Sự Trả Thù Của Một Người Cha - Chương 2
9
Sau đó, trong những ngày tiếp theo, tôi không để cho hắn ngủ.
Nhưng thủ thuật tàn nhẫn hơn cảnh sát một chút.
Tôi lột sạch quần áo của hắn, trói hắn vào ghế.
Mua tai nghe Bluetooth rẻ tiền, nhét vào tai hắn.
Để ngăn không cho hắn lắc đầu làm rơi tai nghe ra ngoài, tôi quấn băng dính thật chặt quanh tai hắn.
Sau đó kết nối điện thoại, phát nhưng âm thanh ồn ào hỗn loạn ở mức âm lượng to nhất suốt cả ngày, với âm thanh đó tôi đã thử qua, có thể làm tai người ta đau nhói.
Tất nhiên, ngay cả như vậy, sau mười mấy tiếng đồng hồ, hắn vẫn bị buồn ngủ.
Tôi biết, một người không qua huấn luyện như hắn, chắc chắn đã đạt đến giới hạn rồi, lúc này, ý chí không thể chịu đựng thêm một cú đánh nào nữa.
Tôi tháo tai nghe của hắn ra, nói với hắn, muốn ngủ thì cứ ngủ đi, chỉ cần cắt đứt một ngón tay của mình là được.
Tôi lấy khăn bịt miệng hắn ra, hỏi hắn, “Chọn bên nào?”
Hắn lắc đầu, khóc nức nở, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Hắn nói hắn sai rồi, hắn nói hắn không nên lên giường với Miểu Miểu.
Tôi nói đừng nhắc đến những chuyện đó nữa.
Tôi nói bây giờ tôi không cần sự ăn năn của hắn, tôi cần, hắn phải chịu trừng phạt.
Tôi cầm d//ao ra, hỏi hắn, bên nào?
Hắn không chọn, bắt đầu chửi tôi, thậm chí, chửi Miểu Miểu.
Tôi nói tôi sẽ chọn giúp hắn.
Rồi tôi bước tới, lại bịt miệng hắn, cắt đ//ứt ngón út của hắn.
Tôi biết cách trừng phạt của mình vẫn còn quá trực tiếp, điều khiến tôi phải buồn nôn hơn là, tôi còn phải băng bó cho hắn, để ngăn hắn mất m//áu quá nhiều mà ch//ết.
Nhưng đây là một bước cần thiết.
Ngón tay này, sau khi tôi bị giam, tôi sẽ gửi cho mẹ của Lại Tử Hào.
Và để lại lời nhắn: “Rút hồ sơ sẽ tìm được con trai.”
10
Sau khi gây ra “tổn thương cơ bản” về thể xác cho hắn, sự trả t/hù lúc này mới bắt đầu.
Là tên tội phạm ma túy đó đã nói với tôi.
Biến một người thành cái x//ác biết đi, chỉ cần vài bước đơn giản, với thời gian hai, ba ngày là đủ.
11
Sau khi cắt đứt ngón tay của hắn, tôi bắt đầu theo đúng cách mà năm đó tên tội phạm kia đã dạy, làm từng bước từng bước một…
Một là, không cho hắn ngủ, không cho hắn mặc quần áo.
Hai là, tiếp tục gây tổn th//ương thể xác thích đáng cho hắn.
Ba là, ép hắn uống chất thải của chính mình, và được ghi lại bằng camera, điều này nhằm tước đoạt phẩm giá.
Bốn là, ép hắn phải ch//ửi rủa chính mình, và được ghi lại bằng camera, điều này nhằm xóa nhận thức về bản thân.
Năm là, ép hắn tự gây thương tích cho bản thân, cũng phải được ghi lại bằng camera, điều này là mô phỏng hành vi t//ự t//ử.
Sáu là, ép hắn xem liên tục những video đó trong vòng 24 giờ trở lên.
Đúng vậy, tôi đã để Lại Tử Hào trải qua tất cả những điều đó.
Hai ngày sau, tâm trí của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể trả lời bình thường những câu hỏi của tôi được nữa.
Tôi cởi dây trói trên người hắn, hắn lập tức co ro trong góc tối nhất của căn phòng.
