Song Quy Yến - Chương 5
12
Vận mệnh của kiếp trước đã được thay đổi.
Tuy Sở Tự làm quý phi, nhưng lại có quyền hoàng hậu.
Ai cũng khen quý phi hiền đức, không tranh sủng với các phi tần khác.
Năm thứ bảy sau khi hoàng đế đăng cơ, triều chính phức tạp khiến hắn vất vả lâu ngày thành bệnh, cuối cùng đổ bệnh.
Điều càng khiến người ta sầu lo là đương kim bệ hạ chỉ có hai con trai và ba con gái.
Những thần tử kia đều sợ vị bệ hạ hiện giờ sẽ giống hai đời đế vương trước, con cái mỏng manh, dễ chết non, khó khăn chuyện thừa kế.
Quần thần bèn đề nghị lập hoàng trưởng tử làm thái tử.
Nhưng đương lúc quan trọng nhất đó, An Bình hầu lại cản trở ngay trên triều đình, phẫn nộ can gián: “Trải qua điều tra nhiều mặt của thần, thân phận của quý phi có điểm khác thường, chính là con gái của tội thần Cố Nguyên Sơn, cá lọt lưới của vụ án Phù Ấn năm xưa. Thị trăm phương nghìn kế ẩn núp bên người bệ hạ, thay tên đổi họ, chứng tỏ bụng dạ khó lường, theo luật phải đền tội, con trai thị càng không nên làm thái tử.”
Nhất thời tất cả ồ lên, mọi thứ như sôi trào.
Tôi và Sở Tự ngồi trong điện Phi Hương, nghe cung nữ kích động bẩm báo.
Nhưng tôi và chị nhìn nhau với ánh mắt đầy kiên định.
“Chị, đã chuẩn bị xong chưa?”
Chị gật đầu.
Sở Tự hỏi: “Em có sợ không?”
Tôi lắc đầu đáp: “Không sợ.”
Chị từng chứng kiến cả Cố gia sụp đổ, tôi cũng từng thấy Sở gia thi cốt chồng chất thành núi. Người đã trải qua sinh tử, bò từ cầu Nại Hà lên báo thù thì sao lại sợ chứ?
Chúng tôi chỉ có thể tiến, chứ không thể lui.
Kiếp trước An Bình hầu giành được tiên cơ, thân phận Sở Tự bị vạch trần, biến thành tù nhân.
Nhưng bây giờ đã khác.
Tin tức này là do chúng tôi tự tay đưa tới cho An Bình hầu, chính là muốn ông ta nhắc lại bản án cũ, lật lại chuyện năm xưa.
Đây mới là cơ hội giải tội cho Cố gia, mượn chuyện này để đưa chứng cứ sửa lại án oan sai cho Cố gia ra trước mắt người đời, để lấy lại thanh danh cho Cố gia.
Sở Tự mặc cung trang hoa lệ, đầu đeo trâm ngọc, chậm rãi đi tới chính điện.
Tôi ở ngoài chờ chị.
Chị chờ ngày này đã quá lâu rồi.
Con trai Tần Minh của Thương thư Tần Việt của bộ Hộ năm xưa đã chờ lâu ở kinh thành. Hắn bằng lòng tự mình làm chứng để chứng minh năm đó phụ thân mình tố cáo Cố tướng như vậy là bị An Bình hầu ép buộc.
Tần Việt chính là môn sinh của Cố tướng, cực kỳ được tín nhiệm, nhưng lại đánh cắp tư ấn của Cố tướng làm giả thủ lệnh.
Năm đó có thể thành án là vì Tần Việt làm chứng, sự phản bội của tâm phúc khiến những chứng cứ kia biến thành bằng chứng xác đáng.
Sở Tự quỳ gối trên đại điện, thỉnh cầu bệ hạ phúc thẩm vụ án oan của Cố gia, trả lại sự công bằng cho cả nhà Cố gia.
Sự xuất hiện của Tần Minh khiến An Bình hầu sợ hãi.
Lúc trước ông ta vừa dụ dỗ vừa ép buộc Tần Việt, mà Tần Việt bận tâm già trẻ trong nhà, nên lính hầu cho ông ta.
Nhưng mấy năm sau, Tần Việt không được ch//ết già. Ông ta ch//ết trên đường đi nhậm chức ở Duyễn Châu, bị đá đổ xuống, mất mạng tại chỗ.
Ông ta tới Duyễn Châu vốn là thăng chức, thành đại tướng biên cương, trấn thủ một phương.
Nào ngờ tai họa đột phát, khiến ông ta ch//ết ngay trên đường đi nhậm chức.
Tất cả mọi người thổn thức coi đây là vụ tai nạn ngoài ý muốn, nhưng lại không phải.
Khi rời kinh, Tần Việt đã có dự cảm chuyến này đi không thuận, bèn để lại thư tín cho Tần Minh, báo cho con trai mình từ đầu chí cuối vụ án Cố tướng, bảo hắn để ý An Bình hầu.
Sau đó cả Tần gia chuyển tới biên thành, rời xa kinh đô.
An Bình hầu cứ ngỡ từ giờ có thể kê cao gối ngủ ngon, không còn ai biết được âm mưu của ông ta nữa.
Ai ngờ Tần Việt trước khi đi nhâm chức còn để lại một bức thư tay.
Mà phong thư này chính là chứng cứ quan trọng để lật lại bản án hôm nay. Có lẽ, An Bình hầu chưa từng nghĩ rằng Tần Việt còn để lại đường lui.
