn độn.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, ngơ ngẩn.
Chuyện xảy ra quá nhanh.
Phó Thời Uyên quấn cà vạt trên tay, vung từng quyền từng quyền về phía Tần Nhiên.
Tần Nhiên hơi kinh hô một tiếng, muốn kéo hắn.
“Phó tổng……”
Phó Thời Uyên cũng không ngẩng đầu: “Cậu đụng tôi một cái, hôm nay tôi ngay cả cậu cũng sẽ ra tay.”
“Không tin cậu có thể thử xem.”
Phó Thời Uyên kéo cổ áo Tần Nhiên, trước khi cảnh sát xông lên kéo hắn ra, ấn gáy hắn.
Không có cảm xúc gì hỏi: “Tần nhị thiếu gia, là đụng như vậy sao?”
Tiếp theo đầu Tần Nhiên liền hung hăng đập vào cửa kính.
Thủy tinh vỡ nát trên mặt đất.
Lúc cảnh sát kéo Phó Thời Uyên ra cũng không nói nhiều.
Trước khi hắn đến, mấy vị cảnh sát nghe nói Tần Nhiên ra tay, châm chọc hắn vài câu.
“Đánh con gái sao, tiểu tử khá quá đấy.”
“Thật không tệ, tôi đã xem camera, lúc ấy hai cô đã đè người ta xuống, còn chưa thỏa mãn đúng không, còn phải gọi một người đàn ông cao lớn nữa.”
Phó Thời Uyên tránh tay cảnh sát, đi tới trước mặt tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy Phó Thời Uyên chật vật như vậy.
Xương gò má dính bụi, mồ hôi đầm đìa.
Hắn giơ tay lên muốn chạm vào vết thương đã băng bó trên trán tôi, rồi lại rủ xuống.
Người đàn ông đỏ mắt nhìn tôi chằm chằm, giọng nói run rẩy đến kỳ lạ.
“Xin lỗi……”
“Anh không bảo vệ tốt được em.”
Đột nhiên tôi nhớ lại một số đoạn hội thoại bị lãng quên ngày hôm đó.
“Vì sao ghét tôi?”
“Bởi vì anh thích Tần Vi Vi.”
Phó Thời Uyên châm biếm:
“Trước khi cô nói ra cái tên này, tôi thậm chí chưa từng nghe qua.”
Thì ra tất cả đều là hiểu lầm.
Hắn chưa bao giờ thích Tần Vi Vi.
Vấn đề hai chọn một của chị em tốt kia tôi cũng nghĩ tới đáp án.
Câu trả lời là: điều này sẽ không tồn tại.
Bởi vì nếu là Phó Thời Uyên.
Hắn sẽ không để tôi bị treo bên vách đá, rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
18
Bởi vì Phó Thời Uyên ra tay, sự tình càng thêm phức tạp.
Sau khi Tần Nhiên được đưa đến bệnh viện, Tần Vi Vi oán giận với cảnh sát:
“Rõ ràng là cô ta tới chọc tôi trước.”
Tôi tức giận đến xù lông, từ trong ngực Phó Thời Uyên, phản bác:
“Là cô ta mắng bạn trai tôi trước rồi lại mắng ba tôi!”
Tần Vi Vi ngũ quan đều tỏa vẻ khiếp sợ.
Thấy Phó Thời Uyên ngước mắt nhìn cô ta, cô ta vội vàng phủ nhận.
“Không có nha Phó tổng, tôi tuyệt đối không có mắng anh!”
“Hôm nay tôi ở trung tâm thương mại nhìn thấy bóng lưng một người rất giống anh nên nói một câu.”
“Ngoài ra, tuyệt đối không nhắc tới anh nữa!”
Ánh mắt nghi vấn của mọi người lại rơi vào trên người tôi.
Tôi giật giật môi.
Nửa ngày sau, mới cúi đầu nghẹn ra một câu:
“Cô ta mắng bạn trai tôi là chó con…”
“Tôi nghe cô ta nhắc tới Phó Thời Uyên, không lâu sau đã nói chó con.”
Phó Thời Uyên: “……”
Cảnh sát: “…”
Chỉ có Tần Vi Vi hơi giậm chân.
“Lúc đó tôi thật sự nhìn thấy một con chó con!”
“Là con chó có khuôn mặt giống như ghế xe đạp!”
Người hầu nhỏ của cô ta gật gật đầu, thần sắc sợ hãi.
“Đúng vậy, lúc ấy Vi Vi đang phổ cập cho tôi về giống chó kia…”
“Hả?”
Tôi đã hiểu lầm…
Cuối cùng Tần Vi Vi chủ động đề nghị hòa giải, mới được thả ra khỏi cục cảnh sát.