Sự Trả Thù Của Một Người Cha - Chương 1
Phần 1: Vu Tầm Đạo
1
Tôi tên là Vu Tầm Đạo, tôi đã giam giữ một tên nhà giàu.
Trước khi hắn bị tôi bịt miệng, hắn hỏi tôi là ai, muốn làm gì.
Tôi nói trước đây tôi là cảnh sát điều tra chống ma t//úy. Lại Tử Hào, mày đã đụng nhầm phải một cảnh sát có thâm niên điều tra chống tội phạm ma t//úy.
Tôi nói những người như chúng tôi, đã từng gặp rất nhiều tên buôn ma t//úy, chúng toàn là những tên súc s//inh.
Ồ đúng rồi, trong số đó có một tên, rất giỏi tra tấn người khác.
Những cách thức của hắn, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ, không ngờ sẽ có ngày áp dụng được.
2
Vài tuần trước, tôi nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
Họ nói con gái tôi là Miểu Miểu, đang ở khoa sản, tình trạng chảy m//áu nhiều.
Nhưng con bé vẫn đang độc thân.
Mới chỉ 21 tuổi.
Con bé đã một mình đến bệnh viện, không có ai đi cùng.
Vốn dĩ ban đầu không tiết lộ thông tin người thân của bệnh nhân, nhưng giấy thông báo nguy kịch đã được gửi đi, họ buộc phải thông báo cho tôi.
Khi tôi đến bệnh viện, Miểu Miểu đã thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đến chiều hôm sau mới tỉnh lại.
Bốn ngày sau, con bé mới nói câu đầu tiên.
Lại Tử Hào. Miểu Miểu nói, “Là Lại Tử Hào đã làm điều đó.”
3
Lại Tử Hào là sếp của Miểu Miểu.
Miểu Miểu nói, tháng trước là lần đầu tiên Lại Tử Hào có hành động s//ờ soạng chân của mình ở trong thang máy.
Ngày hôm sau, Miểu Miểu đã xin nghỉ việc.
Nhưng Lại Tử Hào nói trong hợp đồng có ghi, nếu làm việc chưa đủ ba tháng, thì phải bồi thường gấp đôi chi phí đào tạo cho công ty, tổng cộng 200.000.
Không có cách nào khác, Miểu Miểu đã ở lại, và luôn giữ khoảng cách với hắn ta.
Gần đến thời gian ba tháng, Lại Tử Hào tổ chức một buổi liên hoan cho toàn công ty.
Miểu Miểu nói mình không uống được rượu, chỉ uống một ít trà đỏ. Nhưng trong bữa tiệc, cô càng ngày càng cảm thấy buồn ngủ hơn.
Khi cô tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra camera giám sát của khách sạn, thấy đêm hôm đó, Lại Tử Hào đã dìu cô trong tình trạng bất tỉnh vào phòng.
Cho đến khi trời sáng, Lại Tử Hào mới rời khỏi đó.
Miểu Miểu đã gọi báo cảnh sát, nhưng trước khi cảnh sát đến, nhân viên khách sạn nhận được một cuộc điện thoại, đuổi cô ra khỏi sảnh chính.
Bảo vệ canh giữ cô, không cho cô đi đâu cả.
Khi cảnh sát đến, tất cả camera giám sát đều đã biến mất.
Phòng khách sạn sạch sẽ như mới, như thể đã được dọn dẹp triệt để.
Tuần trước, Miểu Miểu phát hiện mình có thai.
Cô quyết định phá thai, nhưng…
4
“Bác sĩ nói với cháu, thành tử cung rất mỏng, phẫu thuật rất nguy hiểm, và…”
Miểu Miểu bắt đầu nức nở, “Và rất có thể, suốt đời sẽ không thể mang thai nữa, bác sĩ hỏi cháu… có thực sự muốn phá thai không?”
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt.
“Xin lỗi, cuối cùng cháu vẫn quyết định phá thai.”
5
Tôi đi báo cảnh sát.
Nhưng khi đến đồn cảnh sát, ngồi kể lại sự việc.
Cảnh sát hỏi tôi, con gái anh có thể đến một lần không?
Tôi nói tôi sợ con gái tôi không chịu nổi.
Cảnh sát nói, vậy anh về nhà nói chuyện với con gái, bảo con gái anh cung cấp bằng chứng bị x//âm hại t//ình dục.
Bốn từ “x//âm hại t//ình dục” thật khó nghe.
Nhưng cảnh sát dường như không cảm thấy vậy.
Vị cảnh sát đó nói nhân chứng là người chứng kiến, vật chứng là dấu vết dịch thể lưu lại trên cơ thể hoặc quần áo…
Rồi cảnh sát lại nói thêm một loạt phương pháp thu thập chứng cứ khác, đến mức tôi không thể nghe nữa.
Tôi hỏi nhất thiết phải làm vậy sao? Đó không phải là đang một lần nữa xé rách vết thương đau lòng đó ra sao?