13
Một viên đá làm dấy lên ngàn gợn sóng, vua tôi đều khiếp sợ.
Có người nói giờ mà lật lại bản án thì sẽ khiến triều cuộc rung chuyển. Có kẻ lại bảo pháp lý bất công ắt bị trời phạt. Những tiếng tranh luận vang lên không ngớt.
Nhưng có một người dốc sức đòi phúc thẩm lại vụ án, nên không tiếc cãi lại đám cựu thần ngay trên điện.
Người lên tiếng chính là Tạ Cảnh Ngôn.
Khi biết được tin này, tôi cúi mặt xuống.
Sở Tự khẽ nói: “Vị Tạ đại nhân này là chủ sự bộ Hình, rất có danh vọng, ngài ấy lên tiếng tất nhiên là rất có trọng lượng. Chỉ không rõ sao ngài ấy lại giúp chúng ta?”
Lòng tôi thoáng ngưng trệ, nhưng vẫn đáp lời: “Có lẽ ngài ấy không muốn thấy có án oan tồn tại trên đời.”
Bệ hạ lệnh tam tư hội thẩm, lật lại bản án cũ.
An Bình hầu bị cấm túc trong phủ, trước khi điều tra ra kết quả, ông ta không được ra khỏi phủ bước nào.
Sở Tự thì ở yên trong điện Phi Hương.
Suốt một tháng, bệ hạ đều không tới gặp chị.
Mãi cho tới khi ba tư thẩm tra chứng cứ, kiểm lại hồ sơ, trình giao ngự án.
Chân tướng được thông báo khắp thiên hạ, hoàng đế chiêu cáo bốn bể, sửa lại án oan cho Cố gia.
An Bình hầu bị đoạt tước vị, chém ngang eo.
Trưởng công chúa vì con gái gả đi dị quốc, phu quân bị trảm, nên chỉ một đêm đầu tóc bạc trắng, xin tới Thanh Sơn tự ở Ninh Châu để tóc tu hành.
Thân phận của Sở Tự đã có thể quang minh chính đại chiêu cáo trước mọi người. Chị là con gái Cố Lệnh Nghi của Cố tướng, là con cháu của trung thần thanh chính liêm minh, mà không phải con gái của tội thần tham ô mục nát.
Nhưng Sở Tự nói, chị vừa là con gái của Cố gia, vừa là con gái của Sở gia.
Ơn sinh ơn dưỡng đều không phụ.
Tôi và chị bước vào tổ trạch Cố gia, nơi đây đã là bị bỏ hoang từ lâu.
Chị nhìn những gạch nát ngói vỡ mà bất giác rơi nước mắt.
Nhưng khi xoay người đi tới khúc quanh thì lại thấy bóng hình đế vương.
“Trước kia trẫm luôn có thể thấy được bóng dáng cố nhân từ trên người nàng, trẫm tưởng đó là trùng hợp, không ngờ lại chính là cố nhân. Lệnh Nghi, mừng nàng đã về…”
Giờ phút này, ánh mắt hoàng đế nhìn chị mới có mấy phần biến đổi. Không còn là vẻ khinh coi thường khinh rẻ chim tước trong lồng của hậu cung, mà là vài phần vui sướng khi gặp lại bạn chơi thuở nhỏ.
Tiếc rằng chung quy hắn không thể nhận ra rằng đôi chút nhớ nhung ấy cũng không sâu đậm đến vậy.
Thời cơ như thế này, tôi đương nhiên phải thức thời lui ra rồi.
Nhưng khi đi tới khúc quanh, tôi lại nghe thấy Sở Tự hỏi hắn: “Nếu bệ hạ nhận ra từ trước, liệu có lật lại bản án cho Cố gia giúp thiếp không?”
Tôi khẽ than trong lòng, đây là lời dại dột, vốn không nên hỏi.
Lại nghe thấy bệ hạ buồn bã đáp: “Không.”
Gốc rễ An Bình hầu phủ quá vững chắc, có dây mơ rễ má sâu đậm với thế gia trong triều, lúc còn là thái tử, bệ hạ bị lũ sói rình quanh, hắn không được phép đi sai bước nào. Lúc thành quân vương, hắn còn phải cân bằng triều chính, chế hành các phương. Bất kể là thân phận nào, hắn sẽ không chủ động dây vào tai họa, một bản án cũ không đáng để hắn dốc hết tâm sức.
Xu lợi né hại, bo bo giữ mình mới là nguyên tắc hành sự của hắn.
Tình cảm sư sinh vỡ lòng thụ nghệp không đủ để hắn mạo hiểm, bạn chơi thuở nhỏ và tình nghĩ thanh mai trúc mã càng không đủ để hắn mạo hiểm như thế.
Những gì chị muốn có được đều phải tự đi giành lấy.
Sở Tự biết rõ đáp án nhưng vẫn muốn hỏi một câu. Có lẽ chị chỉ muốn khiến bản thân càng thanh tỉnh hơn thôi.
Tình cảm thuở thiếu thời, làm phu thê vài năm, thứ hắn có thể làm chỉ là nói lời thật lòng.
Bệ hạ hạ chỉ dựng lại tòa nhà Cố gia, cung phụng hương khói, truy phong Cố tướng, lại ban cho một tang lễ trọng thể.
Thánh chỉ lập hậu và thánh chỉ lập thái tử được ban ra lần lượt.
Tôi cúi đầu với Sở Tự: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương.”
Án oan đã được giải, thân phận chị đã rõ, cả triều trên dưới không còn ai phản đối.
Thời cơ chín muồi.