Sự Trả Thù Của A Vô - Chương 4
“Hỷ Tước tỷ tỷ, lão gia không cho ta đến đây, tỷ không muốn múc nước thì hôm nay ta sẽ không rửa chân nữa, ta về trước đây.”
“Ôi chao ngươi sợ gì chứ!”
Hỷ Tước kéo lấy cánh tay tôi, hạ giọng dụ dỗ: “Không phải nói cá chép đều thích nước sao? Hôm nay lão gia không có nhà, đừng nói là rửa chân, cho dù ngươi xuống ngâm mình, ta cũng sẽ không nói với lão gia đâu.”
Tôi dùng sức giãy tay, khóc lên.
“Ta không muốn, Tôn lão gia sẽ tức giận, Tôn lão gia nói sau khi cộng sinh xong A Vô còn có thể ra biển, ông ấy đối xử với ta tốt như vậy, ta không muốn chọc ông ấy tức giận!”
“Ngươi khóc cái gì, không rửa thì thôi, ta lười quan tâm ngươi.”
Hỷ Tước tức giận buông tay, quay đầu bỏ đi.
Tôi một mình đứng bên giếng, bên cạnh là mặt nước lấp lánh, hơi nước bốc lên, tỏa ra sự quyến rũ vô tận.
Nhưng tôi chỉ đứng khóc.
Mẹ ơi, con rất muốn nhảy xuống, rất muốn thoải mái ngâm mình trong nước lăn lộn, giống như tất cả những con cá chép khác nhưng con không thể.
Con biết thời cơ vẫn chưa chín muồi, ở góc nhà, Tôn Chính dẫn theo một nhóm hộ vệ, đang nhìn chằm chằm vào con.
Chất độc trên người con vẫn chưa hết, không thể mạo hiểm.
Tôi vừa nức nở vừa lẩm bẩm: “A Vô là đứa trẻ ngoan, không chọc Tôn lão gia tức giận.”
Tôi ôm thùng không đi về phía phòng ngủ, rẽ một góc, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt Tôn Chính.
Ở góc khuất không ai nhìn thấy, tôi và Tôn Chính cùng nhau nhếch môi, nở một nụ cười mãn nguyện.
17.
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, thời gian Tôn Chính và Tôn Ngọc Liên hẹn đã đến.
Tôn Chính vẫn không chịu thả người, lần này Tôn Ngọc Liên lớn tiếng ầm ĩ, người hầu của hai bên còn đánh nhau.
Tôi được người hầu bảo vệ ở phía sau, Tôn Ngọc Liên không đụng được đến một sợi tóc của tôi, tức giận đến phát điên, mắng Tôn Chính càng không kiêng nể gì, Đỗ Tử Minh cũng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
“Nhị thúc, thúc không thể nói không giữ lời, đây là đồ của nhà ta, thúc nói chiếm là chiếm, không nể chút tình nghĩa họ hàng nào.”
Tôn Chính cười lạnh.
“Đồ của nhà ngươi? Lúc trước ngươi đi bắt Giang Yến, những đồ ăn, trang sức, đồ chơi mới lạ mua cho nàng ta, cái nào không phải là của ta cho ngươi?”
“Những loại thuốc sau này, người sắp xếp, đinh câu hồn, lưới trói hình từ phủ thành đưa tới, từng việc từng việc, chẳng phải đều là ta bỏ tiền ra sao!”
“Lúc đó ngươi còn nói với ta, bắt được cá chép, sẽ để nàng ta ở cùng ta mấy ngày trước, ngươi thì hay lắm, nửa đêm lén lút đi mất, ngươi có để nhị thúc này vào mắt không?”
Tôi nức nở, ôm chặt lấy cánh tay Tôn Chính.
“Tôn lão gia, ngài là một đại thiện nhân, nếu như lúc trước mẹ ta rơi vào tay ngài, chắc chắn sẽ không phải chịu khổ như vậy, mẹ ta chắc chắn cũng nguyện ý cộng sinh với ngài.”
“Đỗ Tử Minh cướp mẹ ta, còn muốn cướp ta, bọn họ xấu xa nhất.”
Tôn Chính ôm chặt lấy tôi.
“A Vô ngoan nhất, lần này, lão gia dù thế nào cũng không để bọn chúng cướp ngươi đi.”
Hai bên lại đánh nhau túi bụi, Tôn Ngọc Liên mời tộc lão đến, cuối cùng, Tôn Chính bỏ ra một số tiền lớn, một lần nữa kéo dài thời hạn thêm một tháng.
Trong lúc bọn họ đang đàm phán, Đỗ Văn Hạo lén tìm cơ hội gặp tôi.
“A Vô, vừa nãy ta thấy ngươi ôm cánh tay của ông ta.”
