Sự Trả Thù Của Người Chị - Chương 4
Tôi nhìn cô ta đầy khiêu khích và mỉm cười rạng rỡ.
Đi đến chỗ Đoàn Vũ, tôi nhẹ giọng nói:
“Ai nói với mày làm như vậy sẽ không có quả báo? Trên đời đều có nhân quả, mọi việc cuối cùng sẽ có luân hồi. Chân lý đã được lưu truyền vô số lần luôn nói lên một điều: nếu bạn làm điều ác, cuối cùng bạn sẽ phải trả giá. ”
“Đoàn Vũ, quả báo của mày sắp tới rồi.”
Sau khi bước ra khỏi lớp, tôi nhấn nút tạm dừng trên máy ghi âm.
Những bức ảnh trong điện thoại được gửi cho luật sư Kim, anh ta trả lời: “Tiếp tục.”
Cha của Đoàn Vũ là người giàu nhất vùng và vô cùng nổi tiếng, trong trường không ai dám gây sự với cô ta.
Tôi không biết trên đời này có bao nhiêu người tốt, tôi chỉ biết rằng khi tôi tuyệt vọng nhất, một công ty luật không chút tiếng tăm gì đã đồng ý giúp tôi.
Anh nói: “Tôi sẽ giúp em!”
Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, cô chủ nhiệm lên tiếng cảnh cáo Đoàn Vũ và một số người.
Mặc dù Đoàn Vũ đã cố gắng hết sức dùng tiền của cha mình để che đậy thông tin nhưng tin tức cô ta bắt nạt bạn trong lớp vẫn bị đồn ra ngoài.
Các học sinh trong lớp họ không hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề này, họ cho rằng mình chỉ ăn theo và thỉnh thoảng vứt rác mà thôi.
Tai tiếng của Đoàn bỗng tăng vọt, chỗ ngồi của tôi cũng không còn rác nữa.
Tưởng Nghệ, em nhìn thấy chưa?
Nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến kẻ bắt nạt em trở nên kiêu ngạo hơn mà thôi.
Bạn cho rằng chỉ cần nói với giáo viên là sẽ giải quyết được vấn đề này sao?
Ai cũng có thể nghĩ ra cách làm đơn giản như vậy, nhưng không ai có thể bảo vệ bạn suốt đời, bạn phải nghĩ cách chấm dứt hoàn toàn những hành vi xấu xa nghiêm trọng này. Phải để cho những kẻ gây ra tội lỗi phải chịu sự trừng phạt xứng đáng.
Tôi đang mong chờ Đoàn Vũ phản công, mong chờ chính tay họ xé nát mặt nạ của mình.
Tôi nóng lòng muốn thu thập bằng chứng, cũng nóng lòng để họ nếm mùi đau khổ.
2.
Những người bị vùi lấp sâu trong bóng tối cũng có quyền được nhìn lên bầu trời và đón nhận ánh nắng.
Em yêu của chị ơi, hãy ngủ yên giấc nhé!
Yên tĩnh có một loại ma lực, sẽ để cho con người cảm thấy một nháy mắt chính là vĩnh hằng.
Sau khi đến đây, tôi đã phải đối mặt với tình thế luôn bị bắt nạt và hiếm khi được ngủ yên giấc.
Đoàn Vũ bị chỉ trích nặng nề, không khí trong lớp cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh hơn, không có ai bắt nạt tôi một cách trắng trợn, làm nhục tôi nữa.
Tiết học toán của chúng tôi đã bị lùi lịch về phía sau, một bước, hai bước, từ từ để ánh sáng tràn vào rãnh nước.
Tôi biết đây chưa phải là kết thúc, khoảng thời gian yên tĩnh này kéo dài hơn tôi tưởng tượng hai ngày.
Thời gian trôi qua, mọi người lại dần quên đi mọi chuyện.
Chỗ ngồi của tôi không còn rác nữa, nhưng những hành vi bắt nạt âm thầm lại diễn ra ngày càng nhiều hơn.
Vừa mới học thể dục xong, tôi phát hiện đồ dùng của mình rõ ràng đã bị xáo trộn, rõ ràng đến mức tôi nghi ngờ những người này, họ làm điều gì đó mà không cần xóa dấu vết đi sao?
Hoặc có thể, họ quá tự tin và không thèm quan tâm đến.
Tôi ngồi trở lại chỗ của mình như không có chuyện gì xảy ra, dây kéo cặp sách của tôi đã bị mở ra, dường như họ đang đợi tôi đến để bắt đầu vở kịch.
