Sư phụ tự tay đẩy ta xuống Tru Tiên Đài - Chương 2
6.
Tả Pháp Hộ Huyền Vũ là một nam nhân mạnh mẽ, vẻ ngoài nham hiểm, ít nói và không có tóc.
Hắn nói rằng hắn “cực kỳ thông minh”.
Là một thiếu chủ, Ân Ly luôn phải bận rộn nên đã nhờ Tả Hộ Pháp “cực kỳ thông minh” bảo vệ và ở bên cạnh ta.
Nửa đêm ta thức dậy, dưới ánh đèn, ta thấy Huyền Vũ đang đọc “Một trăm lẻ tám bước nuôi dạy con ngoan” một cách rất tập trung, trong lòng không có lấy một chút tạp niệm.
Cái đầu to của hắn dịu dàng tỏa sáng trong ánh nến lung linh, ta không nhịn được nên từ phía sau tiến đến lén chạm vào nó.
“Không ngủ được?” Hắn quay đầu lại.
Ta gật đầu.
Hắn thở dài, khi nhìn thấy đôi chân trần của ta đi trên mặt đất, hắn chợt cau mày, lập tức bế ta lên.
Nhưng suy đi tính lại, hắn sợ ta khó chịu nên ôm ta vào lòng. Sau đó lại do dự một lúc, cảm thấy thế không ổn nên chuyển thành để ta ngồi lên vai.
Hắn không giỏi chăm sóc trẻ con nên hành động có chút cứng nhắc.
“Điều Điều, chúng ta chơi trò chơi đi.” Tả Hộ Pháp gãi đầu nghĩ biện pháp.
“Chơi trò gì?”
“Chơi xem ai có thể ngủ trước.”
Một trò chơi nhàm chán như vậy, còn lâu ta mới ngủ được.
7.
Lúc Ân Ly, ta đã ngủ rất say, thậm chí nước nhãi còn chảy đầy trên vai hắn.
Tả Hộ Pháp lưng thẳng tắp, ngồi bất động.
Ân Ly cởi áo giáp, cẩn thận bế ta đặt lên giường.
Vừa mở mắt ra, ta đã nhìn thấy Ân Ly trong dáng vẻ tóc buộc đuôi ngựa cao, khoác áo choàng, bên hông buộc đai gấm, thật sự rất đẹp mắt.
Ta nắm lấy thắt lưng của hắn. Hắn sững sờ và vội vàng muốn đẩy tay ta ra. Ta thuận thế mà nắm lấy tay của hắn.
Nhanh chóng dùng tay mình cọ vào lòng bàn tay hắn.
“Chết tiệt, dễ thương quá, hehehe.”
Vành tai Ân Ly đỏ bừng, vuốt tóc ta cười ngốc nghếch.
Hắn dường như đã nghĩ đến điều gì đó và cảm thấy có chút hối hận.
“Ta lại nói những lời không hay rồi.”
“Nội đan của nàng đã đục, không còn có thẻ tu luyện, ta đã đến Nam Hải cướp đồ về cho nàng… Tìm một Thanh Tâm Ngọc.”
Hắn lấy ra một miếng ngọc bích trong suốt như pha lê được xâu chuỗi bằng mã não. Ánh sáng phát ra rất đẹp.
Có cái gì đó trông quen quen.
Chỉ mới vừa hấp thụ miếng ngọc, ta đã cảm thấy một trận mát lạnh, khí nóng quanh thân tiêu tán đi không ít.
Ta vui vẻ lao vào vòng tay hắn, nhưng lại ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng tỏa ra từ người Ân Ly.
Hắn bị thương?
Ân Ly nhận ra sự biến đổi tâm tình của ta, nín thở nói với Tả Hộ Pháp giúp hắn xắn tay áo lên.
Một vết thương ngoằn ngoèo, lộ rõ xương và máu thịt.
“Không sao đâu, Điều Điều, chỉ là một vết thương nhẹ thôi.”
Ta nắm lấy tay hắn và thổi, trong đầu ta lập ra một kế hoạch.
Ta dừng hàm răng sắc nhọn cắn nát cổ tay mình, dùng máu nhỏ lên vết thương của hắn.
Hắn luống cuống dùng linh lực của mình để chữa lành vết thương cho ta, nhưng nhận thấy cánh lại thấy vết thương của bản thân dùng tốc độ kì lạ lành lại, thậm chí còn không để lại vết sẹo.
Ngay lúc này, mắt ta nhắm lại, ngất đi.