Đỗ Văn Hạo cắn môi, lông mày nhíu chặt.
“Ông ta có thể làm tổ phụ của ngươi rồi, ngươi – ngươi có cam tâm tình nguyện không?”
Ta cười nhạo một tiếng: “Nếu không thì sao, về nhà ngươi, sống những ngày tháng như mẹ ta sao?”
“Sẽ không đâu!”
Đỗ Văn Hạo lập tức ngắt lời tôi.
“Ta- ta sẽ không để ngươi sống những ngày như vậy.”
“A Vô, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
Đỗ Văn Hạo nhìn trái nhìn phải, hạ giọng, nhanh chóng nhét một viên thuốc vào tay tôi.
“Thứ này có thể giải độc trên người ngươi, ba ngày sau vào giờ tý, ta đợi ngươi ở ngoài tường.”
18.
Ba ngày sau, ngày rằm tháng tám, Trung thu.
Lần này, Tôn Chính chuẩn bị không phải là thùng tắm mà là bồn tắm lớn mà ông ta thường dùng để tắm.
Tôi ngoan ngoãn quỳ bên chân ông ta, cởi áo choàng cho ông ta.
“Tôn lão gia, ngài dùng xích khóa ta lại đi.”
“Nghi lễ cộng sinh, hai người đều phải toàn tâm toàn ý, ta không muốn ngài mất tập trung vì sợ ta bỏ trốn.”
Tôi ngẩng mặt nhìn ông ta, hơi nước bốc lên trên mặt, như một đóa hoa sen trắng đang hàm bao đãi phóng.
“Ta biết ngài vẫn chưa hoàn toàn tin ta, nhưng không sao, đợi sau khi cộng sinh, chúng ta sẽ là những người thân thiết nhất trên thế gian.”
“Ngài chia sẻ tuổi thọ của ta, cũng có thể sở hữu mọi thứ của ta, ngài sẽ trở thành chủ nhân của ta- chủ nhân duy nhất.”
Giọng nói dịu dàng như lời dụ dỗ, Tôn Chính không tự chủ được mà bóp cằm tôi.
“Tốt, A Vô, quả nhiên ngươi là đứa trẻ ngoan.”
Tôn Chính vỗ tay, người hầu bên ngoài lần lượt đi vào, bưng lên sợi xích đã chuẩn bị từ trước, một đầu vòng cổ đeo vào cổ tôi, đầu kia, nắm trong tay Tôn Chính.
“Chờ lát nữa nghi lễ đến giai đoạn sau, vì phải kết nối linh hồn, sẽ có chút đau đớn, lão gia, ngài cố gắng chịu đựng đừng kêu thành tiếng.”
“Cho dù có kêu thành tiếng, cũng đừng để người bên ngoài vào quấy rầy.”
Quá trình này, tôi đã nói với Tôn Chính rất nhiều lần, mấy lần cộng sinh thất bại trước cũng đã chứng minh lời tôi nói. Tôn Chính không hề nghi ngờ, dặn dò người hầu bên ngoài, bất kể nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng vào.
Đợi đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng tôi cởi bỏ y phục bước vào trong nước, tôi nắm tay Tôn Chính, nhắm mắt lại.
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào trước đây tràn vào cơ thể, tôi rên lên một tiếng, khóe mắt không tự chủ được rơi lệ.
“Thế gian này đối với cá chép thật không công bằng.”
“Cỏ chín lá ngâm trong nước, có thể ngăn cản sức mạnh của cá chép, lại đem nấu thành thuốc, ngày này qua ngày khác uống vào, có thể khiến cá chép trúng độc. Loại cỏ này lại dễ tìm như vậy, loài người muốn đối phó với cá chép, sao lại đơn giản đến thế?”
Tôn Chính nghi hoặc mở mắt.
“Khương Vô, ngươi đang nói gì vậy?”
Tôi cười lên.
“Tôn lão gia, ta nhớ được ngươi.”
19.
Tôi tiến lại gần Tôn Chính, quấn sợi xích vào cổ ông ta.
“Ta nhớ lúc nhỏ ông cũng là khách nhân của mẹ ta.”
“Mỗi lần ông đến, mẹ đều bị thương rất nặng, bà ấy sẽ không nói chuyện với ta mấy ngày.”
Tôi siết chặt sợi xích, mắt Tôn Chính như mắt ếch lồi ra ngoài, tôi đưa tay ra trước mặt ông ta, những móng tay dài hóa thành vây cá sắc nhọn.
Tôi rơi nước mắt, từng chút từng chút cắt vào da thịt ông ta.
“Tôn lão gia, ngươi có đau không, có đau như mẹ ta không?”
