Song Sinh - Chương 3
Sau một lúc lâu, một tiếng khẽ vang lên mới phục hồi tinh thần, thấy ý của ngài nồng, hỏi ngài đang cái gì, ngài cho biết, chỉ một mực , bĩu môi, mài nghiên mực trong tay ngừng.
Ngài giữ chặt bàn tay đang nghiền mực của , ánh mắt mỉm phản chiếu khuôn mặt của : “Đừng nóng giận, trẫm vẽ cho nàng một bức tranh bồi tội ?”
Ngài bảo dựa ghế mềm vẽ tranh cho , trong một lúc ngay cả tay chân cũng biết để ở cho , ngài bảo như thế nào khiến thoải mái nhất là , bức tranh sẽ vẽ nhanh thôi.
Ta ngay ngắn, lưng thẳng tắp, Dương Mặc Kỳ một cái, dở dở : “Nếu nàng ở tư thế , chỉ sợ chống đỡ nửa nén nhang sẽ bủn rủn cả mất, nàng cứ thả lỏng một chút… , thả lỏng thêm chút nữa, đặt tay lên án, cần dùng quạt che mặt, ừm, cứ như là .”
Cuối cùng Dương Mặc Kỳ dạy chỉnh sửa một tư thế nhất, bắt đầu cúi đầu vẽ tranh, thỉnh thoảng ngẩng đầu , cúi đầu vẽ hai nét.
Lúc , cuối cùng cũng thể công khai ngài . Trên mặt Dương Mặc Kỳ luôn mang ý , giống như lớp băng của tháng chạp tan chảy mùa xuân, khiến lòng ấm áp.
Ta chút tò mò, Dương Mặc Kỳ như , dịu dàng như , tại tỷ tỷ thích chứ?
“Đang suy nghĩ cái gì ? Sao trẫm mặt đỏ như ?”
Ngài cẩn thận vẽ gì đó giấy, khẽ nhướng mày, ung dung trêu chọc .
Bị hỏi trúng tim đen, mặt của càng đỏ, giận dữ trừng mắt liếc ngài một cái, mạnh mẽ phản bác : “Mới , thần là nóng đến đỏ mặt!”
Ngài trả lời nữa, chỉ nhếch khóe miệng, trong mắt chứa đầy ý .
Cuối cùng nhịn vẫn ngủ , mơ mơ màng màng mở mắt, mắt một khuôn mặt đang ở gần , thiếu chút nữa sợ tới mức hét lên thành tiếng, may mắn là vẫn nhịn .
Ngài , trong mắt lộ vẻ dịu dàng: “Tỉnh ? Trẫm vẽ xong , nàng đến xem .”
Tranh của Dương Mặc Kỳ nổi tiếng . Chỉ thấy trong tranh nửa dựa ghế mềm, ngoài cửa sổ bên cạnh là cơn mưa hoa hạnh, một gốc cây hạnh lấp ló ngoài cửa sổ, vô cùng hài hòa.
Chỉ là ngài vẽ , mặt mày …… như đưa tình ? Ánh mắt của lúc đó là như ?
Bỗng nhiên Dương Mặc Kỳ ở phía tiến gần, vây giữa bàn, cả thở của ngài bao bọc , lưng chạm lồng ngực nhỏ bé yếu ớt của ngài . Ta chỉ cảm thấy ầm một tiếng, tâm trí rối loạn.
Cổ họng ngài giật giật, lời chút khàn khàn: “Mấy ngày nay trẫm cảm thấy vui vẻ, chúng cứ như kéo dài thật lâu ?”
Ta thể cảm nhận thở của ngài phà cổ của , ẩm ướt nóng bỏng, kích thích khiến khẽ rùng .
Tim đập như trống, đưa tay giả vờ cẩn thận làm đổ cái ly bàn, vội vàng nhặt bức tranh lên tránh cho nó nước trà thấm ướt, thuận lý thành chương thoát khỏi vòng tay của ngài .
Ta ôm bức họa trong ngực, nửa quỳ thỉnh tội với ngài , dám ngẩng đầu ngài . Ta cảm thấy ngài nhất định sẽ tức giận.
