Sự Bất Công Của Thần - Ngoại Truyện 2
Ban đầu, Thịnh Lãng cảm thấy mình không thể hòa hợp được với thế giới này.
Thế giới này thiếu đi một người. Cậu cũng không biết tại sao, chỉ là có cảm giác vậy thôi. Mãi đến khi cậu chuyển nhà, và gặp được một cô gái nhỏ im lặng hướng nội, không hề nổi bật.
Trong lòng cậu lập tức yên ổn lại. Khoảnh khắc ấy, cậu mới cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn hòa nhập với thế giới này, mỗi lần đến gần Thẩm Thiện, trái tim của cậu lại đập thình thịch.
Thịnh Lãng muốn đến gần Thẩm Thiện, nhưng lúc nào Thẩm Thiện cũng cúi thấp đầu, chẳng nói năng gì. Hiếm hoi lắm mới phát hiện cô đang nhìn mình, cậu kìm nén mọi sự kích động mới dám lên tiếng nói chuyện, mà mỗi lần vừa lên tiếng, cậu sẽ vô thức nói nhiều hơn.
Nhưng Thịnh Lãng vẫn đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói không dễ nghe cho lắm. Cậu từng nhìn thấy Thẩm Thiện bật cười sau khi nghe được giọng nói của mình, cậu cảm thấy Thẩm Thiện đang chê giọng cậu khó nghe.
Thật ra cậu không hề giận cô, cậu chỉ xấu hổ thôi, xấu hổ vì thời kỳ vỡ giọng đáng ghét này.
Để Thẩm Thiện không chê mình, cậu cố hết sức giữa im lặng, chỉ lặng lẽ quan tâm đến cô, âm thầm giúp đỡ cô.
Có trời mới biết, khi Thẩm Thiện bảo cậu cứ tiếp tục nói chuyện với cô, cậu đã vui vẻ chừng nào.
Nhưng khi cô gặp khó khăn hay sợ hãi, cậu không ngờ cô sẽ tự giấu kín chính mình, hệt như con ốc sên chui mình vào trong vỏ mỗi khi gặp phải nguy hiểm.
Cậu biết rõ hoàn cảnh gia đình của cô, cũng biết được những khó khăn của cô, nhưng cậu chỉ là một người ngoài. Tất cả những gì cậu có thể làm là đối xử tốt hơn với cô, càng ngày càng tốt hơn nữa. Cậu cảm giác mình từ nhỏ đến lớn đều là một chàng trai lạnh lùng, không ngờ rằng mình còn có năng khiếu làm mẹ già.
Mỗi khi nhìn thấy Thẩm Thiện, cậu luôn nghĩ đến rất nhiều chuyện, sau đó lại lải nhải với cô, cũng may là cô không chê cậu dông dài.
Có đôi khi, Thịnh Lãng sẽ cảm thấy bản thân rất bất lực, bởi những thứ mà cậu có thể cho cô quá ít ỏi, còn điều mà Thẩm Thiện thực sự mong muốn lại là tình yêu thương của bố mẹ cô. Cậu không thể nào điều khiển được tình cảm của người khác, cậu chỉ có thể tự mình cố gắng từng chút một. Mỗi khi Thẩm Thiện chùn bước, cậu sẽ tự mình bước tới, tiến lại gần cô.
Cậu dốc lòng muốn giúp cô.
Thiếu niên khó lòng hiểu được những cảm xúc quá phức tạp, nhưng cậu biết, bản thân mình có lòng thiên vị và sự thương xót chân thật nhất dành cho Thẩm Thiện.
Cậu thương xót cho mọi nỗ lực của cô. Thẩm Thiện rất nỗ lực trong việc học, hay đúng hơn là khi cô làm bất cứ chuyện gì cũng yên lặng nỗ lực. Nhưng ánh mắt của cô lại càng ngày càng tối tăm hơn, cô giấu hết tất cả tâm sự trong lòng, còn bên ngoài vẫn tỏ ra dịu dàng như cũ.
Cậu hy vọng Thẩm Thiện có thể hạnh phúc. Trong buổi lễ trưởng thành của trường, cậu đã tặng hoa cho Thẩm Thiện lần đầu tiên.
Khi đó cậu đi leo núi, nhìn thấy hoa hướng dương nở rộ trên cánh đồng hoa. Cậu đi tìm nông dân để mua hoa, rồi bị lừa một vố.
Song cậu vẫn cảm thấy rất đáng giá, bởi vì cậu đã nghe được lời đáp của Thẩm Thiện. Cô nhẹ giọng hỏi cậu, giống như lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu của mình:
“Thịnh Lãng, cậu sẽ luôn ở bên cạnh tớ chứ?”
Sao lại không chứ?
Cậu đặt bánh kem cho Thẩm Thiện. Nhưng cửa hàng bánh kem xảy ra sơ sót, khi cậu đến lấy bánh kem thì đã muộn. Cậu ôm bánh kem chạy về, bấm chuông cửa nhà cô, lòng đầy lo lắng.
Bởi vì cậu biết Thẩm Thiện không thích ở một mình. Trong ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, nếu chỉ một mình cô, Thẩm Thiện chắc chắn sẽ đau khổ.