Tất cả những gì ta có thể nghĩ là, hắn sẽ làm gì khi phát hiện ra giá trị thực sự của ta?
Ta không bao giờ thích nợ ân huệ của người khác, Thanh Tâm Ngọc được Cổ Long ở Nam Hải trấn thủ.
Làm sao có chuyện dễ dàng lấy được, sức mạnh của thần thú thượng cổ có thể dễ dàng nghiền nát cả một tòa thành.
8.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, hắn vẫn đang trông chừng ta.
Trên mặt hắn hiện lên sự tức giận.
Trong lòng ta tự hiểu rõ. Lúc trước ta cũng đã nhìn thấy sư phụ mang bộ mặt thế này khi thấy ta lãng phí máu. Có phải Ân Ly đang trách ta giấu hắn lâu vậy không?
“Đừng nói cho ai biết chuyện này nhé.”
“Đừng để người khác phát hiện ra năng lực của nàng.”
Hắn chạm vào dấu răng trên cổ tay ta với vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn thực sự sợ ta sẽ bị kẻ có dã tâm lợi dụng.
“Còn một điều nữa, hôn sự của chúng ta cũng đã đến lúc phải bàn. Ta thực sự không biết Thiên Giới các nàng hôn lễ được tổ chức thế nào.”
Ta hơi choáng váng.
Nhìn vẻ mặt của ta, trong mắt hắn hiện lên sự thất vọng.
“Nếu nàng không muốn thì quên đi, ta còn không nuôi nổi một đứa trẻ như nàng à.”
Vừa nói hắn vừa quay đi, lẩm bẩm.
“Nàng rất xinh đẹp, nàng nên tìm một phu quân điển trai.” Hắn nghĩ ta để ý đến những vết sẹo trên người hắn.
“Làm náo nhiệt một chút nhé.” Ta mỉm cười thật tươi. Ta cũng muốn mọi người đến chúc phúc và cổ vũ cho ta.
Giọng nói nghèn nghẹn của ta vang lên một cách chậm rãi, như thể phát ra từ sâu trong cổ họng.
“Thật sao?”
“Thật.”
“Nói dối là chó con.”
9.
Ngày hôn lễ đã được quyết định, Ân Ly đã tìm tới mấy thầy bói để quyết định ngày tốt.
Hữu Hộ Pháp nghĩ rằng ta quá gầy và xanh xao nên đã đến Nhân Giới mua một vài cuốn sách dạy nấu ăn và bắt đầu nghiên cứu.
Tả Hộ Pháp rất thông minh, kết hợp các công thức nấu ăn của Nhân Giới với thực phẩm của Ma Giới.
Giống như với công thức súp cay của Nhân Giới, Tả Hộ Pháp sử dụng nấm Linh Chi và trứng Chu Tước làm nhân.
Những hạt vừng trắng sáng được rắc lên trên nước súp nóng hổi, thơm ngon.
Mặc kệ nước súp còn nóng hổi, ta múc một muỗng lên nhét vào miệng. Những sợ mì mỏng nhẹ hòa quyện với nước súp thơm ngon.
Vị nấm Linh Chi bùi bùi trong miệng, hòa quyện với vị cay của hạt tiêu Tứ Xuyên, thật tuyệt vời.
Trong nước súp còn có một ít cần tây băm nhỏ, giòn ngon, giải ngấy.
Không chịu thua kém, Hữu Hộ Pháp hầm một nồi thịt quái thú mềm mịn, béo ngậy nhưng không ngấy, tan chảy trong miệng.
Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp tranh nhau xem ta nên ăn đồ ăn của bên nào trước.
Cuộc sống trước đây của ta chưa từng náo loạn đến thế cho nên hiện giờ có chút tức giận.
Ma Giới không thích hợp để trồng đào tiên, mấy cây đào tiên có chút khô héo, Ân Ly nghĩ một lúc rồi tóm mấy vị tiểu tiên đến truyền linh lực cho cây.
Mấy vị tiểu tiên bất đắc dĩ thở dài, mặt ủ mày chau. Ta cảm thấy áy náy, nhét vào tay mỗi người một túi linh thạch.
Đột nhiên, ta thấy một trong những tiên quân đang nhìn ta từ xa, ánh mắt lạnh lùng.
Ta sửng sốt, ánh mắt này quá quen thuộc, chính là sư phụ, hắn cải trang đến đây.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai ta: “Điều Điều, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Ta giả vờ như không biết, quay người bỏ đi nhưng lại bị chặn lại ở góc đường.