Trong phòng yên tĩnh đến mức một tiếng động, thật lâu mới ngài thở dài một tiếng, , ngài tức giận. Sau đó vươn tay về phía , theo bàn tay dài nhỏ của ngài , len lén ngước mắt .
Ngài giống như… quả thật tức giận, chỉ là trong ánh mắt như một lớp sương mù bao lấy.
Dương Mặc Kỳ vẫn tức giận, chắc chắn. Bởi vì đã hai ngày ngài đến thăm .
Cùng với bức tranh ngài cũng lấy .
Ta hỏi Cẩm Nhược, lúc Hoàng thượng mỗi ngày đều đến cung tỷ tỷ ? Vì mấy ngày nay, Hoàng thượng luôn ở chỗ hơn nửa ngày.
Vừa dứt lời, Cẩm Nhược hạ thấp giọng, : “Vương phi, cứ tiếp tục như thì , chờ ngày nào đó Hoàng hậu trở , dễ Hoàng thượng phát hiện.”
Ta cảm thấy Cẩm Nhược đúng, vẫn nên giữ cách với Dương Mặc Kỳ là thỏa nhất.
Ta hỏi Cẩm Nhược, Vương gia đã khá hơn chút nào ? Cẩm Nhược Vương gia còn tỉnh.
Ta cảm thấy chút kỳ quái, rõ ràng đêm đó lúc tỷ tỷ tới, Vương gia đã dấu hiệu tỉnh , năm sáu ngày trôi qua , còn tỉnh ?
Cẩm Nhược ấp úng cái gì mà Vương gia thương quá nặng, cho nên nhất thời khó tỉnh .
Ta nàng, trong lòng chút nghi ngờ, nhưng cũng tiếp tục hỏi nữa.
6
Để tránh khác phát hiện và tỷ tỷ bí mật tráo đổi thân phận với , luôn ở trong cung, bước chân ngoài. Những ngày tháng vô vị , Cẩm Nhược sợ buồn chán nên đã nhờ dựng một chiếc xích đu trong sân.
Thuở nhỏ, trong Đường phủ cũng một chiếc xích đu, thường cùng tỷ tỷ chơi đùa, hai còn so xem xích đu của ai sẽ bay cao hơn. từ khi mẫu thân bắt đầu dạy quy củ, chúng phép nghịch ngợm nữa, chiếc xích đu cũng tháo bỏ.
Vậy nên, khi một lần nữa xích đu, lòng tràn ngập niềm vui sướng.
Cẩm Nhược phía đẩy xích đu, gió ù ù lướt qua tai, cả nhẹ bẫng như trọng lượng, mọi muộn phiền dường như tan biến trong làn gió .
Ta bảo Cẩm Nhược đẩy cao hơn nữa, xa hơn nữa. Xích đu đong đưa càng ngày càng cao, thể thấy cảnh vật bên ngoài tường cung điện của Hoàng hậu. Ta nghĩ, nếu bay cao hơn, thể thấy nhiều thứ hơn. Có lẽ sẽ thấy vương phủ, thấy Đường gia, thậm chí là mẫu thân.
Thế nhưng, chẳng thấy những điều , chỉ thấy Dương Mặc Kỳ gốc liễu xa, biết đã đó bao lâu. Đôi mắt sâu thẳm như mực của ngài chăm chú , sâu lắng và khó dò.
Ta hoảng hốt, vội gọi Cẩm Nhược dừng xích đu.
Xuống khỏi xích đu, chỉnh trang dung nhan, Dương Mặc Kỳ đã bước đến mặt. Ta cúi đầu thật thấp, cung kính hành lễ với ngài .
Ngài lên tiếng, cũng dám động đậy, ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế .
Một lúc lâu , ngài mới cất lời bảo dậy, : “Cùng trẫm dạo một chút.”
Dương Mặc Kỳ bước phía , lặng lẽ theo . Ngài gì, cũng im lặng. Ngày , chúng cũng từng yên lặng mà ở bên như , nhưng hôm nay sự tĩnh lặng mang theo một chút bất an kỳ lạ.