Tôi biết, mình đã thành công.
Hắn đã trở thành một cái xác biết đi.
Tôi đi tới, nói với hắn, “Những đoạn video ghi hình mà mày xem, tất cả đều ở trong tay tao, nếu mày dám đi tố cáo, tất cả video đó sẽ được lan truyền trên mạng.”
Hắn không trả lời, nhưng cơ thể run lẩy bẩy một cách dữ dội hơn.
Vì vậy tôi lại nói lần nữa, “Nếu mày dám đi tố cáo, những đoạn video không có chút phẩm giá nào của mày sẽ được lan truyền trên mạng.”
Tôi cười phá lên, lặp lại câu nói đó, mười lần.
Cho đến khi hắn gào thét cuồng loạn.
Tiếng gào thét đau đớn của hắn, trong khoảnh khắc đó, đã mang lại cho tôi sự giải thoát chưa từng có.
Giống như, thánh ca vậy.
Trong thánh ca, tôi đã thực hiện bước cuối cùng mà tên tội phạm m//a t//úy đã dạy tôi.
Bảy là, giam cầm trong môi trường tối tăm trong hơn hai ngày.
Tên tội phạm kia nói, sáu bước trước, tất cả đều nhằm tước đoạt nhận thức “tôi là con người” của một người.
Và việc giam cầm, mới là biện pháp thực sự khiến não bộ bị tổn thương.
Tôi trói Lại Tử Hào lại, bịt miệng hắn.
Sau đó, che khuất tất cả ánh sáng trong căn phòng.
Làm xong mọi thứ, sau khi chiêm ngưỡng vài phút hắn vùng vẫy đau đớn trong im lặng.
Tôi ra khỏi cửa, đi đến sở cảnh sát, thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch – tự thú.
12
Tôi tên là Vu Tầm Đạo, năm nay 35 tuổi. Mười năm trước, tôi đã nhận nuôi Miểu Miểu. Từ đó, con bé là người quý giá nhất đối với tôi.
Chiều ngày thứ hai giam giữ Lại Tử Hào, tôi đã đến đồn cảnh sát.
Một người cảnh sát khoảng hơn 30 tuổi đi tới, rõ ràng anh ta có cấp bậc rất cao.
Anh ta nói tôi đang tìm anh đấy, mà anh lại tự đến cửa rồi, Vu Tầm Đạo.
Tôi nói đúng vậy, tôi đến tự thú, việc Lại Tử Hào mất tích là do tôi làm.
Anh ta nói thú nhận thì tốt, vậy anh hãy hợp tác với chúng tôi để điều tra nhé.
Tôi lắc đầu, nói, các người phải hợp tác với tôi mới đúng, không thì 48 giờ sau, tôi nhất định sẽ được trả tự do vì vô tội. Và các người sẽ không bao giờ tìm được Lại Tử Hào nữa.
Phần 2: Cảnh sát Lương
Vu Tầm Đạo hiện đang tạm trú tại một khu vực thuộc thành phố Sơn Nam, trong một khu dân cư kiểu cũ được gọi là “Xóm Trà Quang”.
Trong xóm có trên dưới 100 hộ dân, cực kỳ chật chội, giống như khu ổ chuột Cửu Long Trại Thành ở Hồng Kông.
Từ camera giám sát trên đường chính cho thấy:
Kể từ ngày 14 tháng 6, Vu Tầm Đạo và con nuôi Vu Tư Miểu đã thuê ở hai phòng khác nhau trong cùng một tòa nhà số 51.
Lúc 1 giờ 13 phút chiều ngày 3 tháng 7, Vu Tầm Đạo rời khỏi khu dân cư.
1 giờ rưỡi, Lại Tử Hào đi vào khu dân cư, và đi thẳng vào tòa nhà 51 nơi Vu Tư Miểu đang ở.
Lúc 2 giờ 05 phút chiều, Vu Tầm Đạo trở lại khu dân cư với trạng thái vội vã, cũng đi thẳng đến tòa nhà 51.
Khoảng 3 rưỡi chiều, Lại Tử Hào rời khỏi khu dân cư, và đã mất tích vào tối hôm đó.
