Song Sinh - Chương 14
21.
Tuyết lớn liên miên cuối cùng cũng dừng . Các cung nhân khiêng thi thể khỏi thành, từng xe từng xe nước chở trong cung, đổ lên những viên gạch xanh. Sau khi cọ rửa, mặt đất trở về dáng vẻ ban đầu, như thể trận chiến kinh hoàng hôm qua chỉ là một ngày bình thường trong dòng chảy dài dằng dặc của lịch sử.
Thẩm Dực điều khiển xe ngựa chờ ngoài cửa. Ta trong xe, chỉ mới uống nửa chén trà thì đã cảm thấy điều gì đó .
Ta vén rèm xe, hướng về phía Thẩm Dực đang cầm cương xe phía mà hỏi:
“Đây chẳng là đường khỏi cung ? Chúng gặp Dương Mặc Kỳ ?”
Thẩm Dực thẳng lưng lưng ngựa, giọng nhàn nhạt vọng :
“Phải, vi thần phụng mệnh đưa Vương phi xuất cung.”
Ta lập tức bảo ngừng xe, Thẩm Dực đầu . Ta với :
“Ta . Ta gặp ngài .”
Thẩm Dực nhíu mày đáp:
“Đây là ý chỉ do Hoàng thượng đích thân ban , đưa rời cung.”
Ta : “Không gặp ngài , quyết .”
Thẩm Dực buột miệng:
“Hoàng thượng , gặp Vương phi!”
Ta sững , như thấy gì, hỏi:
“Ngươi gì? Ngài gặp ?”
Ánh mắt Thẩm Dực thoáng lấp lánh:
“ , cho nên mới lệnh nhanh chóng đưa rời .”
Ta mỉm :
“Người đều ngài bệnh nặng, mấy ngày giam cầm. Thân thể ngài làm chịu nổi? Ngài hối thúc ngươi mau chóng đưa , chẳng qua là biết tình trạng hiện tại của . Ngài càng thấy, càng đến .”
Nói , lập tức chui khỏi xe, làm bộ như nhảy xuống.
“Vương phi…” Thẩm Dực gọi dừng , giọng lộ rõ vẻ bất đắc dĩ:
“Ta đưa .”
Trên tường thành, gió lạnh rít gào. Tuyết vụn cuốn lên, len qua cổ áo làm rét run.
Dương Mặc Kỳ khoác một bộ bạch cừu trắng ấm, gió lạnh thổi qua lớp lông mềm mại áo choàng, như từng đợt sóng lúa. Thân hình gầy yếu của ngài dường như chịu nổi sức nặng của bộ áo dày, khiến ngài trông càng thêm cô đơn.
Nghe thấy tiếng bước chân của , ngài đầu . Cả tiều tụy đến cực độ, gương mặt còn chút thịt, dáng vẻ mỏi mệt yếu ớt, duy chỉ đôi mắt vẫn còn ánh sáng. Ngài mấp máy môi, như ngàn lời , nhưng cuối cùng chỉ thốt một câu:
“Uyển Nhi, nàng cuối cùng vẫn tới.”
Ta gì, chỉ bên cạnh , về phía mà đang dõi ánh mắt theo. Đứng ở đây, chỉ cần khẽ cúi đầu là thể thu hết bộ hoàng thành tầm mắt. Con đường qua để đến cổng cung, từ đây vẫn thấy rõ mồn một.
Ta :
“Nếu đến tìm ngài, ngài định đây rời mãi mãi ?”
Ngài chăm chú thật sâu:
“Nàng nên lên đây. Nàng gần thế , bảo làm nỡ để nàng rời ?”
Ta nghĩ ngợi một lúc, nghiêng đầu thẳng ngài :
“Vậy thì đừng để . Ta sẽ nữa, ở đây cùng ngài.”
Đôi mắt ngài khẽ động, tránh ánh của :
“Uyển Nhi, nàng biết, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Trong lòng như một bàn tay hung hăng kéo mạnh, sắc mặt tái nhợt :
“Họ ngài khó qua mùa đông năm nay, thật ?”
Ngài khẽ , kịp đáp lời thì đã xuất hiện một tràng ho dữ dội thể kiềm chế, ngài đưa tay áo che miệng, cả thân run rẩy kịch liệt theo từng cơn ho. Khó khăn lắm mới ngừng , ngài lặng lẽ giấu ống tay áo phía , nơi đó đã loang lổ những vệt đỏ tươi, chói mắt.
Đôi môi máu nhuộm đỏ như thoa một lớp son hồng, gương mặt tái nhợt càng nổi bật đến kinh .
Ngài khẽ ngước mắt, nụ pha lẫn bất lực:
“Họ sai, lẽ … thật sự qua nổi mùa đông .”
Ta nhào lòng , dùng tay áo lau vệt máu nơi khóe môi , đôi mắt mờ bởi một lớp sương mỏng, giọng nghẹn ngào đến mức chính cũng nhận :
“Không , ngài sẽ khỏe mà. Trước khi ngài khỏe , sẽ ở bên cạnh ngài. Dương Mặc Kỳ, hãy hứa với , ngài nhất định khỏe .”
