Song Quy Yến - Chương 2
4
Sau khi vào kinh thu xếp ổn thỏa, Sở Tự xuất hiện.
Chị mặc y phục đẹp đẽ quý giá, dung nhan lẫn phong thái rất đẹp đẽ.
Trưởng công chúa dường như coi chị làm con gái ruột, chí ít là trước mặt người ngoài.
Chị chầm chậm tới gần rồi dứng lại bên cạnh tôi.
Phía sau là đám thị nữ đang nâng khay nối đuôi nhau vào.
“A Trĩ, mấy thứ này chắc chắn em sẽ thích đấy.”
Áo gấm vải lĩnh, trâm ngọc vòng khuyên, quả đúng là lóa mắt đẹp đẽ không sao tả xiết.
Mẫu thân cũng rất vui vẻ, đứng bên người tôi cười nói: “Chị con là nhớ con nhất đấy, nhờ có chị con mà Sở gia mới có ngày lành bây giờ.”
Nghe mẫu thân nói như vậy, sắc mặt Sở Tự thoáng chút lúng túng, trong ánh mắt như hiện lên vẻ áy náy.
Chờ khi mẫu thân đi rồi, chị mới chậm rãi nói: “Là chị cướp của em.”
Tôi ngước mắt lặng lẽ nhìn chị, rồi trầm giọng nói: “Lần này không phải chị cướp, là em cố ý nhường cho chị.”
Trong mắt chị hiện lên vẻ kinh ngạc, cực kỳ khó hiểu.
Nhưng sau này chị sẽ hiểu những lời tôi nói có ý gì.
“Nghe nói chị khá thân cận thái tử, nếu thật sự có bản lĩnh thì từng bước đi tới bên người thái tử đi, có được quyền lực, trở thành nữ tử sóng vai bên cạnh ngài ấy, như vậy tất cả những gì chị muốn mới có thể thực hiện được.” Tôi chầm chậm nói.
Chị lùi sau một bước, sắc mặt có vẻ hoảng hốt.
Bởi vì tôi dự đoán đúng, nói đúng.
Tôi nói ra toàn bộ mưu kế của chị một cách chính xác, nên chị sợ.
“Em không vạch trần chị, lại biết những gì chị trù tính, em định làm gì?”
Đối mặt với sự đề phòng trong mắt chị, tôi vỗ vai chị và nói: “Chị ạ, đừng sợ, em không những không vạch trần chị, mà còn lừa dối giúp chị, từng bước công thành.”
Tôi khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, nhưng đáy mắt của chị càng lúc càng mờ mịt.
Sao tôi lại có thể vạch trần chị chứ…
Trưởng công chúa vốn không thèm để ý ai cứu bà ta, là Sở Tự hay Sở Vân Trĩ thì đều không quan trọng, bà ta chỉ cần một quân cờ ngoan ngoãn nghe lời, đoan trang hào phóng mà thôi.
Những gì Sở Tự thể hiện khiến trưởng công chúa rất hài lòng.
Chị vào kinh thành mới hơn một tháng mà đã giành được sự thừa nhận từ trên cao xuống thấp.
Bất kể kiếp trước hay kiếp này chị đều làm rất tốt.
Hôm nay chị tới chỉ là muốn nhắc nhở thêm lần nữa để tôi đừng nói mấy lời sai lầm.
Dù sao, ba ngày sau trưởng công chúa bày tiệc, có mời cả Sở gia.
Ở tiền kiếp, khi vừa vào kinh, lần đầu có mặt trên yến tiệc toàn các thế gia này, tôi bối rối bất an.
Tôi không hiểu chuyện đấu trà bọn họ nói, lại càng bất cẩn đánh đổ chung trà, làm ướt xiêm y, khiến mọi người cười rụng răng.
Cảnh tượng tương tự lại tái diễn.
Nhưng tôi cử chỉ thành thạo như cá gặp nước, thang hoa giảo trản, như sơn thủy vân vụ, liên tục nhận được sự khen ngợi từ trưởng công chúa.
Ngay cả mẫu thân cũng phải kinh ngạc khi tôi vô sự tự thông, bởi tôi chưa từng học những thứ này lúc ở Ninh Châu bao giờ.
Khi tất cả mọi người đều bất ngờ, chỉ có một người nhìn cốc trà của tôi, ánh mắt như ngưng lại.
Trong một nơi tiếng người ồn ã, tầm mắt Tạ Cảnh Ngôn lướt qua đám người, dừng lại ở hình ảnh kia, trong mắt toát lên vẻ khiếp sợ.
Hắn đang ngờ vực, rằng tại sao tôi lại có được loại kỹ xảo này.
Đương nhiên hắn không biết, bởi những thứ này do hắn dạy cho tôi sau này.
Tôi làm vợ chồng với hắn vài năm, lại như người dưng khác đường.
Sở gia gặp họa diệt môn, mà hắn cai quản bộ Hình.
Dây thừng không nghiêng nơi gấp khúc, pháp tắc không thiên vị kẻ quyền quý.
Đây là nguyên tắc của hắn.