Đến ngày 4 tháng 7, Vu Tầm Đạo mới lại rời khỏi tòa nhà 51.
01 (Thời gian còn lại cho cuộc thẩm vấn: 47 giờ 50 phút)
“Vì vậy theo thời gian biểu này, anh có thể ở một phòng với Lại Tử Hào, ít nhất là 1 giờ 20 phút. Trong khoảng thời gian đó, hai người làm gì?” Tôi hỏi.
Vu Tầm Đạo rất bình tĩnh, “Tôi bắt hắn phải cúi đầu lạy con gái tôi 1000 cái.”
“Anh đừng có đùa giỡn với chúng tôi!” Cậu đồng nghiệp Tiểu Đổng cùng ngồi thẩm vấn nghi phạm với tôi gầm lên giận dữ.
“Thật mà.” Vu Tầm Đạo cười, “Các người chưa từng lạy à, 1000 cái, trong 1 giờ đã là nhanh lắm rồi.”
Khi Vu Tầm Đạo nói những lời này, trông anh ta không giống như đang nói dối.
Ánh mắt anh ta đủ hung ác.
“Được rồi, bởi vì anh đã đến tự thú, hãy nói cho tôi biết, hiện tại Lại Tử Hào ở đâu?” Tôi hỏi.
“Tôi đến tự thú, nhưng tôi có nói là sẽ cho các người biết Lại Tử Hào ở đâu sao?” Vu Tầm Đạo nhạo báng, “Hơn nữa, chính tôi cũng quên mất hắn ở đâu rồi.”
Tiểu Đổng đập bàn, “Anh chơi chúng tôi đấy à, tôi sẽ cho anh ăn cơm tù suốt đời anh tin không!”
Vu Tầm Đạo cười, chỉ vào tôi và Tiểu Đổng, “Một người dọa nạt, một người dỗ dành, chiêu này đã hơn trăm năm rồi, có chiêu mới nào không?”
Anh ta thật khó chiều.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nhân nhượng trước.
“Anh Vu, anh hãy nói cho tôi biết, anh muốn gì?”
Vu Tầm Đạo nhướng mày, “Đây mới là cách giao tiếp đúng đắn.”
“Trước hết, tôi muốn các anh trong lực lượng cảnh sát đảm bảo an toàn cho con gái tôi là Vu Tư Miểu. Bởi vì vụ mất tích của Lại Tử Hào đã được khởi tố, bà mẹ đại gia của Lại Tử Hào chắc chắn sẽ tìm cách quấy rầy con gái tôi.”
Vu Tầm Đạo hiểu rất rõ Lại Tử Hào.
Lại Tử Hào làm việc ngông cuồng kiêu ngạo, phần lớn là do bị cha mẹ nuông chiều quá mức. Bốn năm trước hắn trở về nước, sau đó có không ít tiền án, mấy năm trước thậm chí còn gây tai nạn làm người khác bị thương tật, nhưng đều được cha mẹ hắn dàn xếp.
Tôi trả lời anh ta, “Con gái anh cũng là một trong những nghi phạm, sau khi chúng tôi thẩm vấn, sẽ cử cảnh sát đến nhà cô ấy canh gác.”
“Vậy thì cảm ơn rất nhiều.” Anh ta thở dài nhẹ nhõm, “Việc thứ hai, tôi hy vọng các anh tìm được bằng chứng xác thực về việc Lại Tử Hào hãm hiếp trẻ vị thành niên.”
Tiểu Đổng không nhịn được nữa, “Anh có bệnh không vậy, anh nghĩ anh là ai hả? Anh còn bắt chúng tôi phải làm việc cho anh nữa à?”
“Không làm cũng được.” Anh ta dựa lưng vào ghế, “Các anh sẽ giam tôi 48 giờ, tôi cũng sẽ cho các anh thời gian đủ 48 giờ, trong khoảng thời gian đó nếu các anh không tìm được bằng chứng tội phạm của hắn, hắn nhất định sẽ ch//ết.”
“Mẹ k//iếp!” Lần này Tiểu Đổng thực sự tức giận, trực tiếp muốn xông tới.
