Sống Lại Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp - Chương 3
5.
Để ngăn chặn dư luận lan rộng hơn, trước hôn lễ, Thẩm Hân Nhã bị nhốt trong nhà.
Bố mẹ tôi rõ ràng rất thất vọng với nó, điều đó khiến họ càng quý trọng tôi hơn, tôi cũng trở thành phó chủ tịch của Thẩm thị và theo bố tôi kinh doanh.
Mọi người đều biết tôi chính là Thẩm tổng kế nhiệm.
Còn Thẩm Hân Nhã sẽ trở thành Phó thái thái thanh danh bại hoại.
Hôn lễ của nó diễn ra trên một chiếc tàu du lịch trên biển.
Đồng thời, hôn lễ này cũng mời những người nổi tiếng tới để trợ oai.
Một là thể hiện thực lực nhà họ Phó.
Hai là vì Phó Dung Trúc muốn làm chuyện tằng tịu trên này.
Bạn trai hiện tại của hắn ta là Chu Nhạn Hồi, là nam lưu lượng nổi tiếng nhờ một cuộc thi tài năng hai năm trước.
Cũng được mời đến dự tiệc cưới này.
Cũng vào thời điểm hiện tại ở kiếp trước, tôi mới phát hiện ra chuyện của Phó Dung Trúc.
Hắn ta đối với tôi đe dọa dụ dỗ, muốn tôi biết điều một chút.
Tôi như ý nguyện của hắn ta, cũng không đem chuyện này vạch trần ra ngoài.
Còn vì sao tôi nói là “hiện tại”?
Tất nhiên là vì Phó Dung Trúc tuyệt đối vẫn còn những người bạn trai khác.
Kiếp trước không biết có phải có tôi làm vật cản ở giữa hay không, mà mối quan hệ của hai người họ ngày càng bền chặt.
Nhưng ở kiếp này, để gài bẫy Phó Dung Trúc, tôi bắt đầu cử một số người đàn ông cùng hình mẫu xoay quanh hắn ta mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Không có ngoại lệ, những người đàn ông này đều là hình mẫu mà hắn ta thích.
Tất nhiên, người tôi chọn sẽ luôn nghe theo mệnh lệnh của tôi.
Họ sẽ giúp tôi thêm một số thành phần nhỏ vào chế độ ăn hàng ngày của Phó Dung Trúc, hoặc kích thích mối quan hệ giữa Phó Dung Trúc và Thẩm Hân Nhã.
Mặc dù hiện tại họ vẫn chưa thành công nhưng đó sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Phó Dung Trúc loại người như này, làm sao có thể bị vây chết trên thân của một người được?
Còn về Thẩm Hân Nhã, kiếp này sẽ làm như thế nào?
Mãi cho đến khi Thẩm Hân Nhã được hộ tống lên tàu, các vệ sĩ xung quanh nó mới được gọi đi.
Bố tôi cau mày, biểu hiện không vui lắm.
“Hy vọng sẽ không có rắc rối nào xảy ra nữa?!”
Thẩm Hân Nhã mấy ngày nay rất mệt mỏi, tình trạng da của cô ấy rõ ràng đã xấu đi nhiều.
Sau khi nhìn thấy Phó Dung Trúc, đôi mắt của nó lập tức sáng lên.
“Anh Dung Trúc…”
Đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau sau vụ việc.
Phó Dung Trúc ậm ừ mà không biểu lộ nhiều cảm xúc.
Ngược lại, Thẩm Hân Nhã đỏ mặt vì hắn ta.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ theo đúng thủ tục, người chủ lễ đọc lời thề trên sân khấu.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên liền bị cắt ngang một cách gay gắt.
“Thẩm Hân Nhã!”
Cố Hiểu Thanh mặc đồ phục vụ, trong tay cầm dao, hung ác nhìn nó.
“Mày dám lừa lão tử, lại còn tưởng muốn toàn thân rút lui? Si tâm vọng tưởng!”
Cậu ta lao thẳng về phía Thẩm Hân Nhã, người đang sợ hãi đến mức mặt tái nhợt.
“Anh Dung Trúc, cứu em, cứu em với.”
Tôi từ xa nhìn nó, cười lạnh lùng.
Cố Hiểu Thanh nguyên bản gây ra chuyện lớn như vậy, Thẩm gia và Phó gia sẽ không tha cho cậu ta.
