Sư phụ tự tay đẩy ta xuống Tru Tiên Đài - Chương 3
12.
Khi hôn lễ gần như đã sẵn sàng, Ân Ly nói sẽ đưa ta đi du ngoạn khắp nơi.
Tình cờ đúng lúc ghé thăm lễ hội Hoa Đăng ở Nhân Giới.
Đường phố, ngõ hẻm tràn đầy tiếng pháo.
Chúng ta nắm tay nhau đi dọc những con phố ồn ào, băng qua những đám đông tấp nập.
Những người không quen biết nhau sẽ mặc bộ quần áo đẹp nhất và nói những lời chúc tốt lành với nhau.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
“Vạn sự như ý.”
“Năm nay tốt hơn năm trước.”
Đột nhiên có tiếng cồng chiêng vang lên, vô số pháo hoa đủ màu sắc nở rộ trên bầu trời.
Những người xung quanh dìu người già, dắt con trẻ, huyên náo cả một vùng.
Ân Ly ôm ta vào ngực. Như làm ảo thuật hắn từ phía sau lấy ra một chiếc kẹo hồ lô đưa cho ta.
Trái tim ta vừa ngọt ngào vừa chua chát. Ngày xưa, sư phụ ta thường nói thế giới này rất sống động và muốn đưa ta đi ngắn nhìn, ăn kẹo hồ lô ngọt ngào.
Nhưng đợi rất lâu mà ta vẫn chưa nhận được kẹo hồ lô mà sư phụ nói.
Ta ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Ân Ly. Hắn làm mặt quỷ và nhún vai. Pháo hoa trên bầu trời như nở rộ trong mắt hắn.
Nhân Giới có thật nhiều đèn, đèn treo trên cây, đèn trôi trên sông, người cầm đèn trên tay.
Mùi thơm của nữ tử trên phố hòa quyện với mùi thơm của những món ăn vặt đường phố khiến không khí trở nên ngọt ngào.
“Nhìn cái đèn kia kìa!”
Ta nhìn thấy một chiếc đèn lồng cá chép khổng lồ dưới một cái lều, trông giống như một con cá chép lớn màu đỏ được sư phụ nuôi trong ao.
“Cái đèn đó phải giải được câu đố mới lấy được.” Ta cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bởi vì cả Ân Ly và ta đều không thông minh.
“Khi chúng ta ở Nhân Giới, chúng ta phải cư xử như những người bình thường.”
“Không thể dùng vũ lực để giành chiến thắng.”
Ân Ly vội vàng hứa với ta.
“Được, được.”
Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta thua cuộc.
Chúng ta thua một chàng trai trẻ đẹp trai, dung mạo hắn ngọc thụ lâm phong khiến ta phải quay lại nhìn lần nữa.
Ân Ly không khỏi thở dài và thề rằng khi trở về sẽ học tập thật chăm chỉ.
Vừa nói hắn vừa lấy ra một túi bạc lớn nhét vào tay ta.
“Điều Điều nàng đợi một lát, ta sẽ lấy cho nàng một chiếc đèn cá chép khác.”
Một bàn tay nhỏ kéo kéo tay áo ta, đó là một đứa trẻ đang cầm chiếc đèn cá chép.
“Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, ca ca đằng kia nhờ ta tặng cái đèn này cho tỷ.”
Ta nhìn về hướng ngón tay của nhóc con, chàng trai trẻ đẹp trai đang nhìn ta từ xa.
Hắn đứng dưới một gốc cây đầy đèn lồng, trên môi nở nụ cười.
Trên tay hắn còn cầm một bó kẹo hồ lô vẫy vẫy với ta trước khi đi lẫn vào đám đông.
Khi ta đang choáng váng, Ân Ly chạy về phía ta, trên mỗi tay đều cầm một chiếc đèn lồng, một chiếc khác thì được ngậm ở trong miệng.
“Ta mới giải mấy câu đố, đều đúng!”
“Nhìn này, đèn hoa mẫu đơn, đèn hình mèo.”
“Còn có cả đèn cá chép mà nàng muốn này!”
“Điều Điều, nàng có đèn rồi.” Ánh mắt Ân Ly có chút thất vọng.
Ta bật cười. Chúng ta có nhiều đèn đến nỗi trông chúng ta giống như những người bán đèn vậy.
“Đây là quà của nam tử mới thắng chúng ta tặng à?”
“Có lẽ là hắn thấy chàng cũng rất giỏi cho nên mới đồng cảm và tặng nó lại cho chúng ta.”