“Đừng động tâm, ngươi cảm thấy hắn thực sự yêu ngươi sao?”
Trên mặt y như có như không hiện lên sự giễu cợt.
Hắn nói một câu khiến cơ thể ta như rơi vào hầm băng.
Ân Ly thích nhất là đôi mắt của ta.
Mà đôi mắt của ta chính là của mẹ hắn. Chẳng trách sư phụ lại ném ta vào Tru Tiên Đài, dùng khổ nhục kế đi quyến rũ Ân Ly.
Hắn chắc chắn rằng giữa ta và Ân Ly có một mối liên kết không thể nói bằng lời.
Chúng ta không thể yêu nhau mà không có hận thù.
Ta cắn nuốt yêu đan của phụ mẫu Ân Ly.
Bây giờ y muốn ta lấy đi yêu đan của Ân Ly.
Sau đó dùng máu của ta nuôi dưỡng Ngọc Hành.
“Điều Điều, mặt người tròn lên rồi.” Sư phụ đột nhiên nói ra mấy lời này.
Hắn đưa tay ra và dường như muốn véo vào mặt ta.
Ta cúi xuống và chạy thật nhanh.
10.
Sư phụ cảm thấy ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo kế hoạch ban đầu của y.
Bằng cách dụ dỗ Ân Ly và chiếm lấy yêu đan, y một lần nữa đánh chiếm Ma Giới, một mũi tên bắn trúng hai đích.
Nhưng y đã tính toán sai rồi.
Ta vốn không muốn huyết mạch của mình được nuôi dưỡng bằng yêu đan của Ân Ly.
Thay vì làm tổn thương Ân Ly, người đối xử chân thành với ta, ta thà hiến dâng mạng sống này để đền tội cho hắn.
Ta không phải là thánh nhân, những vết nứt trên mặt Ngọc Hành khi đó chính là kiệt tác của ta.
Lòng tốt của ta đã sớm tiêu tan.
11.
Ta không muốn ăn cho nên bữa tối chỉ ăn rất ít.
Thực ra là ta không muốn ăn bất cứ thứ gì những do Tả và Hữu Hộ Pháp quá nhiệt tình nên ta không thể nào từ chối được.
Ân Ly sợ ta buồn chán nên tặng ta một con thú nhỏ.
Con thú nhỏ mềm mại rúc thẳng vào tay ta, liếm tay ta bằng chiếc lưỡi hồng hồng và mềm mại.
Tả Hộ Pháp cầm hòn đá ảnh và vui vẻ ghi lại khuôn mặt tròn trịa của ta.
Ân Ly mở sổ, bắt đầu thông báo cho ta quá trình chuẩn bị hôn lễ.
Những vị khách trong bữa tiệc bao gồm các đồng môn ở Thiên Giới và cả sư phụ của ta. Chúng ta phải lấy đức báo oán, phải làm cho bọn họ ghen tị đến chết mới thôi.
Hỷ phục đã nhờ người thêu. Chiếc váy màu đỏ sẫm, phải mất hơn một trăm người, ngày đêm làm việc mới hoàn thành được. Chưa kể trên váy còn đính kết rất nhiều đá quý.
Mũ và cài tóc được Hồ tộc chế tạo. Tay nghề và mắt thẩm mỹ của họ rất tốt cho nên giao chuyện này cho Hồ Tộc, Ân Ly cũng cảm thấy yên tâm.
Mỗi một món ăn trong tiệc hắn đều nếm thử, những chiếc bánh ngọt trong tiệc đều được làm giống hình dáng của ta.
Hắn cảm thấy món ngỗng sốt không hợp khẩu vị của mình nên đã bảo Tả Hộ Pháp ăn hộ. Tả Hộ Pháp phải ăn nhiều đến nỗi giờ chỉ cần nghe thấy từ “ngỗng” là mắc ói.
Hữu Hộ Pháp đã thử trang điểm cho ta. Nàng ấy còn dặn ta không được tùy tiện nhe rặng trợn mắt vì như vậy trông rất hung dữ.
Hơn nữa, son môi sẽ dính vào răng, người ở Thiên Giới sẽ cười nhạo ta.
Đùa à, nếu để ta hiện nguyên hình trợn mắt nhe răng thì sẽ hù chết cả mãnh thú.
Ai dám cười nhạo ta?
“Đúng đúng, Điều Điều của chúng ta là ưu vũ nhất.”