Nhà họ Phó cũng xuất thân từ lớp dưới, thủ đoạn của họ rất tàn nhẫn.
Cậu ta ở trường bị đuổi học, người trong nhà bị bọn côn đồ đến thăm.
Cố Hiểu Thanh mặc dù trốn đông trốn tây, nhưng vẫn bị người phát hiện ra.
Cậu ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc liên lạc lại với tôi.
Bề ngoài tôi từ chối lời cầu xin của cậu ta.
Nhưng phía sau tôi cũng đụng tay một chút để bảo vệ cậu ta cho đến tận bây giờ.
Cố Hiểu Thanh đến bây giờ vẫn còn sống là cực kỳ may mắn.
Nhưng việc cậu ta bị Thẩm Hân Nhã lừa gạt, làm sao mà có thể dễ dàng lừa qua được?
Tôi từng bước từng bước một dẫn dắt cậu ta, để cậu ta bước lên tàu một cách suôn sẻ.
“Con tiện nhân này! Vứt bỏ lão tử lại còn lừa lão tử, ép tao đến mức này mà mày vẫn còn trốn?!”
Cố Hiểu Thanh nắm lấy một con dao gọt trái cây rồi đâm Thẩm Hân Nhã không chút do dự.
Phó Dung Trúc thấy vậy nhanh chóng đẩy Thẩm Hân Nhã ra rồi lùi sang một bên.
“Bảo vệ đâu? Đều đang làm gì để kiếm cơm?!”
Trên sân khấu, Thẩm Hân Nhã bị đâm một dao, vừa la hét vừa ôm khủy tay của mình chạy trốn.
Bảo vệ chạy tới đá Cố Hiểu Thanh ra, nó mới được cứu giúp.
Nhưng hiện tại, sắc mặt nó tái nhợt, chiếc váy cưới màu trắng dính đầy máu, trông bản thân xấu hổ đến đáng thương.
Đáng tiếc là không có ai có thể thương hại cho nó.
Bố mẹ tôi đã quá mệt mỏi về sự việc ầm ĩ trước đó của Thẩm Hân Nhã rồi.
Phó Dung Trúc cũng cau mày nhìn nó rồi lùi lại một bước.
“Cô trước tiên đi dọn dẹp lại đi, hôn lễ sẽ tiếp tục.”
Thẩm Hân Nhã không có thời gian để suy nghĩ về động tác hắn ta vừa làm, bị người đỡ rời đi.
Sau khi đám cưới bị hoãn lại một giờ, Thẩm Hân Nhã và Phó Dung Trúc vội vã hoàn thành đám cưới sau khi được băng bó.
6.
Con tàu ở trên biển ba ngày trước khi quay trở lại.
Vào đêm đầu tiên, tức là đêm tân hôn của Thẩm Hân Nhã, Phó Dung Trúc đã không cùng với nó động phòng.
Nó có chút lo lắng nhưng chỉ đành không ngừng tự an ủi mình rằng hắn ta sợ làm thương bản thân.
Ngày hôm sau, Thẩm Hân Nhã cùng Phó Dung Trúc đến gặp bố mẹ tôi, sắc mặt bố mẹ tôi không được tốt lắm.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua đã khiến họ vô cùng xấu hổ.
Nhưng Thẩm Hân Nhã vẫn chưa nhận ra điều đó, còn biểu hiện dương dương đắc ý.
“Bố mẹ, sống trên tàu có quen không? Có cần con đổi phòng cho hai người không?”
“Chỗ con cùng Dung Trúc trụ một chút lắc lư cũng không có, ngẩng đầu lên thậm chí có thể nhìn thấy những ngôi sao.”
Mẹ tôi khịt mũi ngữ khí không tốt nói:
“Con hiện tại biết cách làm người rồi .”
Nụ cười của Thẩm Hân Nhã ngừng lại, có chút xấu hổ.
“Bố mẹ, con gái từ giờ là người của Phó gia rồi, không phải đứa con gái út có thể tùy tiện uốn nắn.”
“Sau này nói hay làm gì, vẫn cần chú ý một chút.”
Nó đây là oán giận bị bố mẹ tôi nhốt trong nhà gần nửa tháng.
Bố mẹ tôi sửng sốt, nhìn nó với vẻ khó tin, cũng không nói gì thêm.
Phó Dung Trúc bất mãn liếc nhìn nó một cái rồi nói một cách lịch sự.