Vâng, tôi chính là nhân vật chính.
Đoàn Vũ ném cặp sách xuống đất, sách vở vương vãi khắp nơi, liên tục nói: “Ví của tôi đâu? Ví đâu rồi?”
Những người khác lần lượt đồng tình, cẩn thận giúp đỡ tìm kiếm: “Không có ở đây, đã tìm ở ký túc xá chưa?”
“Đã tìm ở đó rồi.”
Họ bắt đầu suy đoán rằng chắc chắn có ai đó đã đánh cắp chiếc ví.
Phó Phương lập tức trả lời: “Đó nhất định là người có quan hệ không tốt với cậu, nếu không thì ai sẽ đi trộm ví của cậu!”
Lần theo manh mối, những người này lập tức nhắc tới tôi.
Mọi người bắt đầu cổ vũ, hưng phấn lấy điện thoại ra quay lại, họ là khán giả, còn tôi là nhân vật chính.
Họ bắt đầu nhục mạ tôi không ngừng, có người ném bút vào đầu tôi và dùng đầu bút cào vào má tôi mà không có một ai ngăn cản.
Đoàn Vũ ngạo nghễ bước tới trước mặt tôi, với tư thế kiêu ngạo nói: “Tưởng Nghệ, mày cố ý, chính mày đã lấy trộm ví của tao! ”
“Đừng có cãi, mày chính là cố ý, mày cho rằng là tao ăn hiếp mày, cho nên luôn tìm cách để trả thù tao.”
“Mày tự nhìn lại mình đi! Cái dáng vẻ giả thanh cao này, mày đang khinh thường ai?”
Nói năng lý lẽ hùng hồn thật đấy. Nếu không phải đã có chuẩn bị sẵn, chắc tôi cũng tưởng mình ăn cắp ví của cô ta thật.
Khán giả xem kịch đến vô cùng hào hứng, chờ mong phản ứng của tôi, thậm chí còn bắt đầu cổ vũ, yêu cầu gọi cô giáo chủ nhiệm đến.
Đoàn Vũ kéo tôi đứng dậy, đôi mắt khinh thường tỏa ra ánh sáng, đó là ánh sáng nhìn thấy con mồi, rất chướng mắt.
“Tưởng Nghệ, mày đang giở trò gì vậy? Mày là người từ bên ngoài đến mà còn dám tố cáo với cô giáo? Gan mày mập ra à?”
“Mày cho rằng có cô giáo thì tao sẽ tha cho mày sao? Nói cho mày biết, tao rất tức giận, nhưng lại phải cư xử lễ phép. Trong mắt giáo viên, tao là học sinh giỏi của trường, chính mày đã hủy hoại hình ảnh của tao.”
“Làm việc ác sẽ gặp quả báo sao? Tao không làm gì sai, người sai chính là mày!”
Đây là lời thông báo về cái chết, hay là tiếng nói của Thần chết?
Không biết Tưởng Nghệ nghe xong lời này trong lòng sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ con bé vẫn sẽ yếu ớt tự gặm nhấm nỗi đau.
Đoàn Vũ túm lấy cổ áo tôi, như dã thú trong rừng gầm lên, không phân biệt đúng sai.
Tôi đẩy cô ấy ra, nói với cô ấy: “Đoàn Vũ, nhớ kỹ bộ dáng bây giờ của mày nhé.”
Cô ta vẫn cố giữ tôi lại nhưng tôi đã rời khỏi chỗ ngồi và đi đến giữa lớp, nhanh chóng bật máy quay phim.
Sư tử không bao giờ là loài động vật chiến đấu, càng ẩn nhẫn chúng càng mạnh mẽ hơn.
Đoàn Vũ nói những điều tục tĩu và đá vào bụng tôi.
Phó Phương vỗ bàn và nói đánh hay lắm, mọi người xung quanh bắt đầu cổ vũ và vỗ tay.
Ước gì đây là một cuộc đấu bò ở Tây Ban Nha và tôi là con bò duy nhất thất bại.
Nhưng tôi lại cười vui vẻ, Đoàn Vũ lại đấm vào mặt tôi, cảm thấy không vui lại tát tôi thêm một cái.
Khóe miệng có vết máu, tôi mở miệng cười nhạo cô ta: “Mày nên cười lên đi, tao sợ sau này mày không cười được nữa.”
Cô ta tức giận đến mức phát điên.
Có lẽ cô ta cảm thấy tôi nên là bộ dáng vâng lời và sợ hãi, vì vậy khi tôi kiêu ngạo, cô ta sẽ đặc biệt tức giận.