Song Quy Yến - Chương 3
6
“Chị bảy tuổi vào Sở gia, phụ thân và mẫu thân đều rất tốt với chị, chị cũng chưa từng nhắc tới chuyện năm xưa, bọn họ tưởng chị nhỏ tuổi không nhớ rõ, nhưng chưa ngày nào là chị quên đi mối hận diệt môn…”
Giọng chị đầy phẫn nộ, liên tục ho khan.
Ở tiền kiếp, khi tôi biết được thân thế của chị thì đã quá muộn, không thể ngăn được cơn sóng dữ ập tới, đến cả tính mạng mình tôi cũng không giữ nổi.
Tôi ngồi trước giường, xoa tay chị: “Lần này vẫn còn kịp.”
Sở Tự nghi ngờ sao tôi biết chuyện này, ánh mắt tôi hơi trầm xuống, chỉ đáp là nghe trộm cuộc nói chuyện của phụ thân và mẫu thân.
Chị không truy hỏi.
Phụng Hoa quận chúa ngang ngược hống hách đã quen, lần này để ả làm kẻ ác thì chẳng có ai hoài nghi.
Dù sao khoảng thời gian Sở Tự vào phủ trưởng công chúa, Phụng Hoa quận chúa đã không ít lần sinh sự.
Lần này vụ đẩy Sở Tự vào nước, ả dù nghĩ thế nào cũng phải ngậm bồ hòn thôi.
Sứ thần nước Đông Ly đã vào kinh thành, người bọn họ muốn tới hòa thân chính là con gái của trưởng công chúa. Hiển nhiên sự lựa chọn duy nhất bây giờ chính là Phụng Hoa quận chúa rồi. Dù sao cô con gái nuôi Sở Tự đã được định làm trắc phi thái tử, thánh chỉ đã ban, không thể xoay vần.
Quần thần quỳ xuống cầu xin, cảnh tượng cực kỳ chấn động.
“Phụng Hoa quận chúa hưởng sự cung dưỡng của thiên hạ, nay nên hiệu lực cho quốc gia, xin quận chúa đồng ý gả.”
“Xin trưởng công chúa vì giang sơn xã tắc, vì cơ nghiệp trăm năm mà nhịn đau đồng ý.”
Câu nào cũng mang tính cưỡng ép, không còn đường lui.
Hoàng đế tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng thứ ông ta coi trọng nhất là hoàng quyền, không có ngoại lệ.
Ông ta để trưởng công chúa biết ý đồ của nước Đông Ly, để bà ta có cơ hội đề phòng đã là suy tính cho bà ta rồi.
Có lẽ trưởng công chúa đã sớm dự liệu rằng sẽ có ngày này, bà ta đã đề phòng rồi, tiếc là cờ kém hơn người.
Khi tin này truyền tới, tôi đang bóc vỏ lựu cho Sở Tự: “Mấy lão già cổ hủ này chỉ biết nói mấy câu như thế mà thôi.”
Sở Tự trầm giọng nói: “An Bình hầu trở về từ đất Thục rồi.”
Tay tôi hơi khựng lại.
An Bình hầu về không lâu, trưởng công chúa lập tức thay đổi thái độ, tự mình dâng thư cho tới bệ hạ công bố quận chúa đã đồng ý.
Nhưng lại định ngày xuất giá của hai vị quận chúa cùng một ngày.
Mười tám tháng chạp, Phụng Hoa quận chúa hòa thân tới Đông Ly, Lăng Dương quận chúa gả vào Đông cung làm trắc phi.
Ai nấy đều khen ngợi trưởng công chúa rõ đại nghĩa, chúc mừng bà ta song hỉ lâm môn.
Nhưng tôi lại cảm nhận được sự khác thường.
An Bình hầu trở về có vài ngày là đã có thể khiến trưởng công chúa đổi ý, bằng lòng cho con gái đi hòa thân dị quốc, thực sự không hợp lẽ thường.
Đám người hầu của phủ trưởng công chúa đã tới phủ đón Sở Tự về phủ chờ gả, công bố là trưởng công chúa quý trọng duyên phận mẹ con, để chị xuất giá từ phủ trưởng công chúa.
Lý do như thế dường như không thể khước từ.
Nếu từ chối thì lại lộ vẻ Sở Tự vì hành vi của Phụng Hoa quận chúa mà xa lạ trưởng công chúa.
Điều này sẽ bất lợi cho chị.
Lúc theo những người đó hồi phủ, trong mắt chị đầy bất an.
An Bình hầu vốn không phải kẻ dễ đối phó.
Chị đi rồi, mẫu thân thường xuyên ưu sầu suy nghĩ, hay gặp ác mộng.