Ta an ủi Ân Ly, Ân Ly cũng cười vui vẻ.
Chúng ta ăn bánh quế thơm ngọt và bánh bao ngọt làm bằng rượu gạo.
Chúng ta đã chứng kiến một cuộc diễu hành tuyệt vời và ta đã ném rất nhiều hoa.
Ân Ly cũng đưa ta đến sa mạc và ngắm hoàng hôn trên dòng sông.
Vào ban đêm, chúng ta ăn thịt nướng và thổi sáo bên đống lửa trại.
Ta cũng gặp một con cáo nhỏ màu trắng thuần khiết. Con cáo nhỏ rất thân thiết với ta, nó ăn thịt nướng trên tay ta và ngủ ngay bên cạnh ta.
Ân Ly do dự nhưng không nói gì. Hắn chỉ yêu cầu ta uống ít rượu hơn.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy không thấy con cái nhỏ đâu, ta đã hỏi Ân Ly rằng nó đã đi đâu rồi.
Ân Ly nhéo mặt ta.
“Về nhà.”
12.
Chúng ta cũng về nhà.
Đào tiên trong sân chỉ còn lại vài cây, không những thế chúng còn biến thành công cụ để sư phụ giám sát ta.
Ta có thể cảm nhận được hơi thở của y mỗi khi đi ngang qua.
Sư phụ từ khi nào lại để ý nhiều đến nhất cử nhất động của ta như vậy chứ?
Vì vậy ta hái những quả đào còn lại và định làm món tráng miệng cho Ân Ly.
Súp đào cần phải ướp lạnh mới ngon. Ta muốn tìm vài viên đá.
Tả Hộ Pháp nói với ta rằng ở phía sau ngọn núi có một động băng, hắn có thể đưa ta tới đó.
Ta ôm chiếc bình nhỏ của mình ngồi lên vai Tả Hộ Pháp, đung đưa chân, cảm thấy rất vui vẻ.
Ở Thung lũng băng hơi lạnh, ta không muốn cầm chiếc nồi nhỏ nữa nên đặt chiếc nồi nhỏ lên trên cái đầu sáng bóng của Tả Hộ Pháp. Hắn lập tức run lên vì lạnh.
Ta biết hắn không sợ lạnh, hắn chỉ muốn trêu chọc ta.
Có rất nhiều băng trôi trên sông băng. Tả Hộ Pháp bảo ta không được di chuyển, hắn sẽ đi vớt băng cho ta.
Ta chán nản ổm nồi nhỏ ngồi sang một bên.
Đột nhiên Đan Điền của ta sưng tấy và đau đớn, lớp băng phía sau lưng đột nhiên hút lấy ta.
Ta liên tục bị băng hút lấy và rơi vào một không gian chật hẹp.
Cùng lúc đó, một bóng đen lướt qua cổ ta, một bàn tay ôm lấy cổ ta. Theo bản năng ta biến về bản thể.
“Điều Điều?” Đó là giọng nói của Ân Ly.
Ta ngay lập tức thả lỏng.
Sau đó, bàn tay chế ngự trên cổ ta biến mất.
Từ đầu đến thắt lưng hắn trống trơn, những vết chạy dọc trên cơ thể hắn tỏa ra ánh sáng màu đỏ đậm, những ánh sáng đó liên tục đổ vào một chiếc quan tài băng khổng lồ.
Trong quan tài băng mơ hồ có hai bóng người, nhưng ta nhìn không rõ.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
“Nàng đang làm gì ở đây?” Hắn cau mày mặc lại quần áo.
Ta vô thức nâng dùng cả hai tay nâng chiếc nồi nhỏ lên.
“Súp đào, A Ly!”
Vẻ mặt nghiêm nghị của hắn biến mất ngay lập tức.
“Cho ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Nếu nàng đã làm cho ta ăn thì sau này không được làm cho người khác nữa.”
Hắn không hề ngần ngại và nhận lấy cái nồi từ tay ta.
Trong khi nói chuyện với ta có vẻ như hắn vẫn còn có chút do dự.
“Điều Điều, nàng có thích sư phụ của nàng không?”
Ta vội vàng lắc đầu.
“Vậy ta sẽ nhổ cây và ngăn không cho hắn nói chuyện với nàng.”
Ta liều mạng gật đầu.
“Điều Điều, nàng đừng bao giờ lừa dối ta.” Hắn nắm lấy tay tôi, hai lỗ tai đỏ bừng.
“Ta thề, ta đã nói dối chàng thì ta là cún con.”
