Sự Bất Công Của Thần - Chương 4
8
Dần dà, bố mẹ giao tôi cho dì Chu chăm sóc, số lần tôi nhìn thấy dì còn nhiều hơn số lần nhìn thấy bọn họ, thời gian tôi ở trong nhà Thịnh Lãng còn nhiều hơn thời gian tôi ở trong nhà mình.
Tôi không thích ngơ ngác một mình trong căn nhà tối tăm trống trải kia, cảm giác cứ như tôi bị cả thế giới cách ly, tôi thật sự tan biến, bị bóng tối nuốt chửng.
Tôi thường xuyên mơ thấy mình lạc vào một không gian nào đó. Trong không gian đó không có bầu trời, không có độ ấm, ở nơi đó chỉ sự yên tĩnh đến ch…ết lặng và sự tuyệt vọng lan tràn khắp mọi ngóc ngách.
Mỗi khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, tôi đều không dám ngủ tiếp, tôi rất sợ lại mơ thấy nơi đó. Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn nghe thấy âm thanh, cũng muốn nhìn thấy ánh sáng.
Tôi càng lúc càng khao khát khoảng thời gian ở bên cạnh Thịnh Lãng và cả ban ngày, khi có ánh mặt trời.
Trong lễ tuyên thệ năm cuối cấp, trường học còn tổ chức lễ trưởng thành cho chúng tôi, cho chúng tôi đi leo núi, leo lên đến tận đỉnh núi.
Hôm đó ánh nắng rất đẹp, nắng chiếu lên người tôi, tôi không mở mắt lên nổi nhưng vẫn thấy rất ấm áp. Tôi đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống chân núi, trong phút chốc lại có cảm giác như đang bay giữa không trung.
Thịnh Lãng đi đến bên cạnh tôi, trong tay xuất hiện một đóa hoa hướng dương hệt như làm ảo thuật: “Tuổi mười tám vui vẻ nhé.”
Tôi nhận hoa, chợt hoảng hốt, không biết tại sao lại bật thốt: “Thịnh Lãng, cậu sẽ luôn ở bên cạnh tớ chứ?”
Xung quanh còn có các bạn học khác, bọn họ rất nhạy cảm với những câu thế này, lập tức háo hức nhìn về phía tôi và Thịnh Lãng.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, muốn tìm cách giải thích.
Nhưng giọng nói của Thịnh Lãng đã theo gió truyền đến tai tôi: “Tất nhiên rồi.”
Đám bạn học xôn xao, còn tôi lại thấy lo lắng trong lòng, vì Thịnh Lãng chưa bao giờ từ chối tôi.
Mấy ngày nữa là sinh nhật của tôi và chị gái, đáng tiếc không phải là Chủ nhật, tôi không thể đến thăm và cùng ăn sinh nhật với chị ấy.
Ngày hôm đó bố tôi không về nhà, nhà hàng xóm cũng không có ai.
Tôi ngồi chờ trong phòng khách, không cảm thấy mình có thể chờ đợi được.
Mọi việc đều có mức độ ưu tiên khác nhau, đối với nhà hàng xóm mà nói, một ngày sinh nhật không tính là gì cả.
Sau đó tôi nhận được cuộc gọi video của chị. Trong màn hình, chị mặc đồ bệnh nhân, đội nón sinh nhật, phòng bệnh được trang trí rất ấm cúng, bên trên treo một dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật tuổi 18!”
Bố mẹ, Thịnh Chu, còn có những người mà tôi không quen biết, bên đó rất náo nhiệt, còn bên tôi lại như một vực sâu quạnh quẽ.
Tôi nói chuyện với chị ấy xong, bỗng nhiên cảm thấy ở nhà một mình quá buồn chán, bèn bước từng bước lên sân thượng, đứng trên cao hóng gió đêm. Từ đây tôi có thể nhìn ra xa, thảo nào hồi nhỏ chị lại thích chạy lên đây như vậy.
Tôi suy nghĩ lung tung, ngồi trên bục cao đón gió, xòe năm ngón tay ra, bàn tay tôi được gió khẽ nắm lấy.
Những cơn gió như nhấc bổng tôi lên.
Điện thoại trong túi rung lên, tôi nhấn nút nghe máy, nghe được giọng nói của Thịnh Lãng: “Cậu không ở nhà à? Đang ở đâu đấy?”
Thịnh Lãng đã bước qua thời kỳ vỡ giọng từ lâu, bây giờ giọng nói cực kỳ dễ nghe.