Không có ai ở nhà. Cậu gọi điện thoại cho Thẩm Thiện, nhìn thấy cô ngồi trên mép sân thượng, trái tim cậu như vọt lên tận cổ họng, hai chân nhũn ra, vô thức giang rộng tay ra.
Đây là cái ôm đầu tiên của bọn họ, nhưng cái ôm này lại không hề thỏa mãn như Thịnh Lãng từng tưởng tượng.
Cậu ôm cô, còn cô thì đang khóc, toàn thân run rẩy. Cuối cùng cô đã sẵn lòng bày tỏ tất cả nỗi uất ức của mình, nhưng cô cũng đã sụp đổ.
Trái tim Thịnh Lãng như bị đấm mạnh một cái. Thế mà đến tận bây giờ cậu mới nhận ra, rằng Thẩm Thiện đã đau khổ đến mức này.
Viền mắt cậu nóng ran, suýt nữa đã khóc theo. Cậu không biết phải an ủi Thẩm Thiện thế nào, cậu cảm thấy trái tim Thẩm Thiện đã trống hoác, gió lạnh không ngừng ùa vào bên trong, điều duy nhất mà cậu làm được là ôm chặt lấy cô.
Nhưng Thịnh Lãng vẫn cảm thấy mình không ủ ấm cô được, cậu chỉ có thể bày tỏ suy nghĩ của mình một cách bất lực: “Thẩm Thiện, tớ được sinh ra vì cậu.”
Cậu muốn dùng lời này để động viên cô, nhưng Thẩm Thiện lại hỏi sinh ra vì cô có mệt mỏi hay không.
Làm sao mà mệt được, cậu chỉ cảm thấy có thể làm cho Thẩm Thiện vui vẻ đã là chuyện đáng kiêu ngạo nhất của cậu.
Nhưng Thịnh Lãng thật sự rất sợ. Qua đêm hôm đó, Thẩm Thiện trông có vẻ đã khá hơn, nhưng cậu cứ cảm thấy mình không thể níu giữ được cô, cứ như thể Thẩm Thiện sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Cậu muốn dẫn Thẩm Thiện đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý, cô cũng không từ chối. Dường như cô đã không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, cũng đã buông bỏ mọi thứ.
Khi đó cậu vô cùng hối hận, đến lúc nghe thấy Thẩm Thiện bảo cậu bỏ cuộc đi, nỗi hối hận đó đã đạt đến đỉnh.
Tại sao cậu lại kiềm chế như vậy? Đáng lẽ ra, khi bố mẹ Thẩm Thiện phớt lờ cô hết lần này đến lần khác, cậu đã phải nói cho bọn họ biết, rằng những gì mà bọn họ làm ra quá đáng cỡ nào.
Bây giờ, dù cậu có đi tìm bọn họ thì cũng đã muộn rồi.
Cậu có thể nhìn ra từ trong ánh mắt của Thẩm Thiện, rằng cô đã không còn cần bố mẹ nữa rồi.
Thịnh Lãng rất sợ Thẩm Thiện sẽ xảy ra chuyện, cậu không muốn rời xa Thẩm Thiện. Thẩm Thiện sẽ không khiến cậu mệt mỏi, bởi vì cô luôn an ủi ngược lại cậu, nhưng cậu lại càng lúc càng đau lòng, nỗi đau chất chồng ngày qua ngày.
Sau ca phẫu thuật cuối cùng của Thẩm Hoa, Thẩm Thiện đi mua hoa. Lúc chọn hoa, cô rất bình tĩnh, ánh sáng dịu dàng chiếu lên người cô, giống như ngay giây tiếp theo cô sẽ hòa vào trong ánh sáng ấy.
Thịnh Lãng lại nhìn thấy hoa hướng dương. Cậu đưa hoa hướng dương cho Thẩm Thiện, cô lại nói cảm ơn với cậu. Nhưng thật ra, Thịnh Lãng lại không muốn nghe Thẩm Thiện nói cảm ơn.
Cậu chỉ hy vọng cô có thể đỏng đảnh một chút, vòi cậu mua hoa cho cô. Sau khi cậu mua xong, cô sẽ một tay cầm hoa, một tay nắm tay cậu, hoạt bát tiến về phía trước.
Cậu tận mắt chứng kiến bố mẹ Thẩm Thiện nói lời xin lỗi, nhìn thấy sự hối hận của bọn họ, cũng nhìn thấy thế giới này sụp đổ sau khi Thẩm Thiện bộc lộ suy nghĩ thực sự của mình trước mặt bọn họ.
Cậu cảm giác bản thân mình sắp tan biến, song lại không có gì tiếc nuối.
Bởi vì cậu đã nhìn thấy Thẩm Thiện bình yên đứng ở nơi đó, hoa bách hợp đã biến mất, còn hoa hướng dương vẫn mang màu sắc rực rỡ như trước.
Cậu nghĩ thầm, Thẩm Thiện có thể thoát khỏi cái thế giới khiến cô đau khổ này, còn cậu nhất định sẽ được gặp lại cô.
Thịnh Lãng chưa từng nói với Thẩm Thiện, rằng ý nghĩa của hoa hướng dương là: Hình bóng của bạn lấp đầy đôi mắt tôi.
Thịnh Lãng chỉ chọn mỗi Thẩm Thiện mà thôi.
(Hoàn)