Mẫu thân nói bà rất lo cho Sở Tự, trong mộng Sở Tự luôn cầu cứu bà, khóc lóc nói rằng chị không muốn rời xa cố quốc, không muốn gả đi xa…
Tôi đột nhiên kinh hãi.
Đây chính là cảnh tượng đã xảy ra ở kiếp trước.
7
Khi Phụng Hoa quận chúa lại xuất hiện ở trước mặt tôi thì ả không còn vẻ hoảng hốt lo sợ khi sắp hòa thân nữa, mà tỏ ra rất điềm tĩnh.
Trên mặt ả mỉm cười đầy khiêu khích: “Thế gian này vốn có tôn ti trật tự, sang hèn khác biệt. Sở Tự ti tiện từ nhỏ, chỉ xứng làm kẻ thay thế người khác mà thôi, phải đi viễn bang chính là số mệnh của thị…”
Phụng Hoa quận chúa vẫn ngông nghênh như trước.
Ả chưa từng để tôi và Sở Tự vào mắt.
Nhưng, người dù có thấp hèn đến mấy cũng không cam lòng bị kẻ khác chà đạp, thiên chi kiêu nữ cũng thất bại bởi sự kiêu ngạo tự phụ của ả.
Ngày đại hôn, trưởng công chúa và An Bình hầu vờ vịt như đau lòng không nỡ, chỉ là trong mắt luôn toát lên vẻ lạnh lùng.
Chỉ cần ra khỏi Chính Dương môn là ván đã đóng thuyền.
Nhưng tới thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố.
Sứ thần Đông Ly nói, dựa theo quy định của nước hắn, quận chúa phải uống ba chén để bái biệt cố quốc.
Người trong kiệu mãi không thấy có phản ứng.
Sứ thần Đông Ly nhân cơ hội kiếm chuyện: “Sao quận chúa không ra? Chẳng lẽ người ngồi trong kiệu là giả?”
Nữ quan sứ đoàn đột nhiên chất vấn, xốc màn kiệu lên.
“Không phải Phụng Hoa quận chúa.” Thị hô to.
Quả nhiên bọn họ động tay chân, người hôn mê trong kiệu là Sở Tự.
Trưởng công chúa và An Bình hầu không ngờ lại nảy sinh trắc trở, sắc mặt cực khó coi.
Nhất thời khắp nơi hỗn loạn.
Tôi hờ hững lui ra khỏi đám người.
Đã đến giờ phút này rồi, mà An Bình hầu còn muốn hai người bọn họ đổi gả.
Phụng Hoa vào đông cung, Sở Tự đi Đông Ly.
Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, Phụng Họa muốn vị trí Thái tử phi cũng là dễ như trở bàn tay.
Dưới sự cưỡng ép khuyên bảo của quần thần thì đây cũng được coi là một đường lui. Chỉ cần gạo nấu thành cơm, là thành kết cục đã định, đám triều thần kia cũng chẳng thể nói gì.
Nhưng sao tôi có thể để ông ta được như ý muốn chs.
Gửi một phong thư tới Tứ Phương quán, nhắc nhở đám sứ thần Đông Ly này vốn không phải chuyện khó khăn gì.
Cục diện hôm nay chính là món quà tôi tặng bọn họ.
Thái tử đã tới phủ trưởng công chúa đón Sở Tự.
Hai vị quận chúa, ai về chỗ người nấy.
Kiếp trước cuối cùng Sở Tự cũng không đi hòa thân, chỉ tiếc là cái giá phải trả quá lớn. Chị cố ngã vào hàn đàm, bị bệnh nặng một hồi, mất đi nửa cái mạng, mặc dù thoát khỏi hòa thân nhưng lại gặp khó khăn trong việc có con nối dòng.
Lần này tôi khiến con đường chị phải đi dễ dàng hơn đôi chút.
Tôi đứng ở trên tầng cao của trà lâu, nhìn Phụng Hoa quận chúa bị nhét vào chiếc xa liễn hoa lệ, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ả.
Ả cũng chỉ là một kẻ bị quyền thế làm hư hỏng, ngoài mạnh trong yếu, miệng cọp gan thỏ, ở cục diện thế này, chung quy là ả vẫn sợ.
Nghe kể trò khôi hài này, bệ hạ phái Vũ Lâm vệ tới trấn thủ nghiêm ngặt, không còn cách nào gian lận nữa.
Sắc mặt trưởng công chúa và An Bình hầu u sầu buồn bã, nhưng chỉ có thể kìm xuống.
Trò xiếc của bọn họ, bệ hạ đã nhìn thấu từ trước, đối ngoại thì chỉ nói là bận rộn quá nên sai sót, nhưng Vũ Lâm vệ đích thân đến đã tỏ ý chấn nhiếp rồi.