Tôi nói: “Giọng của cậu êm tai quá.”
Cậu ấy dừng lại: “Cậu đang ở đâu? Tớ đến mừng sinh nhật cậu này.”
Tôi nói với cậu ấy tôi đang ở trên sân thượng. Chẳng bao lâu sau, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau.
Thịnh Lãng thở dốc, giơ hộp bánh kem trong tay lên: “Buổi tối cậu lên đây làm gì?”
“Chị thích hóng gió ở chỗ này, tớ cũng muốn thử xem.”
Cậu ấy đặt chiếc hộp xuống mắt đất, dang tay ra với tôi: “Xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm.”
Tôi nghe lời cậu ấy, nhảy từ trên bục cao xuống, nhào về phía cậu ấy, khiến cho Thịnh Lãng phải lùi về sau vài bước.
Thịnh Lãng cao hơn tôi rất nhiều, có thể bao trọn tôi trong lòng cậu ấy. Tôi vùi mặt trong lồng ngực cậu ấy, trong phút chốc, nước mắt không ngừng ứa ra, giống như van nước bị hỏng, không thể kiềm nén được nữa.
Tôi hỏi cậu ấy: “Nếu ban đầu tớ mới là người bị bệnh, bọn họ cũng sẽ chăm sóc tớ như thế chứ?”
Tôi không trách chị mình, tôi cũng không trách bố mẹ, chị rất đau khổ, bố mẹ cũng có cái khổ riêng. Tôi chỉ không nghĩ thông được, tôi chỉ muốn biết, tôi phải làm thế nào mới khiến bọn họ chú ý đến tôi nhiều hơn đây?
Tôi sẽ được bọn họ yêu thương như thế chứ?
“Tại sao lúc nào bố mẹ cũng quên mất tớ? Tớ… tớ không phải con gái của bọn họ sao? Hay là vì tớ không đủ tốt, cho nên bố mẹ mới không thích tớ?”
Dường như nỗi uất ức kìm nén từ lâu đã tìm được một nơi đột phá, trong nháy mắt đã càn quét khắp người tôi.
Thịnh Lãng ôm chặt lấy tôi, không ngừng nói với tôi: “Cậu rất tốt.”
Tôi không ngừng phủ định bản thân như đang đi..ên loạn, nếu không, tôi sẽ không tìm được nguyên nhân bố mẹ luôn bỏ quên mình.
Cuối cùng, tôi sụp đổ.
Không biết đã qua bao lâu, tôi cảm giác được cánh tay Thịnh Lãng ôm tôi đang run rẩy, cậu ấy không ngừng lặp đi lặp lại: “Tớ sẽ ở bên cạnh cậu, tớ chỉ chọn cậu thôi.”
Đầu cậu ấy gác lên vai tôi, nhẹ giọng nói: “Thẩm Thiện, tớ sinh ra là vì cậu đấy.”
“Sinh ra vì tớ?”
Tôi nhận ra không phải là cậu ấy đang run, mà là toàn thân tôi đang run rẩy.
“Đúng, tớ chỉ chọn cậu thôi.”
Tôi chưa từng nghe qua câu nói nào như thế. Tôi đã quen bị bỏ lại, đã quen nghe những câu như “nghe lời, hiểu chuyện, không cần người khác phải bận tâm”.
“Sinh ra vì tớ… cậu có thấy mệt mỏi không?”
“Cậu chỉ là một cô bé thôi, cậu có thể làm theo ý muốn của mình.”
“… Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Tôi lại nói lời cảm ơn với Thịnh Lãng.
“Nhưng tớ khó chịu lắm, Thịnh Lãng à, tớ không vui lên nổi.”
9
Thịnh Lãng nói tôi bị bệnh rồi.
Tôi nói, tôi không thể bị bệnh được, tôi vẫn luôn rèn luyện sức khỏe mà. Sức khỏe của tôi rất tốt, tôi cũng không thích bị bệnh, bệnh tật sẽ chỉ mang đến nỗi đau cho tất cả mọi người xung quanh tôi.
Tôi vẫn đi học, luyện đề, thi vào đại học.
Tôi không khác gì với trước kia, nhưng tôi thấy mệt mỏi quá, không muốn quan tâm đến bất cứ ai cả.
Thịnh Lãng không rời tôi nửa bước. Cậu ấy còn dẫn tôi đến bệnh viện, đi làm kiểm tra, lấy được chẩn đoán, lại dẫn tôi đi mua thuốc, trông chừng tôi uống thuốc.
Cậu ấy đã quá vất vả vì tôi rồi.