“Chú và dì nếu sống ở đây không quen có thể nói với con một tiếng, con còn có việc khác, liền xin phép đi trước.”
Bố tôi cau mày nhìn họ.
“Hy vọng các con sau này có thể sống tốt qua ngày, đừng có gây thêm chuyện nữa.”
Thẩm Hân Nhã nhanh chóng gật đầu cười một cách giả tạo.
“Bố, người yên tâm, chúng con nhất định sẽ sống tốt.”
Trong vài ngày tới, trên tàu có nhiều hoạt động, khách khứa đều có thể tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.
Tuy nhiên ngược lại Thẩm Hân Nhã cũng không có trôi qua vui vẻ thoải mái như vậy.
Phó Dung Trúc không mấy nhiệt tình với vợ mới cưới, thậm chí còn có phần lạnh lùng.
Hắn ta luôn tìm nhiều lý do để không xuất hiện cùng nó, khiến nó xấu hổ trước mặt mọi người.
Thẩm Hân Nhã rất tò mò, Phó Dung Trúc gần đây đang làm gì?
Đêm qua, Thẩm Hân Nhã ngồi một mình trên boong tàu.
Nhìn sao trên biển, trong mắt tràn đầy mê mang mất mát.
Cho đến khi nó nhìn thấy thư ký của Phó Dung Trúc đang ôm thứ gì đó vội vàng đi lên tầng ba.
Sau đó nó lặng lẽ đi theo.
Tiếp đó nó phát hiện ra Chu Nhạn Hồi người đầy dấu hôn trong phòng của Phó Dung Trúc.
Một tiếng sét lớn từ trời xanh khiến nó gây ra tiếng động.
Phó Dung Trúc phát hiện ra nó rồi véo cổ nó bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Gì cũng không thấy, hiểu không?”
Thẩm Hân Nhã gần như nghẹt thở, liên tục gật đầu.
Sau đó, nó bị Phó Dung Trúc ném ra ngoài.
Thẩm Hân Nhã loạng choạng quay lại tìm bố mẹ tôi.
Nghe được động tĩnh, tôi đi theo xem kịch.
Không nói lời nào nó liền lao vào chỗ bố mẹ tôi.
“Bố mẹ, các người hãy cứu cứu con, Phó Dung Trúc muốn giết con.”
Tôi mở lời trêu chọc.
“Anh Dung Trúc yêu em như vậy, tại sao lại muốn giết em?”
Thẩm Hân Nhã run rẩy cắn lưỡi, phớt lờ tôi chỉ ôm bố mẹ tôi khóc.
“Bố mẹ ơi, xin hãy cứu con, Phó Dung Trúc, anh, anh ấy là gay!”
“Tôi vừa nhìn thấy anh ấy ở trong phòng với một người đàn ông, anh ấy đã tóm cổ tôi, anh ấy muốn giết con!”
Cha mẹ tôi không nói gì. Họ đang suy đoán tính chân thật trong lời nói của Thẩm Hân Nhã.
Rốt cuộc, nó đã từng nói dối mọi người hết lần này đến lần khác.
Tôi cong môi, chọc thẳng vào tim bố mẹ nói.
“Bố mẹ, chuyện này không bình thường, chúng ta không thể chỉ nghe lời một phía của em gái được.”
“Lỡ như là em gái nhìn nhầm, Phó Dung Trúc chỉ đang nói chuyện làm ăn thì sao? Bên kia Phó gia sẽ giải quyết thế nào?” Bố tôi gật đầu nhìn tôi..
“Nói cũng đúng, Thẩm Hân Nhã, đã gả cho người ta rồi thì nên học cách suy nghĩ độc lập, đừng có lần nào cũng làm ầm lên.”
“Như vậy đi, ta gọi cho Phó Dung Trúc hỏi rõ ràng.”
“Đừng!”
Thẩm Hân Nhã nước mắt không ngừng chảy, nắm lấy tay áo bố tôi.
“Anh ấy sẽ giết con đó, anh ấy thật sự muốn giết con!”
Tôi kéo cô ấy lại, nhẹ nhàng nói.
“Em sợ hắn sẽ giết em, hay là sợ chúng ta vạch trần lời nói dối của em?”
Thẩm Hân Nhã sợ hãi đến mức ngã xuống đất, không thể tin được nhìn xung quanh.
Nó phát hiện một điều, mọi người đều không ai tin nó.