Phụng Hoa còn muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện không ai làm chỗ dựa cho ả nữa.
Từ nay về sau, ả đi tận Đông Ly xa xôi, lại chẳng ai che gió che mưa, cũng chẳng người nào dung túng sự ngang ngược càn rỡ của ả nữa.
Con đường còn lại cũng là tạo hóa của ả.
8
Sở Tự vào đông cung thành trắc phi của thái tử.
Tôi tận mắt thấy thái tử nói với chị: “Cô gặp nàng như thấy cố nhân trở lại.”
Tôi sợ chị đắm chìm vào nhu tình thái tử trao cho mà quên sự gian nguy của con đường phía trước, nhưng chị lại nói chị sẽ không như thế.
Mỗi đêm khuya chị luôn mơ tới đêm đó, đao quang kiếm ảnh, tiếng gào thét vang lên bên tai không dứt.
Chị không quên được tất cả những năm tháng mai danh ẩn tích, lang bạc kỳ hồ này.
Ngày ấy, tôi thấy đôi mắt thái tử như đang xuyên qua chị để nhìn người khác.
Trong khoảnh khắc đó tôi chợt hiểu.
Thái tử có phần coi trọng chị có lẽ là vì thấy được dấu vết người xưa trên người chị.
Sở Tự thích chơi ném thẻ vào bình rượu, đánh cờ, giỏi điều hương phổ nhạc.
Trên người chị luôn giữ thói quen khi còn ở Cố gia, thái tử từ trên người chị thấy được bóng dáng bạn chơi hồi nhỏ.
Khi còn nhỏ Thái tử từng được Cố tướng dạy bảo, Cố tướng cũng chính là ân sư vỡ lòng cho hắn.
Hắn và Sở Tự cũng coi như thanh mai trúc mã, nhưng kể từ ngày Cố gia bị hủy diệt, vận mệnh đã hoàn toàn thay đổi.
Ngày ấy, sau khi trò khôi hài chấm dứt, trưởng công chúa không vớt được chút lợi ích nào, bà ta dường như cũng nhận ra mình thành ván cầu và đá kê chân của Sở Tự, nên khi gặp lại Sở Tự, bà ta không còn ôn hòa thân thiện như trước nữa.
Có điều cũng chẳng sao.
Bà ta và Sở Tự chắc chắn sẽ đi theo hai hướng đối ngược.
Về điểm này, Sở Tự biết rõ hơn bất cứ ai.
Nếu chị nhớ rõ vụ thảm án nhiều năm trước, thì sẽ biết lúc ấy ai là kẻ đã đứng ra tố giác vụ án này.
Chính là An Bình hầu kia.
Ông ta với Cố tướng xưa nay vốn không hợp chính kiến, bên nào cũng cho là mình đúng.
Cố tướng làm quan nhiều năm, có được danh hiền, lại bị kẻ này chỉ chứng dùng quyền mưu tư, kiếm lợi cho mình ngay trên triều đình.
Vụ án này vừa được đưa ra, thiên hạ đều khiếp sợ.
Nhưng đủ mọi chứng cứ đều chỉ thẳng vào Cố tướng, cũng cho thấy ông sai khiến tâm phúc của mình ngầm nuốt thuế má và lương thực hai phủ, còn tìm kế thu tiền cước, tiền kho, tiền sọt…
Trên các thư tín lui tới đều có dấu tư ấn của Cố tướng, không thể chối cãi. Tần Việt, lúc ấy làm Thượng thư bộ Hộ, lại tố giác trên triều, công bố đó đều là do Cố tướng hạ lệnh.
Tần Việt kia là môn sinh của Cố tướng, do ông tự tay đề bạt.
Gã chính miệng tố giác, dẫn tới chứng cớ càng được chứng thực hơn.
Cả vua tôi đều phải khen gã cương trực không thiên vị, quân pháp bất vị thân.
Cố gia bị hoạch tội, cả nhà bị diệt trừ.
Thái tử rất tốt với Sở Tự, nhưng hậu viện của đông cung vĩnh viễn không thể nào chỉ có một nữ tử là chị.
Hoàng đế chọn thái tử phi cho thái tử, là con gái Triệu gia của Thuận Bình hầu phủ.
Ngày thái tử phi gả vào đông cung, mười dặm hồng trang, cực kỳ xa hoa. Lần Sở Tự vào đông cung khi đó hoàn toàn không thể sánh bằng.
Thái tử phi được nâng vào từ cửa chính Đông cung, còn chị thì vào theo cửa hông.
Nếu Cố tướng còn tại, Sở Tự cũng sẽ được như vậy.
Sở Tự bảo tôi vào đông cung với chị. Dưới ánh nến đỏ lay lắt, chị tựa bên chấn song, sắc mặt hờ hững.