Tôi khuyên cậu ấy: “Hay là cậu đổi một người khác đi, người như tớ phiền phức quá chừng.”
Bây giờ tôi có cách nói chuyện rất thẳng thắn, còn có một chút bất cần đời, như thể không màng đến những chuyện khác.
Viền mắt của cậu ấy đỏ ửng lên, Thịnh Lãng nói với tôi: “Cậu đừng nói như vậy nữa, được không?”
Sao cậu ấy lại còn khổ sở hơn cả tôi thế này.
Nhìn thấy cậu ấy khổ sở, tôi cũng khổ sở theo, nước mắt cứ tuôn ra mà không kìm được.
Thịnh Lãng kéo tay tôi, đi thẳng đến công ty của bố, đưa tờ giấy chẩn đoán cho ông ấy: “Chú à, hai người hy vọng Thẩm Thiện hiểu chuyện đến thế sao? Bây giờ cậu ấy hiểu chuyện như vậy, hai người đã hài lòng chưa?”
Cậu ấy rơi nước mắt, lại nhanh chóng lau đi, chỉ có viền mắt đỏ bừng, nhìn chòng chọc vào bố tôi.
Bố nhìn tờ giấy kết luận, giống như không nhận ra chữ trên đó, lại giống như không nhận ra tôi. Ông ấy hết nhìn tờ giấy lại nhìn sang tôi, lẩm bẩm: “Thiện Thiện…”
Tôi nhếch khóe miệng với ông ấy, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, bác sĩ nói uống thuốc là khá lên thôi.”
Môi bố tôi run rẩy. Rồi đột nhiên, ông ấy giơ tay lên, tự tát mình một cái, rất vang dội.
Tôi sững sờ, không kịp ngăn cản, bố tôi lại nâng tay còn lại lên.
Tôi vội vàng ôm lấy tay ông ấy. Bố tôi há miệng, lại không phát ra một âm tiết nào, gò má ông ấy đỏ rực, nước mắt đong đầy trong mắt, tay kia không ngừng vỗ lên mặt bàn bên cạnh.
Một lúc lâu sau, trong cổ họng ông ấy mới bật ra những tiếng nghẹn ngào.
Nhưng tôi cứ như đã thoát ra khỏi nỗi đau của ông ấy, chết lặng nhìn bố khóc nức nở.
Đến lúc này, bỗng nhiên tôi lại có cảm nhận rất rõ ràng. Tôi nhìn về phía Thịnh Lãng, chợt nhận ra cậu ấy nói đúng rồi, tôi thật sự đã bị bệnh.
Nếu không tại sao tôi lại không đau lòng cho bố?
Bố cầm tay tôi, muốn bình tĩnh lại, nhưng nhất thời vẫn không thể bình tĩnh được: “Bố, bố xin lỗi con, xin lỗi con…”
“Bố vẫn luôn hối hận, luôn hối hận vì đã tát con, khiến cho con gái của bố phải sợ bố, bố hoàn toàn không biết phải nói chuyện với con thế nào…”
Đầu tôi chợt ong lên.
Thì ra không chỉ có một mình tôi nhớ kỹ cái tát ấy.
Dựa theo tính tình của tôi, lẽ ra lúc này tôi phải nói với bố: “Bố à, con đã quên hết rồi.”
Tôi đã dùng ba chữ “đã quên rồi” rất nhiều lần, lần này cũng vậy.
Câu nói đó quay tròn trong đầu tôi, nhưng tôi lại không mở miệng nói ra được.
Cái tát kia đã trở thành ác mộng của tôi suốt bao nhiêu năm, mỗi khi gặp ác mộng, sáng hôm sau tôi đều sợ hãi khi nhìn thấy bố.
Bố vẫn đang xin lỗi tôi, còn tôi chỉ lẳng lặng nghe. Chờ ông ấy bình tĩnh hơn một chút, tôi nói: “Con vẫn chưa nói cho mẹ biết.”
Bố tôi giật mình.
Tôi nói: “Đừng nói với mẹ vội. Bây giờ chị đang trong giai đoạn nguy hiểm, bố xin nghỉ một thời gian rồi chúng ta đi thăm chị đi.”
Đã lâu rồi tôi chưa gặp chị, tôi rất nhớ chị ấy. Tôi quay đầu lại nhìn Thịnh Lãng: “Cậu đi cùng tớ nhé, được không?”
Thịnh Lãng sẽ không từ chối yêu cầu của tôi.
