Sự Trả Thù Của Người Chị - Chương 5
“Mày là kẻ trộm, ví của tao nhất định ở trên người mày! Lột đồ của nó ra tìm cho tao!”
“Phó Phương, lột đồ con đĩ này ra!”
“Chết tiệt! Con khốn, con khốn, cho mày mặt mũi này!”
Tôi liếc nhìn camera, dường như có thể nhìn thấy Tưởng Nghệ trong ngọn lửa, con bé đang mỉm cười với tôi rồi bước đi.
Họ đẩy tôi xuống đất, bọn con trai huýt sáo phấn khích, Đoàn Vũ như một con thú điên lao vào tôi.
Quần áo của tôi bị lột ra từng lớp một, đồng phục học sinh bị xé toạc.
“Tưởng Nghệ, là mày đã tố cáo với giáo viên mày phải ngồi trên đống rác, bây giờ mau cút đến nhà vệ sinh ăn c*t cho tao, phải quỳ xuống trước mặt tao mà ăn! ”
Lớp học vang lên tiếng cười lớn, những người qua đường xem cuộc vui càng cảm thấy phấn khích hơn.
Tôi có thể nhìn thấy đường kẻ mắt xấu xí do Đoàn Vũ vẽ, giống như những con giun, ghê tởm đến cực điểm.
Quần áo của tôi đã bị lột sạch chỉ còn một lớp áo sơ mi trắng, thời gian trôi qua, cô ta dùng hết sức dẫm lên mặt tôi.
Đột nhiên, Phó Phương nói: “Đoàn Vũ, dừng lại đi, giờ học sắp bắt đầu rồi! Lại là giờ của giáo viên toán!”
Khó khăn lắm mới đến được bước này, nói xong liền xong sao?
Tôi túm lấy áo cô ta và giật nó ra, cô ta điên lên tựa như một con quỷ khát máu tát tôi một cái thật mạnh.
“Sao mày dám đánh trả?!”
“Con khốn!”
Cuối cùng, cơn giận sẽ đẩy con người xuống vực thẳm và phá hủy mọi lý trí.
Khi giáo viên dạy toán mang sách vào, Đoàn Vũ vẫn đang nổi điên kéo quần áo của tôi, cô giáo đã đi đến bục giảng mà cô ta vẫn tiếp tục nói:
“Tưởng Nghệ, con kh.ốn này, sao mày dám đá.nh tao?”
Cô ta lập tức đứng dậy định đá vào mặt tôi, rồi cô ta nhìn thấy cô giáo dạy toán đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Cuối cùng… tôi đã chịu đựng được.
Tôi nuốt nó, có lẽ là máu.
“Đoàn Vũ, dừng tay!”
Giáo viên dạy toán kéo Đoàn Vũ ra, nhìn bộ dáng bất lực của Đoàn Vũ, tôi thực sự cảm thấy có chút đáng thương.
Tôi đã giả vờ quá lâu đến nỗi thậm chí có thể ngay chính mình cũng quên mất.
Thời gian cũng như vậy, tiếng ồn ào, hoan hô đã biến mất, thay vào đó là giọng nói của cô dạy toán.
Cô ấy đỡ tôi dậy và liên tục hỏi: “Sao chuyện này có thể xảy ra được? Các em đang làm gì vậy?”
“Các em chính là đang muốn làm cái gì?”
“Tại sao… vậy?”
“Làm thế nào… lại như vậy?”
Em gái tôi bị nhốt vào góc tối, trong điểm mù của camera, bị sỉ nhục và hành hạ, giống như con mồi, bị người ta tàn sát.
Tại sao lại thế này?
Tôi chỉ cố gắng hết sức để đưa cái góc tối này ra ánh sáng mà thôi.
Cô giáo có chút suy sụp, một cô gái vốn luôn là học sinh giỏi trong mắt cô lại làm ra chuyện như vậy.
Các bạn trai trong lớp thất vọng hét lên: “Đoàn Vũ! Cậu là người như vậy sao?”
Không có lối thoát, giống như không muốn bị người khác nhìn thấy mặt tối nhất của mình, cô ta cố gắng giải thích:
“Không phải vậy, không phải vậy! Là do cô ta ăn cắp ví của em. ”
Thật lố bịch!
Tôi nhếch khóe miệng mỉm cười, máu từ từ chảy ra.
“Cậu nói tôi lấy trộm ví của cậu.”
“Nhưng ví của cậu đang ở trên người của cậu.”
“Đoàn Vũ, lúc tôi kéo quần áo của cậu, tôi đã sờ thấy.”
Khi mới bắt đầu, tôi đã lén trả lại cho cô ta chiếc ví mà cô ta để trong cặp sách của tôi.
Thú vị sao?
Khá thú vị.
Cô ta lấy ví ra khỏi người với vẻ hoài nghi và ném nó đi như một củ khoai lang nóng.
Đây là bằng chứng cuối cùng của cô ta, cọng rơm cuối cùng.
Đó cũng là cơ hội duy nhất cho lời giải thích.
Làm sao nó có thể xuất hiện ở đây…
“Là mày! Tưởng Nghệ, mày âm mưu hại tao!”
Cô gầm lên như một con chó điên và liên tục sủa.
“Tưởng Nghệ! Là mày!”
“Đồ khốn! Mày rõ ràng cố ý!”
“Tao sẽ xé xác mày ra!”