Tôi đập bàn, quát mắng Tiểu Đổng, “Ra ngoài!”
Tiểu Đổng ngẩn ra, lời ch//ửi thề đến đầu lưỡi rồi im bặt, tức giận bỏ ra khỏi phòng thẩm vấn.
Sau khi đóng cửa lại, tôi tắt máy quay, “Những gì chúng ta nói tiếp theo, sẽ không có bằng chứng ghi lại.”
“Được rồi, tôi tin anh.” Anh ta nói.
“Vu Tầm Đạo, anh có thực sự muốn gi//ết người không?”
“Muốn chứ, muốn gi//ết người, thì có phạm tội không?”
“Nhưng bây giờ anh đang ở trong phòng thẩm vấn, anh còn có thể gi//ết Lại Tử Hào sao?”
Anh ta cười, “Chuyện đó… rất đơn giản thôi.”
“Một cái đồng hồ hẹn giờ 48 tiếng, cộng với một cỗ máy hút m//áu.” Anh ta nói, “Cho nên nếu anh không hợp tác, cái ch//ết của hắn, cũng sẽ có một phần trách nhiệm của anh đấy, Cảnh sát Lương.”
Trong lòng tôi thực sự có một khoảnh khắc bị sợ hãi.
Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra, để đe dọa tôi, anh ta cũng đã lộ ra một lỗ hổng.
“Cho nên hắn ở trong một căn phòng, chứ không phải ngoài trời, đúng không?” Tôi phân tích lời nói của anh ta, “Và anh nói rằng 48 giờ sau sẽ c//hết, có nghĩa là trong vòng 48 giờ sẽ được an toàn.”
Tôi bước tới trước mặt anh ta, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh của anh ta, “Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng hắn đã ch//ết rồi. Mọi lời nói của anh đều chỉ là lời đe dọa suông!”
Vu Tầm Đạo hơi ngỡ ngàng, nheo mắt lại, anh ta cảm nhận được rằng tôi đã từ bỏ việc thẩm vấn anh ta theo cách thông thường.
Tôi đã bắt đầu đấu với anh ta.
Anh ta cười, “Cảnh sát Lương, vì vậy, anh không định đáp ứng điều kiện của tôi nữa à?”
Tôi lắc đầu, “Tôi không quen nhân nhượng với tội phạm.”
02 (Thời gian thẩm vấn còn lại: 7 giờ 50 phút)
Trong vòng 40 giờ tiếp theo, chúng tôi không để Vu Tầm Đạo rời khỏi chỗ ngồi.
Cũng không cho anh ta ăn, uống nước, ngủ.
Ba tổ người, luân phiên thẩm vấn.
Đây đã không phải là cuộc thẩm vấn thông thường, đây là phương pháp đối phó với nghi phạm trọng tội của đồn cảnh sát chúng tôi.
Nhưng 40 giờ mà cả tội phạm tày trời cũng không chịu nổi, thì với Vu Tầm Đạo lại không có tác dụng gì.
Nói chính xác hơn, trong 40 giờ đó, cảm xúc của Vu Tầm Đạo không hề có chút biểu hiện dao động nào rõ rệt…
“Các người hoàn toàn không có bằng chứng nào có thể chứng minh tôi đã ra tay với Lại Trạch Hào, các người cũng không tìm thấy hắn.” Sau 40 giờ, Vu Tầm Đạo nhìn tôi, gương mặt tiều tụy, giọng khàn khàn, nhưng vẫn mỉa mai, “Không còn nhiều thời gian nữa, vẫn chưa cân nhắc đề nghị của tôi à?”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Đổng chạy lại, nói cuối cùng đã tra được hồ sơ quá khứ của Vu Tầm Đạo rồi.
Trước đây, anh ta là một cảnh sát điều tra chống m//a t//úy.
Tôi đấm một quyền vào tường hành lang.
Cảnh sát thâm niên.
Cuộc thẩm vấn kia nào có thể đối phó được với cảnh sát đã có thâm niên chứ?
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Bỗng nhiên tôi nghĩ ra, mình vẫn còn một lá bài tẩy quan trọng nhất – Thời gian.