Chúng tôi đi thăm chị. Tình trạng của chị rất tốt, chỉ cần một ca phẫu thuật cuối cùng là chị có thể xuất viện.
Chị ấy nhìn thấy tôi, véo má tôi: “Sao lại gầy đi nhiều thế? Đi học mệt lắm hả?”
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không mệt lắm, Thịnh Lãng vẫn luôn giúp em học bù, em cảm thấy mình thi không tệ lắm.”
Mẹ nói với chị: “Con cũng sắp khỏi rồi, sắp được quay lại trường học rồi.”
Chị gái chỉ cười.
Mẹ kéo tôi ra phía sau, nhỏ giọng nói với tôi: “Đây là khoảng thời gian quan trọng của chị, con chú ý cách ăn nói, đừng để chị buồn nhé.”
Tôi nhìn mẹ, “dạ” một tiếng.
Mẹ đưa mắt nhìn tôi, ánh nhìn này rất kỳ lạ, cũng có chút xa lạ. Tôi muốn quay lại, mẹ đột ngột kéo tay tôi, chần chừ hỏi: “Thiện Thiện, dạo gần đây con có chuyện gì à?”
“Mẹ nghĩ con có chuyện gì?”
Bà ôm ngực, nhíu mày rồi lắc đầu: “Chỉ là trong lòng mẹ cảm thấy có gì đó hơi khác lạ thôi.”
“Có thể là do mẹ bận chăm lo cho chị, không được nghỉ ngơi nhiều nên mệt mỏi đấy.” Tôi rút tay về: “Hay là mẹ nghỉ một lát đi, con sẽ ở đây chăm chị.”
Mẹ gật đầu.
Tôi ngồi ở đầu giường của chị, gọt táo cho chị ấy, lải nhải kể cho chị nghe chuyện học tập, rồi trường học đã được sửa sang như thế nào, chờ chị trở về là có thể thấy được, khi nằm trong phòng bệnh chị ấy vẫn chăm chỉ học hành, nhất định vẫn có thể đứng đầu danh sách.
Chị gái đột nhiên lên tiếng: “Thiện Thiện, sao em lại không vui thế?”
Tay cầm d//ao của tôi chợt khựng lại, vỏ táo đứt đoạn. Tôi mỉm cười nhìn chị ấy: “Chờ chị khỏe lên là em vui ngay.”
Tôi mong chị ấy khỏe mạnh hơn bất cứ ai.
Ánh mắt chị nhìn tôi rất dịu dàng, còn có nỗi thương xót xen lẫn trong đó. Tôi trốn tránh ánh mắt của chị, cúi đầu tiếp tục gọt vỏ táo.
Ban đầu tôi hy vọng chị có thể khỏe mạnh, là vì hy vọng khi hai đứa con gái đều khỏe mạnh như nhau, bố mẹ sẽ đối xử ngang nhau.
Nhưng giờ đây trái tim khao khát tình thương ấy dường như đã nguôi ngoai. Tôi hy vọng chị có thể khỏe mạnh, chỉ là vì hy vọng chị có thể khỏe lên mà thôi.
10
Chị đã hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, từ sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật vẫn chưa tỉnh lại. Tôi và Thịnh Lãng băng qua đường, đi đến cửa hàng bán hoa đối diện để mua hoa.
Chị thích hoa bách hợp. Tôi đứng chờ chủ tiệm gói hoa, vừa quay đầu lại đã đối diện với một đóa hoa hướng dương, suýt chút nữa đã cắm mặt vào trong hoa. Thịnh Lãng nhét đóa hoa đó vào trong tay tôi.
Tôi mím môi mỉm cười với cậu ấy.
Nghĩ đến câu “sinh ra vì cậu” của cậu ấy.
Tôi nhẹ giọng nói với cậu ấy: “Thịnh Lãng, cảm ơn cậu.”
Cậu ấy nói: “Tớ sẵn lòng mà.”
Nếu trong cuộc sống của tôi không có sự hiện diện của cậu ấy, tôi vẫn sẽ rúc vào một góc, giấu kín chính mình, không ai ngó ngàng đến.
Tầm nhìn của tôi nhòe đi, bóng dáng của Thịnh Lãng cũng trở nên mơ hồ. Tôi mở to mắt nhìn, phát hiện ra cảm giác mơ hồ kia chỉ là ảo giác, vì ánh sáng đằng sau cậu ấy quá lóa mắt.