Ngài nắm lấy bàn tay đang khẽ run của , vạt áo trắng thêu hoa phù liên của đã máu nhuộm thành những đốm đỏ li ti, tựa như những bông mai chớm nở:
“Uyển Nhi, hứa với nàng.”
Giọng ngài nhẹ nhàng đến mức làm lòng vốn đang hoang mang liền bình tĩnh :
“Có nàng ở bên cạnh, cầu còn chẳng .”
Những ngày , luôn ở bên cạnh Dương Mặc Kỳ.
Ngài , đây, chính là một bệnh nhân biết điều. Làm gì bệnh nào mà chịu nghỉ ngơi cho , ngày ngày bàn xem tấu chương, mà đã xem thì xem cả ngày trời!
Loạn lạc mới bình định, việc cần xử lý nhiều vô kể. Dù dốc sức ngày đêm cũng vẫn chẳng thể xử lý chu .
Thời tiết lúc đã độ giá rét, bên cạnh ngài bày một lò than, trong phòng nóng đến mức khiến khó thở. Vậy mà ngài vẫn khoác một chiếc áo choàng dày, nhưng đôi tay lạnh buốt như băng.
Nhìn thấy , lòng xót xa, khuyên nghỉ ngơi một lát. Ngài miệng thì đồng ý nhưng thực chẳng hề ý định nghỉ ngơi.
Ta tức giận cau mày, mà ngài bày bộ dạng yếu ớt, hoa mắt chóng mặt, Uyển Nhi ôm một cái mới khỏe . Đôi mắt đượm ý của mang nét ngây thơ vô tội, như một con cún nhỏ.
Nhìn như , thử hỏi còn giận nổi ?
Do đó, lén lút đến Thái y viện, tìm kiếm một ít hương liệu nhẹ nhàng an thần và trộn với các loại hương mà ngài thường dùng, đốt lên và đặt bàn làm việc của . Ngài ngẩng đầu hỏi vì hương mùi khác với những lần . Ta nghiêm mặt, :
“Hương đã để lâu trong kho, ẩm mốc. Ta nghĩ ngài luôn chú trọng tiết kiệm, lãng phí, nên đem dùng thử.”
Ngài hỏi thêm gì, chỉ cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, chẳng bao lâu liền mệt mỏi, ngả đầu đùi mà một lát.
Thẩm Dực với rằng khi Dương Mặc Kỳ mới lên ngôi, lúc đó sức mạnh và căn cơ của ngài thua gì Dương Mặc Lễ.
Những năm , Dương Mặc Lễ với chiến công hiển hách chiến trường dần dần chiếm lòng dân và sự tín nhiệm của các quan . Tuy nhiên, những thứ vẫn đủ thỏa mãn tham vọng của Dương Mặc Lễ, bắt đầu âm thầm nuôi quân đội, đồng thời sai hạ độc Dương Mặc Kỳ.
Loại độc mỗi ngày một chút, dần dần xâm nhập cơ thể ngài , khiến ngài ngày càng yếu , ngay cả Thái y viện cũng phát hiện .
Dương Mặc Kỳ mặc dù biết rõ hậu quả của loại độc , nhưng vẫn tiếp tục dùng trong suốt mười mấy năm, khiến cho cơ thể càng lúc càng suy yếu.
Thật , nếu xảy quá nhiều chuyện, Dương Mặc Kỳ đã thể giải quyết tất cả khó khăn trong hai năm qua. Trước khi độc xâm nhập tận xương tủy, nếu điều dưỡng , lẽ ngài còn thể sống thêm mười năm nữa.
Dương Mặc Lễ vì lòng ghen ghét, đã âm thầm tăng cường độc tính, khiến cho cơ thể Dương Mặc Kỳ càng ngày càng yếu . Những ngày đó, Dương Mặc Kỳ giam cầm trong một căn viện nhỏ, ngày đêm nghỉ mà lo toan, rốt cuộc dây thừng đã đứt đoạn.
Các thái y trong Thái y viện rằng, giờ đây thân thể Dương Mặc Kỳ như một con rối mục nát, dùng bất kỳ thuốc gì cũng vô ích, bên trong đã hư hỏng.
Khi điều , chén trà đang cầm lỡ trượt khỏi tay, vỡ tan chân.
Khi về đến nhà, Dương Mặc Kỳ đang dựa giường xem tấu chương. Dạo gần đây ngài lúc nào cũng bận rộn như , dường như giải quyết xong mọi việc thì thể yên tâm.
Ta phòng đã vội vàng ôm lấy , Dương Mặc Kỳ kinh ngạc hỏi chuyện gì xảy .
Ta vùi đầu vạt áo của , giọng ẩn trong đó, lẩm bẩm: “Ta .”
Ta thể biết ngài đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Lúc thể gặp , nhưng bây giờ, nghĩ đến bên thêm một ngày, một giờ, một khắc đã mãn nguyện.
Sau đó, ngoài việc thường xuyên ở bên cạnh Dương Mặc Kỳ, phần lớn thời gian đều ở trong Thái y viện, cúi đầu tủ sách cao ngất, nghiên cứu các sách y lý của tiền nhân, hy vọng tìm phương thuốc nào thể giúp cải thiện tình trạng bệnh của Dương Mặc Kỳ.
tiếc thay, chẳng tìm gì cả.