Tình cảnh này, chị đã sớm dự liệu từ trước rồi.
Hậu viện của thái tử không chỉ có một người, ngoài chính phi, trắc phi, sau này còn đủ loại mỹ nhân nữa.
Sở Tự chế giễu: “Thái tử nói ở bên chị có thể khiến hắn cảm thấy thả lỏng, hắn nói sẽ luôn cưng chiều ta. Tiếc rằng chỉ là cưng chiều…”
Chỉ là cưng chiều có nghĩa là không phải không thể thay thế.
“Chị nên điều dưỡng cơ thể.” Giọng chị bình tĩnh như thể không hề bận lòng.
Tôi đoán được mục đích chị gọi tôi vào Đông cung.
Chị muốn một đứa bé, ai có thể sinh hạ trưởng tử cho thái tử trước, người đó sẽ chiếm được tiên cơ.
Tôi nghiên cứu y thuật nhiều năm, đương nhiên có thể giúp được chị.
Nhưng tôi lại nói: “Chờ thêm đã, thời cơ chưa chín muồi.”
Sau khi chính phi vào đông cung, thời gian thái tử dành cho Sở Tự đã giảm bớt.
Con gái Triệu gia tuy không ương ngạnh, nhưng cô ta thích thái tử đã lâu, nên có khúc mắc với Sở Tự.
Dù sao hôn sự này của cô ta do bệ hạ ban cho, mà trắc phi là thái tử tự cầu.
Ở trước mặt Sở Tự, cô ta luôn ra dáng chính phi, luôn nhắc nhở Sở Tự để chị ghi nhớ thân phận, tuân theo khuôn phép.
Sở Tự tươi cười đồng ý, đầy đủ dịu dàng ngoan ngoãn.
Nay trong đông cung, ngoài chị và chính phi thì còn có bốn vị mỹ nhân, trong đó có một mỹ nhân họ Mạc rất được thái tử yêu thích.
Mạc mỹ nhân kia có thai trước tiên, hoàng hậu và bệ hạ ban cho nhiều bảo vật, lại phóng túng cho thị đắc chí quên đi mọi thứ, mấy bận khiêu khích thái tử phi.
Trên tiệc sinh nhật của thái tử phi, Mạc mỹ nhân sinh non, nhưng lại luôn mồm nói thuốc bổ mà thái tử phi ban cho thị có độc, hại thị sinh non.
Từ khi Mạc mỹ nhân có thai, tôi bèn dặn Sở Tự rời xa thị.
Đứa con đầu tiên của thái tử, cuối cùng không giữ được, cũng giống kiếp trước.
Thái tử phi bị cấm túc, nữ quan nội đình phụng lệnh tới tra rõ chuyện này.
Từ khi Mạc mỹ nhân có thai, Sở Tự đã né tránh bằng cách tiến cung tụng kinh lễ Phật, sao chép kinh Phật cầu phúc cho thai nhi với thái hậu, nên lại có thể thoát ra khỏi lần tranh đấu này.
Nhưng ở kiếp trước, tội này rơi xuống đầu Sở Tự.
Cuối cùng đúng là điều tra rõ chân tướng, nhưng chị đã phải chịu không ít đau đớn xác thịt. Chị không có gia thế như thái tử phi, nên không chỉ hai từ “cấm túc” là có thể nhẹ nhàng vượt qua như thế.
Ngoài miệng thì thái tử nói tin chị, nhưng thực tế không hề che chở chị.
Đã tra ra được hung thủ thực sự hại Mạc mỹ nhân sinh non, không phải thái tử phi, mà là Vương mỹ nhân.
Thái tử phi hết hạn cấm túc, trở nên lạnh lùng hơn trước không ít.
Mạc mỹ nhân vì nỗi đau mất con mà tinh thần sa sút, ngày ngày tự nhốt trong phòng, không muốn ra ngoài nữa.
Sau đó Sở Tự về đông cung, liền nhận được sự chuyên sủng của thái tử.
Thái tử kể cho chị nghe những nỗi buồn và khổ sở của hắn. Hắn nói thái tử phi không rõ đại thế, lạnh nhạt hắn. Hắn nói Mạc mỹ nhân mất một đứa con mà như bị thất tâm phong…
Sở Tự như một bông hoa dịu dàng thấu hiểu, đưa ra lời an ủi hợp thời.
Trong lòng thái tử chỉ đầy những buồn khổ của hắn, lại quên Mạc mỹ nhân vừa mất con, quên cả thái tử phi bị vu hãm.
Kiếp trước Sở Tự bị nghiêm hình tra khảo, hắn chưa hề ra tay bảo vệ dù chỉ nửa phần.
Sau khi rõ chân tướng, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng một câu: “Nàng chịu oan ức rồi.”