Tôi và cậu ấy quay lại bệnh viện, bố mẹ đều đang đứng ngoài hành lang, không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ. Bố dời mắt đi, cúi đầu xuống. Mẹ đi đến chỗ tôi, nắm lấy bàn tay đang ôm hoa của tôi, mở to mắt, luống cuống nhìn tôi: “Sao con lại không nói cho mẹ biết?”
“Sao con không chịu nói với mẹ? Mẹ không biết.”
Mẹ đứng khóc trước mặt tôi, nhưng trong lòng tôi lại không có một chút dao động nào.
“Con sợ gây thêm phiền phức cho mẹ, không phải bố mẹ thích con hiểu chuyện sao?”
Thật ra có cách khác tốt hơn để an ủi mẹ, ví dụ như có thể nói: “Không nghiêm trọng đâu ạ, con sẽ khá hơn nhanh thôi.”
Hoặc như có thể nói: “Không phải là do bố mẹ đâu ạ, là do áp lực học tập của con quá lớn thôi.”
Nhưng tôi lại chọn cách khiến bọn họ áy náy. Lẽ nào tôi muốn thấy bọn họ áy náy, mong chờ bọn họ sẽ tỉnh ngộ và đối xử tốt với tôi ư?
Hình như không phải là vì mục đích này.
Chỉ đơn giản là tôi muốn khiến bọn họ áy náy thôi.
Tôi ngạc nhiên nhận ra, thì ra tôi muốn làm cho bọn họ phải hối hận, hối hận vì đã bỏ quên tôi một mình trong quá khứ, bỏ quên tôi trong một góc khuất nào đó, cũng bỏ quên tôi trong những lời kể, và trong lòng họ.
Mẹ khom lưng xuống, trán tựa trên vai tôi, bà khóc nức nở: “Xin lỗi Thiện Thiện, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con.”
Tôi hỏi bà: “Mẹ, có phải đến khi con bị bệnh, mẹ mới nhận ra mẹ rất thương con không?”
Mẹ không nói nên lời, chỉ liên tục lắc đầu:
“Bố và mẹ hối hận ư? Hối hận vì đã luôn phớt lờ con ư? Một người sống sờ sờ như con, tại sao bố mẹ vẫn không nhìn thấy con? Hay là, sự tồn tại của con chính là một gánh nặng đối với bố mẹ?”
Bà chỉ nói: “Thiện Thiện, xin lỗi con.”
Trái tim của tôi chợt hẫng đi một nhịp, chậm rãi bật ra một câu: “Con cảm thấy, bây giờ con tạm thời không muốn tha thứ cho bố mẹ.”
Đây là khoảnh khắc bốc đồng nhất của tôi, tôi không tha thứ cho bố mẹ, không muốn nghĩ cho bố mẹ, tôi chỉ muốn biểu đạt cảm xúc của mình thôi.
“Đối với con, mẹ và bố đều không phải là bố mẹ tốt.” Tôi như không nhìn thấy nỗi đau khổ của bà, cứ nói một cách bình tĩnh và cố chấp: “Con hy vọng kiếp sau hai người không phải là bố mẹ của con.”
Khung cảnh xung quanh giống như một mặt gương vỡ vụn, bệnh viện sụp đổ, thế giới xung quanh dần phân rã, bầu trời biến thành một mảng trắng xóa.
Nhưng bố vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt đầy áy náy, mẹ vẫn đang gục đầu khóc trên vai tôi, tôi nhìn bọn họ dần biến thành những mảnh nhỏ, rồi tan biến.
Tất cả mọi thứ đều biến thành màu trắng, chỉ có hoa hướng dương trong tay tôi vẫn rực rỡ như trước.
… Đây mới là chấp niệm của tôi.
Tôi như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ, chấp niệm của tôi là tình yêu trọn vẹn, là lời xin lỗi của bố mẹ dành cho tôi.
Tôi xoay người lại, bóng dáng Thịnh Lãng đứng sau lưng tôi dần mờ đi trong ánh sáng xung quanh. Cậu ấy nghiêng đầu mỉm cười với tôi, dùng khẩu hình nói với tôi: “Tạm biệt.”
Cậu ấy hóa thành những điểm sáng rồi biến mất, cuối cùng, tôi nhìn thấy vị thần ban đầu đứng ở nơi đó.
Tôi ngẫm lại mọi chuyện, nói với ngài ấy: “Cảm ơn ngài.”
Thần rũ mắt xuống: “Lần luân hồi tiếp theo, cô sẽ được thỏa lòng mong ước.”
Vậy là tốt rồi, lần luân hồi tiếp theo, sẽ có người dốc lòng yêu thương tôi.