“Sư phụ nàng thoạt nhìn còn khá trẻ, không biết hắn bao nhiêu tuổi?” Dọc đường đi hắn lẩm bẩm hỏi.
“Hắn luôn theo dõi chúng ta, không chừng là hắn muốn làm tiểu tam đấy.”
“Ta nhổ vào!”
Tai sao sư phụ lại theo dõi chúng ta?
Ân Ly không biết vì sao nhưng lại cảm thấy ghen tị rất nhiều.
“Chàng không sợ ta là gian tế của Thiên Giới à?” Ta ngước lên nhìn hắn.
“Vậy là nàng là gian tế?”
“Không.”
“Vậy không phải là được rồi sao?”
Hắn bế ta và bay thẳng lên trời.
“Đi thôi, Điều Điều, chúng ta về nhà!”
Tả Hộ Pháp: “Chờ ta! Chờ ta!”
13.
Đêm đó, ta nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Hai bóng người nằm trong quan tài băng chắc chắn là phụ mẫu của Ân Ly. Chẳng trách Ân Ly không muốn lên ngôi.
Hắn giữ lại được thể xác và linh hồn của phụ mẫu mình một cách nguyên vẹn như vậy thì chắc chắn hắn cũng có cách khiến họ hồi sinh.
Ta vuốt ve đan điền của mình, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta. Đan điền nóng đến mức yêu đan mà ta đã nuốt vẫn có thể cảm nhận được cơ thể ta.
Chẳng lẽ viên yêu đan này không thể đồng thời duy trì cả sinh mệnh và pháp lực cho ta.
Vậy có cách nào để ta trả lại viên yêu đan này cho bố mẹ Ân Ly không?
“Điều Điều, đan điền vì sao lại có dị động?”
Lúc này, hạt đào còn sót lại trên bàn phát ra tiếng nói của sư phụ.
Vì lý do nào đó, ta không mong đợi nghe thấy giọng nói đó.
Thật sự sư phụ chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Ta đá hạt đào đi.
Lão già, thật phiền phức.
“Nam nhân không có tự trọng thì chỉ như một cây bắp cải thối. Sư phụ, xin đừng tùy tiện bước vào phòng khách của ta.”
“Ai dạy ngươi điều này?” Hạt đào một lần nữa lăn trở lại.
“Là Hữu Hộ Pháp, nàng ấy nói trinh tiết nam nhân chính là của hồi môn giá trị nhất.”
Hạt đào:……
“Dù thế nào đi nữa, đợi đến khi khi thành hôn, yêu đan của Ân Ly hiện ra, ngươi chiếm được nó thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
“Cơ thể của Ngọc Hành không thể chờ đợi được nữa.”
“Bang” Ta nghiền nát quả hạt đào.
Lão già nói nhiều quá.
Bên kia, sư phụ đang ở trong động hoang, lặng lẽ nhìn Ngọc Hành nằm trong quan tài băng.
Ánh trăng sáng chiếu lên thân hình cao lớn của y, khiến y trông lạnh lùng và cô đơn.
Ngoài ra còn có một số công thức nấu ăn nằm rải rác bên cạnh hắn.
“Điều Điều, sư phụ cũng có thể chế biến món ăn ngon.”
Y vươn tay ra như muốn bắt một mảnh ánh trăng làm bạn.
“Ánh trăng từ khi nào trở nên lạnh lẽo đến thế?”
14.
Có lẽ vì ban ngày nghe thấy tên của Ngọc Hành.
Cho nên khi ngủ ta đã có một vài giấc mơ.
Ta mơ thấy lúc Ngọc Hành vừa mới vào sư môn, nàng ta sinh ra đã có linh cốt có thể thanh lọc tâm hồn, được sư phụ sủng ái.
Ngọc Hành coi thường ta và nói rằng ta là thứ ngoại lai của Thiên Giới và là sự thất bại của sư phụ.
Ta cũng mơ thấy một trận chiến giữa thần và yêu. Ngọc Hành đã chặn một đòn cho sư phụ, hồn lìa khỏi xác.
Nàng ta ngã xuống cạnh ta, người đầy máu, đôi mắt đờ đẫn.
Đột nhiên, tất cả những giấc mơ bắt đầu diễn ra nhanh hơn, quay cuồng và xoắn lại.
Ngọc Hành nhìn ta chằm chằm, dường như không nói nên lời.
Miệng nàng ta cứ mở ra rồi khép lại.
Nàng ta đã bảo tôi đừng tiếp tục nuôi dưỡng cơ thể nàng ta nữa.