Giáo viên dạy toán cuối cùng đã đạt đến giới hạn chịu đựng của mình và hét lớn: “Đủ rồi!”
“Đoàn Vũ, em dừng lại ngay!”
“Em có biết không? Bạo lực học đường là vi phạm pháp luật!”
“Tới văn phòng của tôi!”
Đoàn Vũ sợ hãi lắc đầu: “Em không đi, em không đi, em không đi!”
“Cô chủ nhiệm nhất định sẽ gọi điện cho bố em, em không muốn!”
Cô dạy toán hừ lạnh một tiếng, đi thẳng đến văn phòng, thuận tiện gọi tôi, bảo tôi lát nữa đến văn phòng.
Cuộc đời của cô ta trở nên sống động rồi, tôi mỉm cười.
Nụ cười rất lạnh lùng.
“Tao đã nói cho mày rồi, Đoàn Vũ, mày sẽ phải chịu quả báo.”
“Quả báo của mày đã đến.”
Cười ba tiếng, tôi bước ra khỏi cửa, nhìn cô ta hoảng hốt thật sảng khoái…
Cuối cùng tôi cũng lấy được bằng chứng và đồng thời đi đến một căn phòng, tôi lặng lẽ tiến vào đó và lấy ra những tấm hình chụp.
Khi tôi gửi nó cho Luật sư Kim, anh ấy đã gọi cho tôi.
Tôi đứng trước gió rất lâu, làn gió mát thổi đến hi vọng khi trời sáng.
“Chắc là đau lắm” anh nói.
Rất đau.
Rất đau.
Em ơi, chắc em đau lắm.
Như vậy vẫn chưa kết thúc đâu, Đoàn Vũ.
Thầy hiệu trưởng gọi bố mẹ Đoàn Vũ đến, cô ta về nhà.
Phó Phương cũng giống vậy, cô ta cũng về nhà.
Họ về nhà để trốn tránh, còn tôi về nhà để chữa bệnh.
Nhận được đơn xin nghỉ phép, tôi đến văn phòng tìm luật sư Kim.
Tôi cũng có báo cáo khám nghiệm tử thi của em gái tôi.
Ngày hôm sau.
Đoàn Vũ, người đang trốn tránh ở nhà, đã nhận được lệnh triệu tập đầu tiên trong đời.
Luật sư Kim đã đăng đoạn video đá.nh đập tôi lên mạng, ngay lập tức gây náo động.
Mọi thứ về Đoàn Vũ đều bị vạch trần, kể cả đời tư xa hoa và tác phong kém cỏi của cô ta.
Phóng viên đã phỏng vấn bố mẹ tôi.
Những video đó đều là Tưởng Nghệ.
Và tôi chỉ là chị gái của con bé.
Phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ 21 chính là Internet.
Cha cô ta cũng bị vạch trần, ông ta đã bị cơ quan tư pháp bắt giữ để thẩm vấn vì nghi ngờ nhận hối lộ.
Tưởng Nghệ, trời đã sáng rồi.
Tôi ở lại văn phòng của luật sư Kim một thời gian dài để hồi phục vết thương và luyện tập thể lực. Đoàn Vũ và Phó Phương cuối cùng cũng vẫn tìm thấy tôi, họ mang theo năm sáu người để bao vây tôi.
“Tưởng Nghệ, mày thật là một con khốn nạn, giỏi lắm, là tao đã đánh giá thấp mày!”
“Xem ra hôm nay tao không đánh mày cho tới khi ba mẹ mày nhận không ra thì thật có lỗi!”
Cô ta hung ác đẩy tôi, không nhận ra rằng tôi đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Tên tao không phải Tưởng Nghệ, tao là Tưởng Lê.” Tôi vỗ tay, cởi cúc áo sơ mi.
Luật sư Kim tự động tắt camera, trong văn phòng rộng như vậy, chúng ta có thù báo thù đi.
Từng bước một, tôi giống như ác ma đi tới gần cô ta.
Tôi giơ tay đập mạnh đầu Đoàn Vũ vào tường, Phó Phương định ngăn cản nhưng lại bị tôi đá một cú nằm lăn trên mặt đất.
“Xé quần áo, vẩy mực, đánh đập, sỉ nhục, vu khống, các ngươi đều làm những việc này sao?”
Cô ta sợ đến run rẩy, run giọng hỏi: “Mày là ai, mày là ai…”
“Tao là ai?” Lúc này tôi thực sự muốn cười.
“Không phải tao đã giới thiệu rồi sao?”
“Mày đã giết em gái tao. Tao là Tưởng Lê, là chị gái của nó.”
Tôi đập mạnh vào đầu cô ta, cơn giận của tôi, nước mắt của tôi, mái nhà của tôi, em gái tôi…
Tất cả bao phủ trong những lời xin lỗi liên tục của cô ta…
Xin lỗi, đúng vậy, mày có lỗi với em gái tao.
Tôi đánh rất mạnh, nhưng đều không phải vị trí nguy hiểm.
Xin lỗi à, hãy để dành vào tù mà nói!
Việc hòa giải không thành, ảnh hưởng đến dư luận, Đoàn Vũ và Phó Phương bị kết án tù có thời hạn.
Cha của Đoàn Vũ cũng bị giam giữ.
Tưởng Nghệ, lúc bình minh, chị sẽ đưa em về nhà.
(Hết)