Sự Trả Thù Của Một Người Cha - Chương 5
07. (Thời gian còn lại để thẩm vấn: 0 giờ 2 phút)
“Cảnh sát Lương, không có bằng chứng mà vẫn có thể suy luận ra nhiều như vậy, thật là tài giỏi.”
“Vu Tầm Đạo, hãy nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết, Lại Tử Hào ở đâu! Sống hay ch//ết!”
“Tại sao?”
“Vu Tầm Đạo! Trên có pháp luật! Anh không có quyền quyết định sự sống ch//ết của một người!”
“Vậy hôm nay, tôi muốn thử xem sao.”
Im lặng.
Im lặng khá lâu.
Lúc này, chiếc đồng hồ điện tử trên tường đã chạy đến giờ thứ 48.
“Cảnh sát Lương, anh nên thả tôi ra rồi đấy. Hơn nữa, người mà anh đang tìm, có lẽ, đã không còn ở trên đời này nữa.”
08. Vu Tầm Đạo (Thời gian thẩm vấn còn lại: 0 giờ 0 phút)
Tôi giơ tay lên, ra hiệu cho cảnh sát Lương mở khóa còng tay.
Nhưng anh ta bỗng thở dài.
“Vu Tầm Đạo, thực ra, tôi vẫn luôn muốn giúp anh. Anh là cảnh sát thâm niên, anh biết rằng, trên đời này, không nên có án t//ử h//ình tự quyết.”
“Nói xong rồi chứ?” Tôi hỏi, “Nói xong thì thả tôi đi.”
Anh ta lắc đầu, “Tôi sẽ không thả anh đâu.”
“48 giờ đã hết rồi.”
“Chưa hết. Vào lúc anh mệt mỏi nhất, tôi đã bảo nhân viên kỹ thuật điều chỉnh đồng hồ, bây giờ còn hai tiếng nữa mới hết thời hạn tạm giam anh.”
Tôi ngỡ ngàng.
Tôi nhớ ra rồi, quả thực có một khoảng thời gian, tôi rất yếu sức, đồng thời, cảnh sát cũng không buộc tôi phải tỉnh táo.
Vì vậy, trong khoảng thời gian đó, họ cố ý để tôi “nghỉ ngơi”.
“Cảnh sát Lương, thủ đoạn hay đấy, chiêu này năm xưa tôi thực sự chưa từng nghĩ tới, bởi vì hồi đó trong phòng thẩm vấn không phải là đồng hồ điện tử. Nhưng mà, cảnh sát Lương, chỉ trong hai tiếng đồng hồ, anh có thể tìm ra Lại Tử Hào không?”
Anh ta gật đầu, “Được.”
Tôi cười lên, tôi cảm thấy trò chơi ngày càng thú vị.
Nhưng cho đến lúc này, tôi vẫn là người chiến thắng.
“Cảnh sát Lương, tôi nhắc nhở anh! Tất cả những lần thẩm vấn vừa rồi, đều chỉ là sự phỏng đoán của anh, anh không có bằng chứng thực chất, hoàn toàn không thể lấy được lệnh khám xét! Và không có lệnh khám xét, các anh hoàn toàn không có đủ lực lượng để trong vòng hai tiếng đồng hồ, khám xét toàn bộ xóm Trà Quang!”
Nghe tôi nói xong câu đó, anh ta im lặng một lúc lâu.
Và ánh mắt của anh ta, với tốc độ có thể nhìn thấy được, trở nên cuồng nhiệt!
“Anh đã thừa nhận rồi, Vu Tầm Đạo!”
Tôi bị phản ứng của anh ta làm hoảng sợ, “Thừa nhận? Tôi thừa nhận cái gì?”
“Anh đã thừa nhận sự suy đoán của tôi!” Anh ta nói to, “Anh nói, trong vòng hai tiếng đồng hồ, khám xét toàn bộ xóm Trà Quang!”
Cảnh sát Lương đứng dậy, lấy máy bộ đàm ra, “Lại Tử Hào ở xóm Trà Quang! Bắt đầu khám xét ngay lập tức!”