Lúc ấy hắn nói: “Không thiên vị, không thiên tư mới có thể để triều đình và dân chúng tin phục.”
Lúc Sở gia gặp nạn, tôi từng ở trong lao ngục đau khổ cầu xin hắn cứu cha mẹ tôi.
Nhưng hắn gạt tay tôi ra, giọng trầm trầm: “Pháp luật không có ngoại lệ, nhưng ta sẽ dốc sức tìm chứng cứ để kiếm một đường sống cho Sở gia. Nàng hãy tin ta.”
Hắn chưa từng nói lời xằng bậy, nên tôi tin hắn, chờ hắn.
Chờ mãi cho tới khi nhận được thánh chỉ hành hình, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
Hắn muốn làm một hiền thần lưu danh thiên cổ, vẻ vang cửa nhà, trên người không được có vết bẩn nào.
Có lẽ ngày cả Sở gia sụp đổ cũng chính là lúc mỹ danh cương trực không thiên lệch, thiết diện vô tư đã chấn nhiếp cả triều chính.
Chỉ là lần này tôi không muốn làm nét điểm xuyết có thể tiện tay bỏ đi bất cứ lúc nào bên người hiền thần nữa.
Tôi né tránh ánh mắt mang tính tìm tòi nghiên cứu, lần này gặp được coi như không quen, chỉ coi là người dưng mà thôi.
Sở Tự còn ngạc nhiên sự thay đổi của tôi ở trên yến tiệc, nhưng thời gian còn lại cho chị đã không nhiều.
Sứ thần Đông Ly sắp vào cung.
Đông Ly là một nước rất xa xôi, nằm ở nơi cực kỳ lạnh lẽo. Dân phong nơi đó nhanh nhẹn dũng mãnh, người bình thường khó mà tiếp nhận được.
Đương nhiên trưởng công chúa không muốn hòn ngọc quý trên tay mình phải đi chịu khổ.
Quân cờ Sở Tự này sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng mà thôi.
5
Lúc trước tôi từng nhắc Sở Tự rằng chị chính là quân cờ mà trưởng công chúa tìm để thay Phụng Hoa quận chúa gả đi dị quốc xa xôi.
Nhưng Sở Tự lại nói là chị không sợ.
Quốc thư của nước Đông Ly đã được đưa tới Đại An từ mấy tháng trước, bọn họ yêu cầu người hòa thân phải là con gái của trưởng công chúa. Tin này được giữ kín nên không ai biết rõ.
Quốc chủ Đông Ly hiện giờ từng giao hảo với trưởng công chúa, có lẽ còn co chút thù hận khúc mắc.
Trưởng công chúa luôn tùy chọn người gả thay phù hợp.
Đám con cháu thế gia và tôn thất trong triều chắc chắn không muốn bị gả tới dị quốc, xuất thân quá cao, sau lưng lại có chỗ dựa, không dễ bắt bí. Tìm kẻ có xuất thân thấp hèn, bị những vinh hoa phú quý ấy cám dỗ, hoặc hứa hẹn lợi ích hậu hĩnh, chưa chắc đã không nên.
Ngay lúc này trưởng công chúa lại nhận một cô con gái nuôi, ý đồ rõ rành rành rồi.
Nhưng mưu kế của trưởng công chúa chắc chắn là sẽ thành công cốc.
Hương an thần mà Sở Tự dâng lên có thể khiến Thái hậu được yên giấc trong đêm, nên Thái hậu lập tức ban viên dạ minh châu mà phiên bang cống nạp cho chị.
Viên châu này là thứ mà Phụng Hoa quận chúa đã từng xin Thái hậu, nhưng bà không đồng ý.
Phụng Hoa quận chúa đương nhiên coi đây là nỗi sỉ nhục khôn cùng, giận quá mất khôn, lập tức xuất cung tới kiếm Sở Tự, rồi đẩy chị vào trong hồ.
Khi được cứu lên, Sở Tự còn nói thay cho Phụng Hoa quận chúa, rằng chị bất cẩn trượt chân chứ không liên quan tới ả ta.
Còn người cứu Sở Tự ư, chính là Thái tử điện hạ.
Trước mắt bao người, Sở Tự rơi xuống nước nên y phục ướt đẫm, Thái tử bèn cởi áo khoác phủ lên người chị, rồi ôm chị rời đi.
Những lời đồn đại bắt đầu lan khắp trên dưới kinh đô.
Sở Tự bị hỏng danh tiết, Thái tử quỳ gối trước điện công bố sẽ chịu trách nhiệm với chị, xin được ban hôn.
Trưởng công chúa nổi giận lôi đình, quăng một cái tát lên mặt Phụng Hoa quận chúa.
Phụng Hoa quận chúa ngang ngược hống hách nhiều năm, trưởng công chúa vẫn luôn thiên vị ả, chưa từng thấy bà ta nổi giận tới mức đấy bao giờ. Mọi người đều tưởng bà ta nghĩ tưới ơn cứu mạng, thiên vị con gái nuôi hơn con gái ruột.
Thật ra là bà ta đang hận.