Tôn Chính kêu thảm thiết, trong cổ họng khò khè, toàn là bọt máu.
“Ta cảm thấy không có.”
Vây cá đâm vào mắt Tôn Chính.
“Không ai đau đớn bằng bà ấy——”
“Cũng không ai đau bằng ta.”
Tôi nghẹn ngào, vây cá quét xuống, xé nát cả khuôn mặt ông ta.
Tôi tùy ý lăn lộn trong nước, bọt nước bắn lên tung tóe.
Dòng nước ấm áp tuôn trào từng đợt rửa sạch cơ thể tôi, tôi chưa từng vui vẻ như vậy.
Tôi đã giết chết Tôn Chính, ném xác ông ta xuống đất.
Sau đó đập vỡ cửa sổ, chạy ra khỏi hậu viện.
Những hộ vệ canh giữ bên ngoài đuổi theo, bị tôi giết sạch.
Tôi vừa vung đao vừa hét lớn: “Đỗ Văn Hạo giết Tôn lão gia, hắn còn muốn bắt ta đi—— cứu ta—— mau cứu ta——”
Trong phủ loạn thành một đoàn.
Tôi nhảy tường ra ngoài, trên người chỉ mặc một tấm vải mỏng, chân trần chạy như điên.
Đỗ Văn Hạo ở xa xa chờ tôi.
Dang rộng vòng tay về phía tôi.
Tôi cười lên.
Sợi xích sắt trên cổ kéo lê trên mặt đất, leng keng vang lên, như một tràng pháo hoa rực rỡ.
“Đỗ Văn Hạo——”
Tôi hét lớn.
“A Đệ——”
Không ngờ, Đỗ Văn Hạo sắc mặt cứng đờ, môi run rẩy, lại tránh né ánh mắt tôi.
Cùng lúc đó, xe ngựa quay ngoắt, Đỗ Tử Minh và Tôn Ngọc Liên dẫn theo một đội hộ vệ, như hổ như sói xông tới.
Tôn Ngọc Liên túm lấy sợi xích của tôi, dắt tôi như dắt chó.
“Ha ha ha, con tiện nhân này, cuối cùng cũng lại rơi vào tay ta.”
Đỗ Văn Hạo luống cuống quay người đi, rơi lệ.
“Xin lỗi, A Vô—— thật xin lỗi, đều là mẹ ta ép ta——”
“Không sao.”
Tôi cười, vuốt ve mặt Đỗ Văn Hạo. “Ta cũng chưa từng tin tưởng ngươi.”
Phía sau lưng, người của Tôn phủ giơ đuốc đuổi theo, hung hăng đâm vào đội ngũ của Đỗ phủ.
20.
Đỗ Văn Hạo đưa cho tôi một viên đường, tôi cẩn thận liếm liếm, sau đó nắm trong lòng bàn tay, mang đi cho mẹ.
Mẹ cau mày. “Lấy ở đâu ra?”
“Đỗ Văn Hạo cho con, hắn nói, hắn là đệ đệ của con—— mẹ, mẹ ăn đi, đây là thứ ngon nhất trên đời.”
Mẹ nhận lấy viên đường ném xuống đất, dùng chân giẫm nát.
“Khương Vô, đừng tin bất kỳ một con người nào.”
Đây là cuộc nói chuyện nghiêm túc nhất của mẹ với tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.
Đừng tin bất kỳ một con người nào, kể cả Đỗ Văn Hạo.
Hắn tuy không xấu xa như Đỗ Tử Minh bọn họ, nhưng những thứ hắn hưởng thụ trong Đỗ phủ, đều là máu và nước mắt của mẹ tôi.
Tôi phân biệt rất rõ ràng.
Tôn Chính tuy không có con trai nhưng có ba người con gái, còn cưới một người con rể.
Cả nhà đều trông cậy vào Tôn Chính kiếm tiền, giờ Tôn Chính chết, sao chịu bỏ qua, hai bên đối đầu, đánh nhau kịch liệt.
Trong lúc hỗn loạn, không ai có thời gian để ý đến tôi.
Tôi chạy về phía gió biển, không khí thổi qua mặt, toàn là vị mặn của nước biển.
Tôi cứ chạy mãi chạy mãi, cho đến khi ra đến bờ biển mới dừng chân. Mặt biển mênh mông vô bờ, phủ một lớp tím nhạt, tôi nhảy xuống biển, sợi xích trên cổ lập tức vỡ nát.
Tôi lăn lộn trong biển, ngửa đầu nhìn lên bầu trời một vầng trăng tròn.
Mẹ, mẹ có thấy không?
Tết Trung thu, đêm đoàn viên, chúng ta và biển cả, cuối cùng cũng sẽ đoàn tụ.