“Khám xét cái con khỉ!” Tôi gầm lên, “Các anh hoàn toàn không có lực lượng!”
Anh ta đã đi ra đến cửa, nghe thấy lời tôi nói, dừng bước chân lại.
“Ban đầu là không có, nhưng sau đó, tôi đã liên lạc với mẹ của Lại Tử Hào.” Anh ta quay đầu lại, “Xin lỗi, để phá vỡ âm mưu của anh, tôi đã dùng đến một lũ vô lại hạ lưu làm việc dưới trướng của Lại Tử Hào. Vu Tầm Đạo, khi chuyện này xong xuôi, tôi sẽ trả lại công bằng cho con gái nuôi của anh!”
09. Cảnh sát Lương (Thời gian thẩm vấn còn lại: 1 giờ 48 phút)
6 giờ trước, khi tôi biết Vu Tầm Đạo từng là cảnh sát phòng chống ma t//úy, tôi đã biết rằng tôi không thể khai thác được một thông tin nào từ miệng anh ta.
Trong khoảng thời gian đó, mẹ của Lại Tử Hào liên tục gây sức ép lên cảnh sát.
Bà ta khởi nghiệp từ kinh doanh bất động sản, dưới quyền có nhiều tên côn đồ.
Những tên con đồ đó cả ngày la hét, chửi rủa trước cửa đồn cảnh sát, thậm chí vào ban đêm còn đổ sơn lên cửa đồn.
Chúng tôi đã tạm giữ một nhóm, sau đó lại có một nhóm khác đến la hét.
Và ngay khi tôi gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên nhận ra rằng, lũ côn đồ này, có lẽ có thể giúp tôi phá án.
Tôi liên hệ với mẹ của Lại Tử Hào, nói với bà ta rằng, nếu muốn phá án, hãy giúp tôi.
“Anh là cảnh sát, tôi giúp anh như thế nào?” Người phụ nữ trung niên kiêu ngạo đó hỏi tôi.
Tôi nói: “Tôi là cảnh sát, nhưng bà, có thể làm những việc mà cảnh sát không thể làm.”
Tôi bảo bà ta tập hợp tất cả những tên côn đồ mà bà có thể tìm được, kể cả những người công nhân chỉ cần trả tiền là làm.
Những người này, trong vòng hai giờ, sẽ gõ cửa từng ngôi nhà trong hàng ngàn ngôi nhà ở xóm Trà Quang!
Hai giờ đó, tôi ngồi trong xe cảnh sát ở cổng khu dân cư.
Nhìn cả khu tập thể náo loạn, hút thuốc liên tục.
Tôi biết điều này không đúng quy tắc.
Nhưng tôi phải cứu người, tôi không có cách nào khác.
Tôi phải phá vỡ âm mưu của Vu Tầm Đạo.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Cuối cùng, đám côn đồ tràn ra khỏi cổng xóm dân cư.
Nhưng. Không có Lại Tử Hào.
“Người đâu? Lại Tử Hào đâu?”
Họ không tìm thấy!
“Đi tìm lại! Lùng sục lần nữa! Thời gian gần hết rồi nếu không sếp của các người sẽ ch//ết mất!”
Họ lùng sục lần nữa.
Gây ra nhiều động tĩnh hơn nữa.
Đồn công an đóng quân ở xóm Trà Quang, điện thoại báo động gần như muốn nổ tung.
Nhưng.
Vẫn không tìm thấy Lại Tử Hào.
Vẫn không có!
10. Cảnh sát Lương (Thời gian còn lại: 0 giờ 02 phút)
Tôi xông vào phòng thẩm vấn.
Dùng ghế chống cửa.
Rồi đấm liên tiếp vào mặt Vu Tầm Đạo.
“Lại Tử Hào ở đâu!? Nói cho tôi biết!”
Anh ta cười.
Miệng rỉ máu mà cười.
“Hết giờ rồi cảnh sát Lương, anh phải thả tôi ra.”