Cảnh sát thở dài, nói tôi hiểu anh, nhưng nếu không có bằng chứng, chúng tôi không thể bắt giữ nghi phạm, chúng tôi cũng sợ đổ oan cho người lương thiện.
Tôi đáp người lương thiện cái gì? Tên s//úc vật đó đã làm hại con gái tôi! Làm sao mà là người lương thiện được?
Cảnh sát nói anh bình tĩnh lại, đây là đồn cảnh sát!
Tôi nói nếu con gái anh bị người ta làm nh//ục như thế! Anh thử bình tĩnh một lần cho tôi xem nào!
6
Tôi không thể khởi tố vụ án.
Trước khi cãi nhau với cảnh sát, trong lòng tôi đã rõ, tất cả những điều kiện thu thập chứng cứ mà cảnh sát nói, tôi đều không thể làm được.
Dù là khách quan hay là chủ quan.
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi đi đến nơi làm việc của Miểu Miểu một cách vô thức.
Đó là một tòa nhà văn phòng rất lớn, loại kiến trúc cao tầng không thể có ở quê nhà.
Tầng 27, trong một không gian rộng lớn, tôi gặp Lại Tử Hào.
Tôi gọi tên hắn ta, hắn ta nói: “Ông là ai vậy?”
Tôi giơ nắm đấm lên, đấm luôn vào mặt hắn ta.
Hắn ta bị tôi đánh ngã, nhanh chóng ôm đầu, co ro trên sàn.
Tôi dùng hết sức đạp vào hắn, nhưng chỉ đạp được nửa phút, tôi đã bị một nhóm bảo vệ cao lớn lôi đi.
Tôi bị những người đó đưa vào hẻm sau tòa nhà văn phòng.
Chúng dùng chai rượu và gậy đánh tôi, đánh rất mạnh.
Khi tôi không còn sức, Lại Tử Hào giữ tóc tôi hỏi, “Là vì chuyện của Vu Tư Miểu à?”
Tôi nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn ta.
Sau đó tôi bị đánh một đòn vào gáy.
7
Tôi tỉnh lại khi nghe thấy chuông điện thoại của Miểu Miểu gọi tới.
Con bé khóc nức nở ở đầu dây bên kia.
Miểu Miểu chưa bao giờ khóc như vậy.
Con bé hỏi tôi đang ở đâu vậy, mau về đi! Mau về đi!
Trong lòng tôi biết, có chuyện không lành rồi.
Lúc đó, trời đã tối đen.
8
Tôi hối hận vì đã khiến Lại Tử Hào tức giận…
Trong hai tiếng đồng hồ tôi bị đánh đến ngất xỉu, trước cửa nhà trọ của Miểu Miểu, toàn bộ hành lang, từ tầng một đến tầng bảy của mỗi hành lang, đều được dán đầy ảnh.
Ảnh của Miểu Miểu trong khách sạn.
Khi về đến nhà, Miểu Miểu đang ngồi co ro trong góc phòng khách.
Lúc ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt con bé đỏ hoe và sưng húp, trong ánh mắt không có chút sức sống nào.
Tôi nói không sao đâu, những tấm ảnh đó, tôi đã xé hết rồi.
Tôi lấy cái chậu sắt, đặt tất cả ảnh vào trong đó, nói “Con coi này, ba sẽ đốt hết chúng đi.”
Miểu Miểu lắc đầu, “Những người đó đứng ở ngoài cửa nói, chúng sẽ quay lại vào ngày mai.”
Tôi nói, “Ba sẽ canh ở cửa, ba không để họ vào đâu.”
Miểu Miểu khóc nức nở, “Còn những tòa nhà khác thì sao? Còn trên mạng thì sao?”
Tôi không thể trả lời con bé nữa.
Tôi thực sự không thể giải quyết những vấn đề này.
Miểu Miểu im lặng một lúc, rồi bỗng nói, “Nếu cháu ch//ết thì sao?”
“Con nói cái gì vậy!” Tôi hét lên một tiếng.
Nhưng đó là phản ứng vô thức, vừa thốt ra, tôi đã hối hận ngay.
Bởi vì con gái tôi, bị vài tiếng nói đó của tôi làm hoảng sợ và lại bật khóc.
Ngay sau đó, dưới người Miểu Miểu xuất hiện một vũng nước.
Đó là di chứng sau khi Miểu Miểu phá thai với cơ thể mong manh của mình…
Con gái tôi không thể kiểm soát khả năng đi tiểu của mình.
Trái tim tôi đau nhói như bị đâm bởi ngàn vạn con dao.
Tôi nói, “Xin lỗi con, ba không cố ý quát con đâu, ba sẽ lau giúp con.”
Nhưng tôi vừa định tiến lại gần con gái, Miểu Miểu đã bắt đầu hét lớn, “Đừng tới gần!”
“Đừng tới gần! Xin chú đừng tới gần!”
“Đừng tới gần!”
“Cháu cầu xin chú!”
“Đừng tới gần!”
…
Tôi muốn gi//ết người rồi.
Tôi muốn gi//ết ch//ết Lại Tử Hào.