Hận con gái ruột của mình là kẻ ngu xuẩn, làm lãng phí quân cờ bà ta đã hao tâm tốn sức bố trí xong xuôi một cách vô ích như thế.
Sau khi rơi xuống nước, Sở Tự vẫn ở lại Sở gia, vì Phụng Hoa quận chúa chủ động ra tay nên người khác cảm thấy là vị quận chúa kia không dung thứ cho chị.
Lúc tôi tới thăm chị, sắc mặt chị tái nhợt, khe khẽ ho khan.
Tôi chầm chậm bước tới, cười nói: “Chúc mừng chị, một mũi tên trúng hai con chim, đạt được ước muốn.”
Tôi đứng trước giường, thản nhiên nói lời này.
Trong mắt chị hiện lên chút bất ngờ, rồi chị nhìn chằm chằm tôi: “Tin mừng tới từ đâu?”
“Chị không cần giả ngốc trước mặt em, chị nghĩ xem tại sao thái tử lại xuất hiện ở đó đúng lúc vậy?”
“Là em…”
Đúng vậy, là em làm.
Có điều người chị này của tôi không phải kẻ ngu dốt. Chị biết khuyết điểm của Phụng Hoa quận chúa ở đâu nên cố ý chọc giận, Phụng Hoa quận chúa chỉ đẩy nhẹ chị một cái, chị thừa cơ ngã xuống hồ.
Ván cờ này, không chỉ phá hoàn toàn kế hoạch của trưởng công chúa, còn nhân tiện đi tới bên người thái tử.
Tôi chỉ là người lửa cháy thêm dầu mà thôi.
“Thái tử cũng có lòng với chị, xin cho chị danh phận trắc phi.” Tôi hơi trầm giọng xuống.
Trên mặt chị hiện lên vẻ thất vọng, chị khẽ thì thào: “Chỉ là trắc phi…”
“Đây là kết quả trong dự liệu. Sở gia cửa thấp, liên lụy tới dã tâm của chị. Có điều còn có ngày sau, con đường chị phải đi, em không ngăn được, nhưng lần này em sẽ giúp chị.”
Nghe vậy, chị giật mình, nhìn tôi đầy khó tin: “Em biết gì rồi?”
“Chị có xuất thân hiển hách, nhưng gặp phải gia môn đột biến, lưu lạc tới Sở gia, nhưng chị chưa từng quên mối hận diệt môn. Em biết chị phải đi con đường như thế nào, chị cần cơ hội tiếp cận hoàng quyền, em tặng cho chị.”
Tôi thủng thẳng nói xong, chị đã biến sắc mặt.
“Em…”
“Mười mấy năm trước vụ án Phù Ấn chấn động thiên hạ, nhưng không ai biết Sở gia thu nhận con mồ côi của Cố thị, ngày sau nếu bị kẻ có ý đồ xấu điều tra ra, vậy chỉ còn con đường ch//ết. Chị, sau lưng chị treo nhiều mạng người như thế, chị nhất định phải đi lên đỉnh núi cao nhất, không thì cả nhà đều phải chôn cùng chị.”
Tôi thờ ơ nói những lời khiến chị phải khiếp sợ.
Nhưng đây đều là tình hình thực tế. Kiếp trước toàn bộ Sở gia đều chôn cùng chị, mà khi tôi biết thân thế của chị thì cũng cùng đường bí lối rồi.
Cả đời này, tôi và chị bắt buộc phải leo lên thật cao, mới có thể che chở cả Sở gia.
Từ ngày Sở gia nhận nuôi chị trở đi là đã không thể thoát khỏi được chuyện này. Thân thế của chị vốn là tai họa ngầm.
Sở Tự không phải chị gái ruột của tôi. Năm bảy tuổi chị mới tới Sở gia, nhà tôi nói với bên ngoài là hồi bé chị sống với ông ngoại ở nông thôn.
Chị là con mồ côi của Cố gia, mà Sở gia từng chịu ơn Cố tướng.
Trong trận lụt Ninh Châu, Cố tướng đã cứu già trẻ Sở gia.
Khi Cố gia gặp nạn, dù phụ thân chỉ là một ty chức nhỏ, nhưng vẫn muốn dốc hết sức lực che chở huyết mạch còn sót lại của Cố gia.
Thân phận thật sự của Sở Tự là con gái Cố tướng, chị mới là kim chi ngọc diệp tới từ gia tộc cao quý.
Nếu Cố gia không bị kẻ gian hãm hại, Cố tướng không qua đời, thân phận của chị lúc này không hề thua kém Phụng Hoa quận chúa, cũng chẳng cần phải thận trọng vất vả trù tính như bây giờ.
Tôi vừa dứt lời, đôi mắt chị bắt đầu hoen lệ.
“Chị cứ ngỡ em sẽ cảm thấy chị thèm muốn vinh hoa phú quý nên mới mạo danh như thế. Không ngờ em biết toàn bộ…”
Giọng chị nghẹn ngào.
Tôi biết đoạn đường này chị đã khổ nhường nào.
Nếu đã được tái sinh, tôi phải bảo vệ Sở gia, càng phải bảo vệ chị.
Tôi nói: “Em với chị vốn là chị em.”