Lúc này, có tiếng gõ cửa ở ngoài.
Là các cảnh sát khác, họ phát hiện ra tôi đã chặn cửa phòng thẩm vấn, sợ tôi làm điều gì quá đáng.
Nhưng lúc này tôi đã tức giận đến tột cùng.
“Vu Tầm Đạo! Tại sao?” Tôi gầm lên, “Tại sao! Tại sao anh nhất định phải dùng cách này! Anh giao hắn cho pháp luật, pháp luật sẽ trừng phạt hắn ta!”
Vu Tầm Đạo lắc đầu, “Tôi đã tố cáo rồi, cảnh sát Tiểu Đổng tiếp nhận, lúc đó anh ta nói đúng, tôi thực sự không tìm được bằng chứng.”
“Vậy là anh tự mình dùng cách cực đoan đó sao!?” Tôi gầm lên.
“Đúng thế, hắn chỉ là một tên s//úc vật mà thôi…” Anh ta nói.
“Vậy hắn đáng ch//ết à!?” Tôi tra hỏi anh ta.
“Không thì sao?” Vu Tầm Đạo hỏi ngược lại tôi, “Không thì sao? Không thì sao!? Không thì sao!?”
Anh ta hét lên.
Tôi biết, tôi không thể thuyết phục anh ta được nữa.
Vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực.
Tôi rút đôi còng số 8 ở hông, nắm chặt trong tay. Đấm người bằng cái này còn đau hơn cả dao.
Tôi khuyên Vu Tầm Đạo, “Anh này, nếu Lại Tử Hào thực sự có điều gì đó không hay xảy ra, cuối cùng anh sẽ không tránh khỏi bị kết án nặng. Hi vọng anh hiểu rằng, nắm đấm của tôi, là để phá án, cũng là để cứu anh.”
Tôi bước từng bước đến gần anh ta.
Anh ta ngồi trên ghế, hai tay bị khóa, chỉ có thể để mặc người khác muốn làm gì thì làm.
“Xin lỗi.” Tôi kéo cổ áo anh ta, giơ nắm đấm hung hăng lên.
Nhưng ngay lúc đó.
Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại.
Âm thanh đó, giống như một giai điệu nền, cứ liên tục vang lên, nhưng bây giờ, nó im bặt, rất đột ngột.
“Đừng động đến Vu Tầm Đạo!” Một giọng nói già nua vang lên từ cửa ra vào.
Đó là giọng của trưởng đồn cảnh sát.
“Nhà họ Lại đã đóng hồ sơ vụ án rồi! Lương Tuấn Hùng, mở cửa cho tôi!”
11. Cảnh sát Lương
Tôi bị trưởng đồn cảnh sát tát một cái.
Rồi nhận được thông báo.
Đóng hồ sơ.
Tôi nói, “Không thể đóng! Thầy ơi, không thể đóng!”
Ông ấy nói, Lại Tử Hào đã được tìm thấy rồi.
Ông ấy nói, “Lại Tử Hào không hề ở xóm Trà Quang! Vốn chưa từng đến xóm Trà Quang!”
“Không thể nào!” Tôi nhìn về phía Vu Tầm Đạo.
“Sao lại không thể nào?” Vu Tầm Đạo nói khẽ, “Anh Lương. Anh phân tích toàn bộ vụ án đều sai cả rồi.”
“Phân tích của tôi đủ chặt chẽ! Có thể giải thích tất cả dấu vết!”
Anh ta gật đầu, “Đúng, nhưng điểm xuất phát của anh sai rồi. Tất cả suy luận của anh đều xuất phát từ việc tôi giả làm Lại Tử Hào rời khỏi xóm Trà Quang. Nhưng anh không nghĩ rằng, đoạn ghi hình Lại Tử Hào đến xóm Trà Quang cũng là tôi giả làm.”
Hai lần?
Đúng vậy, nếu Vu Tầm Đạo có thể giả làm Lại Tử Hào một lần, tại sao không thể giả làm Lại Tử Hào hai lần!?