Ta nghĩ ngài sẽ cứ thế mà im lặng, nhưng ngờ ngài mở lời : “Vài ngày , Cảnh vương hôn mê bất tỉnh, nàng lo lắng vô cùng. tại những ngày gần đây, nàng để ý đến chuyện của Cảnh vương nữa?”
Ngài dứt lời, lòng liền trầm xuống. Chẳng lẽ ngài đã phát hiện chuyện của tỷ tỷ và vương gia?
Khi còn nghĩ cách trả lời, Dương Mặc Kỳ hỏi: “Sao trả lời? Câu hỏi khó đến thế ?”
Giọng ngài lạnh nhạt, nhưng khiến toát mồ hôi lạnh khắp lưng.
Ta cúi đầu, cung kính, trong đầu nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, cẩn thận đáp: “Vương gia là cùng một mẹ với bệ hạ, những ngày đó Vương gia nguy kịch, thân là Hoàng hậu, thần tất nhiên lo lắng. Hơn nữa, Vương gia là phu quân của Uyển Nhi, từ nhỏ Uyển Nhi đã thần và mẫu thân che chở, từng trải qua những chuyện như . Thần chỉ sợ nàng vì thương tâm mà đau buồn quá mức, thể để tâm.”
Ta cảm thấy lời đã đủ chu , liền len lén quan sát thần sắc của Dương Mặc Kỳ.
Ngài bên ao sen, ánh mắt bình thản về mặt hồ xa xăm, đoán ngài hài lòng với câu trả lời của .
Ngài phía xa, giọng cũng trở nên hững hờ như gió thoảng: “Nghe ba ngày , Cảnh vương đã tỉnh . Vương phi canh giữ bên giường mấy ngày mấy đêm, khiến Cảnh vương vô cùng cảm động. Trước Cảnh vương lạnh nhạt với Vương phi, nay hai ân ái mặn nồng.”
Nói , ngài đầu , ánh mắt như dò xét từng biểu cảm của . Dẫu trong lòng cuộn trào như sóng lớn, cũng cố gắng kiềm chế, để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Ta nhếch khóe môi nở một nụ : “Vậy… thật là quá.”
Ta rõ ngài rời lúc nào, lẽ ngay khi câu , hoặc lẽ đó một lúc nữa.
Ta bên bờ ao, mắt rời mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, đến khi cảm thấy mắt khô rát mới nhớ chớp mắt. Mãi đến khi Cẩm Nhược tìm đến, mới theo nàng trở về.
Ba ngày , Dương Mặc Kỳ triệu kiến Cảnh vương và Cảnh vương phi cung.
Thế là xuất hiện một cảnh tượng hết sức buồn .
Ta mặc y phục Hoàng hậu của tỷ tỷ bên cạnh Dương Mặc Kỳ, còn tỷ tỷ và Dương Mặc Lễ ở vị trí .
Giống như lần đầu tiên tiến cung gặp tỷ tỷ .
Tỷ tỷ mặc bộ y phục của , khóe mắt vẽ một nốt ruồi lệ giống hệt , dáng vẻ ngoan ngoãn bên cạnh Dương Mặc Lễ. tỷ tỷ vẻ bối rối, nét mặt lộ rõ vẻ bất an, ánh mắt mang theo chút áy náy.
Dương Mặc Lễ hề đặt ánh mắt lên , nắm tay tỷ tỷ, như với nàng rằng, mọi chuyện đã lo liệu.
Ngươi xem, dù tỷ tỷ ở bên ai, cũng đều đối xử bằng sự dịu dàng nhất.
Ta nâng chén rượu lên, uống cạn một , chẳng còn để tâm xem họ gì nữa. Một chén một chén, chẳng mấy chốc, rượu đã khiến mặt đỏ bừng. Ta tự rót đầy một chén khác, định đưa lên miệng thì một bàn tay thò chặn lấy cổ tay . Ta đầu, bắt gặp nét mặt chau mày của Dương Mặc Kỳ.
“Rượu hậu vị mạnh, uống ít thôi.”
Không uống thì uống…